Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, nhàn nhạt quét mắt nhìn một cái, hỏi: "Có nói ra chuyện gì không?"
"Cái này không nói, bất quá nghe giọng nói có chút gấp gáp, bà ấy đặc biệt nhờ tôi nói xin lỗi phu nhân lần sau nhất định sẽ tới"
Ngôn Lạc Hi vội vàng lắc bàn tay:"Không sao, không việc gì cả, làm gì có đạo lý để trưởng bối xin lỗi con chứ?"
Lệ Dạ Kỳ không nói thêm gì nữa, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều của cô hết sức xinh đẹp động lòng người, trong lòng khẽ động, bàn tay to vươn qua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Dì Đông, không cần chuẩn bị cơm tối, con và vợ ra ngoài ăn"
Ngôn Lạc Hi bị anh kéo ra khỏi biệt thự, thẳng đến ngồi lên xe, cô mới phục hồi tinh thần lại:"Chúng ta đi đâu ăn?"
"Em muốn ăn gì?"
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn người đàn ông khởi động xe, cô nghĩ nghĩ nói: "Cua cay, cá nướng, dưa chua ngâm máu vịt tiêu, còn có tôm hùm cay."
Lệ Dạ Kỳ: "......"
Hôm nay cô ăn mặc vừa đẹp vừa gợi cảm, vốn muốn dẫn cô đi ăn một bữa cơm Tây cao cấp, yêu cầu của cô lại tầm thường như thế, làm anh khó tránh cảm giác mất hứng.
Hoàn toàn không ý thức được tâm tình buồn bực của người nào đó, Ngôn Lạc Hi tiếp tục nói: "Hôm nay thời tiết không quá lạnh, chúng ta có thể đóng gói ra bờ sông, vừa thưởng thức cảnh sông, vừa ăn, không biết có bao nhiêu lãng mạn."
“……”
Cuối cùng Lệ Dạ Kỳ vẫn đóng gói đồ ăn cô gọi, sau đó lái xe ra bờ sông.
Hai người ngồi trên bậc thềm, đối diện sông là khu thành chính của đế đô, đèn đuốc rực rỡ, phồn hoa náo nhiệt.
Ngôn Lạc Hi cắn một cái chân cua trong miệng, cảm thán nói: "Lệ đại thần, nhờ phúc của anh, đêm nay em mới được ăn ngon, cảnh đẹp có thể nhìn, người đẹp có thể bầu bạn"
Bóng đêm mê ly, nhìn bộ dáng đáng yêu cô nghiêng đầu cảm khái làm lòng anh mềm mại lại, hiện trạng vốn rất tệ, lại biến thành ký ức cả đời khó quên.
"Người đẹp nói anh sao?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ anh hoài nghi em tự nói em à?"
Ngôn Lạc Hi cầm chân cua, cũng không biết lá gan ở đâu ra, đưa tay nâng cằm anh.
"Người đẹp, để bà đây hôn anh một cái."
Đôi mày anh tuấn hơi nhướng lên, Lệ Dạ Kỳ liếc cô, cô gái nhỏ trước mắt hiển nhiên là một kẻ háo sắc.
Anh bỗng nhiên tiến lại gần, môi mỏng cách môi anh đào của cô không đến một cm, tựa hồ chỉ cần chu miệng là có thể hôn lên.
Ngôn Lạc Hi nào ngờ sẽ bị anh phản công, cô chột dạ rụt về sau, ngượng ngùng nói: "
"Anh không thể dè dặt một chút sao?"
"Anh tưởng em thích anh chủ động hơn"
Lệ Dạ Kỳ mỉm cười nhìn cô Ngôn Lạc Hi lại không nói gì.
Cô nhét chân cua vào miệng tiếp tục gặm, gió đêm hơi lạnh cảm thấy hơi lạnh.
Trên vai bỗng nhiên ấm áp cụp mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy bàn tay to của người đàn ông đặt lên một chiếc áo khoác âu phục, quần áo vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người đàn ông.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, cho dù ngồi trên lề đường, dáng vẻ người đàn ông cũng như chuông, làm người ta ấn tượng có cảm giác cứng cỏi.
Nghĩ đến anh là người đàn ông của cô, trong lòng sinh ra vài phần kiêu ngạo và tự hào, mặt cô cong cong nói: "Bây giờ có cảm giác anh bị nam chính trong phim thần tượng nhập vào người vậy"
Ôn nhu, săn sóc, thâm tình, cưng chiều, anh nhận thầu tất cả ưu điểm của nam chính hoàn mỹ trong phim thần tượng. Cái gì cũng tốt, chỉ là ở một số chuyện quá không biết tiết chế.
Lệ Dạ Kỳ ôn nhu mỉm cười nhìn cô chăm chú, "Đây là đang khen sao?"
"Ừ. "Ngôn Lạc Hi hào phóng thừa nhận.
"Đây là lời đánh giá rất cao đối với anh, dù sao một tháng trước, anh là một tên đáng ghét"
Ngay từ đầu khi biết bọn họ là vợ chồng, trong lòng cô rất kháng cự, sau đó dần dần chấp nhận. Đôi khi bị anh tàn nhẫn bắt nạt cô sẽ xù lông dùng tính tình nhỏ nhen chấp nhất nhưng rồi bình tĩnh lại phát hiện trong lòng yêu thích và ngưỡng mộ càng ngày càng tăng dần.
"Phương thức khen ngợi thật đặc biệt"
Ngôn Lạc Hi dời tầm mắt, bị ánh mắt càng ngày càng ôn nhu nóng bỏng của anh nhìn chăm chú, trái tim đập thình thịch càng run rẩy, người này bật điện lên, mười người như cô cũng chống đỡ không nổi.
Đột nhiên, cô nghẹn vị cay nồng trong cổ họng, ho khan một tiếng. Giọng nói quan tâm của một người đàn ông lọt vào bên tai.
"Em sao vậy?"
"Sặc ớt rồi, cay quá đi"
Ngôn Lạc Hi lại ho mạnh hai tiếng, cầm lấy sữa dừa uống vài ngụm, vị cay kia mới biến mất.
Lệ Dạ Kỳ thấy cô thoải mái một chút liền đem hộp cua cay chuyển qua bên mình, "Cái này cay quá, ăn nhiều nóng, nếm thử cá nướng, mùi vị cũng không tệ"
Ngôn Lạc Hi trông mong nhìn tôm hùm cay, bĩu môi làm nũng:"Nhưng em muốn ăn tôm cay, anh lột vỏ cho em được không?"
Cái miệng nhỏ nhắn bị cay đến hồng hồng hơi chu lên, ánh mắt Lệ Dạ Kỳ càng sâu, nghiêng người qua hôn nhẹ một cái trên môi cô, anh hài lòng lui về, vô thức mím môi, mùi cay kia lập tức lan tràn trên đầu lưỡi.
Khuôn mặt tuấn tú của anh nhuộm lên một vệt đỏ mỏng, xèo xèo hít khí.
Ngôn Lạc Hi ở bên cạnh nhìn bộ dạng 囧 của anh, cười đến ngã trái ngã phải.
“……”