Lý Dạ Kỳ bị cô phản kháng càng ngày càng phát cáu, anh dùng hai tay giữ lấy cổ tay cô, đặt lên đỉnh đầu, "Thật sao?" Hơi thở nóng rực từ người đàn ông phả lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, tim đập thình thịch nhảy loạn xạ không kiểm soát, cô ngước mắt lên đụng phải đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông cảm thấy bất an đến rùng mình.
Một vài lần trước đây nháo động một chút, vậy mà cô quên người trước mặt, là một người đàn ông thực sự!. truyện ngôn tình
"Anh tránh ra, tôi không muốn" Giọng nói run rẩy của Ngôn Lạc Hi mang theo tiếng khóc nức nở, sợ tới mức nói năng lộn xộn.
Đáy mắt nam nhân phút chốc dấy lên ngọn lửa hừng hực, khiến người ta đập vào mắt kinh hãi.
"Không muốn? Anh cần thì em nhất định phải cho"
Anh cúi đầu, trong giọng nói mang theo tức giận bị cô khiêu khích, như bi thép đập vào tai
Ngôn Lạc Hi túm lấy gối đầu, hướng hắn tuấn mỹ vô song trên khuôn mặt đập tới, giận không kềm được nói: "Khốn khiếp vô liêm sỉ, tôi muốn kiện!"
Cô chưa bao giờ thống hận sự mạnh mẽ của anh như bây giờ, cũng chưa bao giờ thống hận sự yếu đuối và bất lực của mình như lúc này, anh dựa vào cái gì khi dễ cô như vậy?
"Kiện anh? Ngôn Lạc Hi đây là nghĩa vụ của em" Đôi mắt sắc bén của người đàn ông hơi nheo lại, đáy mắt lóe lên một tia hàn quang.
Nhìn vẻ mặt cô từ thống hận trở nên mờ mịt, anh bỗng nhiên buông cô ra, cánh tay dài vươn qua kéo mạnh ngăn tủ trên đầu giường ra. "Đông" một tiếng trầm đục vang lên ngăn kéo văng ra trên sàn nhà, bên trong đồ vật rơi đầy đất trong đó cuốn sổ nhỏ màu đỏ kia lại nổi bật dễ thấy nhất.
Anh khom lưng nhặt cái thứ đỏ thẳm kia đập vào tai cô:" Mở to mắt em ra nhìn cho kỹ, anh ngủ với em là điều hiển nhiên"
Chứng nhận kết hôn lướt qua gò má cô, làn da yếu ớt lập tức có thêm một vết đỏ hơi đau nhẹ. Ánh mắt của cô đi theo dừng ở bên gối in ánh mắt lộ ra mê mang. Cô còn gì xa lạ với cái thứ này chứ? Sáng hôm đó tỉnh lại ở khách sạn liền có một quyển đặt ở trên quần áo được gắp gọn cũng chỉ coi nó là trò đùa quái quỷ không để ý còn tiện tay xé ném vào thùng rác. Sau đó, cô còn nhận được một thùng giấy chứng nhận càng chắc chắn rằng đó là một vở kịch độc ác.
Ai ngờ...
Cô run rẩy cầm lấy mở trang giấy ra, cũng không bất ngờ nhìn thấy tấm ảnh chụp mình cười như một kẻ ngốc kia, ánh mắt như bị thiêu đốt, "Lệ Dạ Kỳ là anh?"
Người đàn ông châm một điếu thuốc, đôi môi mỏng chậm rãi phun ra một ngụm sương trắng mờ mịt, vẻ mặt kia giống như đang cười nhạo cô ngu xuẩn. Cằm sạch sẽ của nam nhân, cùng với sự thô kệch trước khi chưa cạo râu khác biệt hoàn toàn. Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy anh đã cảm thấy quen mắt như vậy.
Nhưng chưa từng nghĩ ngày đó ở đài truyền hình anh tặng quần áo cho cô vốn cũng không phải tiện tay mà thôi. Cô quả thật ngu xuẩn, không chỉ có ngu xuẩn còn bị mù, anh ở bên cạnh cô lắc lư lâu như vậy cô cư nhiên không biết anh chính là chồng mình!!
Trong lúc nhất thời, cô khó có thể thừa nhận sự thật bất thình lình xảy ra, tức giận công tâm, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Lạc Hi sâu kín tỉnh lại nhìn thấy người đàn ông quỳ một gối bên cạnh cô, đột nhiên tỉnh táo lại từ trên giường nhảy dựng lên nhanh chóng thối lui đến khoảng cách an toàn.
Đối diện với ánh mắt cảnh giác của cô, Lệ Dạ Kỳ lặng lẽ nhướng mày, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Tỉnh rồi?" Ngữ khí Ngôn Lạc Hi lạnh lẽo, "Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Ngoài đôi mắt cảnh giác và sợ hãi, di chuyển giữa đau xé tan vỡ, vì vậy cô xoắn lông mày đẹp. Lệ Dạ Kỳ ngồi ở bên giường không nhúc nhích, ngón tay nhẹ nhàng cài thuốc mỡ trong lòng bàn tay, "Giấy chứng nhận kết hôn thấy rõ chưa? Ngôn Lạc Hi, chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, anh muốn, em nhất định phải cho"
"Tôi sẽ không thừa nhận " Ngôn Lạc Hi vò vò chăn, ánh mắt bướng bỉnh.
