Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, liếc nhìn dáng vẻ vừa đắc ý vừa ngạo kiều của cô đáy mắt nhấc lên một cơn bão lớn. Anh bỗng nhiên xoay người nhảy lên, Ngôn Lạc Hi đắc ý không quá ba giây, đã bị người đàn ông đè ngược dưới thân.
Cô trừng to mắt, trong con ngươi phản chiếu bộ dáng tà khí rút dây lưng của người đàn ông khó khăn nuốt nước miếng. Sao có người ngay cả cởi quần áo cũng đẹp trai quá đáng như vậy?
Chờ đã, cởi đồ ra?
Chỉ thấy người đàn ông tuấn mỹ phi phàm chậm rãi cởi áo thun, đẹp trai ném một cái, áo thun bay ra ngoài.
Ngôn Lạc Hi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cơ ngực màu mật của người đàn ông rắn chắc, tỉ lệ vàng tam giác ngược, tựa như kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế, gợi cảm đến mức khiến người ta hít thở không thông.
"Anh...anh muốn làm gì?"
Lệ Dạ Kỳ cúi người xuống, ngón tay dịu dàng vuốt mái tóc hỗn độn trên mặt cô ra sau tai, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mở, "Lệ phu nhân, bắt đầu từ giờ em nên tiếp nhận sủng hạnh của tôi"
Ngôn Lạc Hi thấy anh đưa tay lột quần áo của cô, sợ tới mức vội vàng nắm lấy cánh tay anh, "Chờ, chờ một chút, anh thật sự muốn cưới tôi?"
"Lời nói đáng giá ngàn vàng "Lệ Dạ Kỳ hôn lên cằm cô, đôi môi mỏng mát lạnh của anh di chuyển từ cằm cô đi xuống mút lấy xương quai xanh tinh xảo.
Ngôn Lạc Hi toàn thân run rẩy không ngừng máu đều vội vã trên mặt, hai tay cô đút vào tóc anh, "Chờ một chút, miệng nói không có gì, tôi không thấy giấy kết hôn, không thể cho anh được"
Ngôn Lạc Hi chưa từng nghĩ đến muốn lấy anh, cô thậm chí tên anh là gì còn không biết cũng chỉ muốn trì hoãn thời gian lại. Nếu anh chỉ có thái độ vui đùa bị cô liên tục đòi kết hôn điều đó tự nhiên sẽ khiến anh khó chịu có thể liền chán ghét và để cô đi thì sao!!
Thân thể Lý Diệp Kỳ sưng táy, đau đớn, anh muốn nhét mình vào trong cơ thể cô, nhưng cô không phối hợp khiến anh không chịu nổi, gân xanh trên trán nổi lên, "Em muốn giấy chứng nhận kết hôn không?"
Ngôn Lạc Hi gật đầu thật mạnh.
Lệ Dạ Kỳ nở nụ cười bất lực bỗng nhiên hai tay mạnh mẽ vững vàng nâng mông cô lên bước ra khỏi phòng khách, đi về phía phòng ngủ chính.
Ngôn Lạc Hi hai tay ôm cổ anh, sợ ngã xuống, nhìn thấy anh ôm cô từ phòng này phòng khác, cô không biết làm sao. "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Trước mắt Lệ Dạ Kỳ là cái cổ thiên nga duyên dáng của cô, nhất thời không nhịn được, môi mỏng tiến tới ở trên cổ nàng hút ra một vết hôn đỏ sậm, ngữ khí tà tứ nói: "Đổi phòng"
Người đàn ông trực tiếp làm cho cô mặt đỏ tim đập còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ném lên giường, nhìn anh đứng ở tủ đầu giường lục lọi đồ đạc, còn cho rằng anh đang tìm bao cao su sợ tới mức vội vàng xoay người bò dậy, từ bên kia trượt xuống giường.
Nhìn thấy độ cong dưới chiếc quần dài màu đen của anh, cô biết anh động thật, sợ hãi nuốt nước miếng, "Cái đó...sắc trời không còn sớm...tôi phải về rồi"
Nói xong, cô xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ chính. Lệ Dạ Kỳ còn chưa tìm được giấy đăng ký kết hôn thấy cô bỏ chạy anh vội vàng đuổi theo. Cô gái này cứ như vậy dự định bỏ mặc anh đang bốc hỏa?
Nào có chuyện dễ ăn như vậy?
Ngôn Lạc Hi mới vừa mở cửa, một bàn tay to chống trên ván cửa, dễ dàng đóng lại, cô hoảng sợ quay đầu nhìn thấy chính mình trong mắt người đàn ông thân hình to lớn, lồng ngực rắn chắc màu mật sáng bóng mỗi một tấc đường cong cơ bắp đều cường tráng chắc khỏe.
"Tôi... tôi không muốn làm" Ngôn Lạc Hi hiểu rõ cô không thể vì hai triệu mà bán mình.
Không có tiền có thể kiếm lại, ngừng diễn có thể tìm lại.
Nhưng tôn nghiêm đã mất, sẽ không bao giờ tìm lại được.
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, ngón tay dài khớp xương rõ ràng nhấc cằm của nàng lên, ngữ khí tà nịnh,
"Chơi đủ rồi, đốt lửa xong muốn chạy?"
Ngôn Lạc Hi không kìm lòng được run rẩy, cô lắp bắp nói: "Tôi thật sự không muốn làm, anh đã nói sẽ không ép buộc phụ nữ mà, vậy thả tôi đi"
"Không muốn mà vừa rồi trêu chọc hăng say như vậy? "Lệ Dạ Kỳ giận dữ trừng mắt nhìn cô, hai người im lặng giằng co, trong phòng ngủ yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Ngôn Lạc Hi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, "Điện thoại của anh reo kìa"
Lệ Dạ Kỳ không nhúc nhích, ánh mắt như muốn ăn thịt cô, Ngôn Lạc Hi đẩy vai anh. "Muộn thế rồi còn gọi vào giờ này nhất định có việc gấp, anh mau nghe máy đi"
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô ba giây, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Trong lúc anh nghe điện thoại cho em thời gian suy nghĩ là cam tâm tình nguyện nằm xuống cho anh ăn, hay bị anh ép buộc, lựa chọn cho tốt."
Anh vỗ vỗ gương mặt cô, xoay người đi lấy điện thoại, không biết bên kia nói cái gì, anh đột nhiên biến sắc.
"Ở bệnh viện nào?"
Đối phương báo địa chỉ, Lệ Dạ Kỳ ngắt điện thoại đi nhanh về phía phòng thay quần áo.
Ngôn Lạc Hi thấy thế, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, anh có việc phải đi bệnh viện, vậy đêm nay cô thoát rồi. Cô xoay người muốn chuồn Lệ Dạ Kỳ từ trong phòng thay quần áo đi ra,
"Đêm nay em ở lại đây"
"Tôi không muốn "Ngôn Lạc Hi nghiêm khắc cự tuyệt, biệt thự lớn như vậy, cô ở đây một mình sẽ bị hù chết. Lệ Dạ Kỳ vừa cài cúc áo vừa đi về phía cô
"Anh vào bệnh viện một chuyến, không rảnh đưa em về, đêm nay ở lại đây, anh sẽ về ngay"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu như trống bỏi, nói đùa gì vậy cô mới không cần ngoan ngoãn ở lại đây, chờ anh trở về tiếp tục ăn!!
"Lạ giường không ngủ được."
"Sớm muộn gì cũng phải quen thôi. "Lệ Dạ Kỳ oán hận một câu.
"Nhà anh lớn như vậy, sợ gặp quỷ còn có chó"
Lệ Dạ Kỳ: "......"
Cuối cùng, Lệ Dạ Kỳ phải đưa cô đến bệnh viện cùng. Tới nơi, Ngôn Lạc Hi mới biết người gặp nạn chính là Lê Trang Trang, nghe nói lúc trở về xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương không nặng, não bị chấn động nhẹ cần nằm lại viện để theo dõi.
Ngôn Lạc Hi đi theo, Lệ Dạ Kỳ vào phòng bệnh cô thức thời không đi theo.
Lệ Dạ Kỳ vào trong, đứng lại bên cạnh giường nhìn Lê Trang Trang quấn băng gạc trên đầu, ánh mắt hơi trầm xuống, đôi mắt sắc bén bắn về phía trợ lý đứng đó: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lê Trang Trang nghe được thanh âm của anh lập tức mở mắt, kinh hỉ nói: "Thất ca, sao anh lại tới đây?"
Thấy anh nhìn chằm chằm trợ lý cô ta nhíu mày, nói: "Tiểu Ngải, không phải tôi đã nói rồi, vết thương nhỏ không nên kinh động đến Thất ca, sao lại không nghe lời tôi?"
Rõ ràng bảo người ta gọi điện thông báo cho ai kia kia mà! Đối diện với ánh mắt cảnh cáo ngầm của Lê Trang Trang, trợ lý Tiểu Ngải yên lặng chịu đựng.
"Chị Trang Trang, em thấy chị bị thương rất nặng, sợ chị có chuyện không hay sợ Thất gia sẽ trách tội, cho nên mới thông báo cho ngài ấy"
Lê Trang Trang vẻ mặt áy náy nhìn Lệ Dạ Kỳ: "Thất ca xin lỗi, trợ lý của em không hiểu chuyện quấy rầy anh nghỉ ngơi, em không sao chỉ là chấn động não nhẹ, anh về đi, đừng làm cô Ngôn phải đợi"
"Cô ấy không phải người ích kỷ"
Lệ Dạ Kỳ vẫn trầm mặt nói: "Sao lại bị thương, tài xế gây tai nạn đâu?"