Lệ Dạ Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ, nghiêng người đặt thuốc mỡ lên tay cô, "Ngoan, tự bôi thuốc đi, chờ tâm trạng của em bình phục, chúng ta sẽ nói chuyện"
Anh đứng dậy đi về phía cửa, sau lưng bỗng nhiên bị thứ gì đó đập một cái anh quay đầu lại, nhìn hộp thuốc mỡ chưa tháo nằm trên thảm, môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng tấp, khom lưng nhặt lên một lần nữa đưa về cho cô.
Anh cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không thấy máu của cô, giọng nói ôn hòa nhàn nhạt lại ẩn giấu cảnh cáo, "Nếu ném nữa, anh không ngại tự mình bôi thuốc cho em"
Ngôn Lạc Hi tức giận đến cả người phát run, trong lòng biết hắn là người nói được làm được, lần này ngược lại là thành thật. Cho đến khi cửa phòng ngủ chính một lần nữa khép lại trước mắt, Ngôn Lạc Hi cầm hộp thuốc mỡ kia giơ tay muốn ném ra ngoài, giây tiếp theo cửa phòng ngủ mở ra, bóng dáng người đàn ông cao ngất đứng ở nơi đó.
Ngôn Lạc Hi lập tức thu tay lại, giống như đứa nhỏ làm sai bỗng nhiên bị phụ huynh bắt được, vẻ mặt xẹt qua một chút co quắp. Lệ Dạ Kỳ lẳng lặng nhìn cô vài giây, cúi đầu mở miệng, "Giờ này em cũng đói bụng rồi, có món gì đặc biệt muốn ăn không?"
"Tôi muốn ăn thịt người! "Ngôn Lạc Hi nghiến răng nghiến lợi nói.
Người đàn ông mỉm cười, giọng nói mang theo thương tiếc, "Đừng nháo, thân thể em bị thương, muốn ăn anh chờ vết thương của em khép lại rồi nói" Ngôn Lạc Hi thẹn quá hóa giận, kéo gối đầu đập về phía cửa. Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, lập tức khép cửa lại.
Ngôn Lạc Hi nhìn thấy gối đầu rơi xuống đất, cô tức giận đến thở hổn hển. Sao cô lại trêu chọc tên khốn này? Trong khoảng thời gian này anh ở bên cạnh cô như âm hồn bất tán, nhìn cô bị anh lừa gạt xoay vòng trong lòng anh khẳng định đặc biệt cao hứng đi, càng nghĩ càng tức giận khóe mắt liếc đến giấy chứng nhận kết hôn trên tủ đầu giường, cô cắn răng.
Không được, cô phải nghĩ biện pháp ly hôn, tuyệt đối không thể cứ như vậy không minh bạch đem mình gả cho một tên khốn kiếp.
Lệ Dạ Kỳ nấu xong đồ ăn xong bưng lên lầu, Ngôn Lạc Hi đã ngã nghiêng trên gối ngủ thiếp đi, hộp thuốc mỡ kia vẫn lẳng lặng nằm ở chỗ cũ không có mở niêm phong.
Anh chậm rãi đi tới, đem khay đặt ở trên tủ đầu giường một gối quỳ ở bên cạnh, đem nữ nhân đang ngủ say ôm lấy để cô nằm xuống tránh sáng mai thức dậy ngủ bị sái cổ.
Anh cầm lấy thuốc mở ra, ôn nhu cho nàng bôi thuốc, ôn nhu đến có thể nhỏ giọt nước tới vẻ mặt, nếu là để Mạc Thần Dật nhìn thấy chỉ sợ sẽ hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.
Ngôn Lạc Hi bất an giật giật, thân hình người đàn ông cứng đờ, nhưng cô không tỉnh lại.
"Đau... đau quá... nhẹ một chút..."
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ không tự chủ được tối sầm lại vài độ, bôi thuốc xong, trên trán gân xanh đã nổi lên, vội vàng đứng dậy đi vào trong phòng tắm dội nước lạnh.
Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi mở mắt ra liền thấy một khuôn mặt tuấn tú được phóng đại trước mắt, cô gần như theo phản xạ đẩy anh ra, quấn chăn nhảy xuống giường. Động tác quá lớn đã ảnh hưởng đến vết thương ở hạ thể, cô đau đến nhíu mày. "Sao anh lại ngủ ở đây?"
Ngôn Lạc Hi tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông tỉnh dậy trên giường chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, cơ bụng cường tráng lộ ra dưới ánh nắng ban mai, lộ ra vẻ cường tráng cùng vẻ đẹp, giống như một nam người mẫu vừa bước ra từ tạp chí thời trang.
Anh ngồi dậy, có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ, mái tóc xõa rũ xuống trán tạo một phong thái có phần thân thiện dễ gần. Chỉ có cô mới biết ẩn chứa trong xương cốt của ai kia kia một cỗ uy hiếp bất khả xâm phạm.
Anh híp mắt nhìn cô cách giường rất xa, ánh mắt lướt qua đôi chân có chút run rẩy của cô, nói: "Phía dưới hết đau chưa?"