Lệ Dạ Kỳ giơ tay, ném quần cô ra xa, cụp mắt nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn mịn màng hai bên đầu gối đều có vết bầm tím nhìn thấy mà giật mình, chỗ sưng đỏ còn hơi rỉ tơ máu.
Anh nhíu mày:”Vết thương là sao vậy?”
Ngôn Lạc Hi vừa thẹn vừa tức, hai tay đặt ở giữa hai chân, cứng đầu nói:"Anh nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi thì đưa thuốc mỡ đây, em tự làm được”
Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi, trong lúc nhất thời không biết cô lại giận dỗi cái gì, ngón dài vặn mở thuốc mỡ, động tác mềm nhẹ bôi thuốc cho cô.
“A”
Ngôn Lạc Hi đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, tức giận đến một cước đạp qua:”Anh nhẹ một chút không được sao?”
Lệ Dạ Kỳ nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt mắt cá chân cô, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô:"Muốn ăn đòn phải không?”
Ngôn Lạc Hi đỏ hốc mắt thu về, quay đầu không nhìn anh.
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dạng này của cô, tâm tình bỗng nhiên phiền não, anh há miệng, muốn giải thích lại không biết phải giải thích thế nào, cuối cùng đành phải ngậm miệng lại buồn bực không lên tiếng bôi thuốc cho cô.
Sợ làm đau cô, động tác nhẹ nhàng hơn không ít:”Hôm nay quay phim có thuận lợi không?
Ngôn Lạc Hi không lên tiếng.
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày:”Anh đang hỏi em, không nghe thấy?”
"Nghe thấy, nhưng không muốn trả lời."
Ngôn Lạc Hi nổi giận đùng đùng oán anh một câu, anh vẫn còn tâm tư để ý Lệ Du Nhiên, vậy thì cưới cô làm cái quái gì?
Muốn trả thù có thiếu gì cách, tại sao hết lần này tới lần khác phải chọn trúng cô?
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, nhìn vết thương ở đầu gối cô, tức giận đến mức muốn hung hăng đâm cô hai cái, nha đầu này chính là có loại tiết tấu muốn đem anh bức điên,
"Em đang giận dỗi cái gì?"
Ngôn Lạc Hi hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói:”Nói cứ như em là con nít ba tuổi hở chút là tức giận, anh tự xem lại mình vừa rồi mạnh tay cỡ nào so với bọn cướp có giống nhau không?”
Lột quần cô tốc độ thật tốt!
“.......”
Lệ Dạ Kỳ nhướng mày nhìn cô:”Em vì chuyện này mà tức giận?”
Ngôn Lạc Hi bình tĩnh nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy hiện tại mệt chết đi được, cũng không muốn suy đoán tâm tư anh nữa, dứt khoát trực tiếp hỏi: "Không phải, vừa rồi trong túi văn kiện kia chứa cái gì, vì sao anh khẩn trương như vậy?"
Lệ Dạ Kỳ ngẩn ra, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh cụp mắt nhìn đôi canh thon dài trắng nõn của cô:"Một vài tài liệu công việc”
Trong lòng Ngôn Lạc Hi vẫn có một chút chờ mong, hy vọng anh sẽ thành thật nói cho cô biết, nhưng sau khi nghe được câu trả lời của anh, vẻ mặt cô ảm đạm xuống.
"Em biết rồi, sau này em sẽ cố gắng tránh đến phòng làm việc, cũng không đụng vào tài liệu của anh nữa”
Cô kéo chăn bọc nửa thân dưới đi vào phòng thay đồ, đi được vài bước, cô dừng lại:"Lệ đại thần, em cảm thấy vợ chồng nên thành thật đối đãi nhau, em có thể giả vờ ngu ngốc trước mặt anh nhưng em sẽ không giả vờ ngu ngốc cả đời”
Một ngày nào đó, em sẽ hết hy vọng, không còn mong đợi gì ở anh nữa.
Đến lúc đó, cuộc hôn nhân của chúng tôi thực sự đi vào ngõ cụt.
Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Ngôn Lạc Hi, trong lòng đột nhiên có loại khủng hoảng sắp mất đi cô, anh đứng lên, nhanh chóng đuổi theo, ở cửa phòng thay đồ chế trụ cổ tay cô lại.
Anh đặt cô lên cửa, bàn tay to nắm cằm cô, cúi anh hôn xuống, đôi chân dài hơi quỳ gối, chen chúc giữa hai chân cô, anh dùng sức làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Ngôn Lạc Hi thậm chí không giãy dụa, bị động thừa nhận nụ hôn của anh, bàn tay bị anh chế trụ chậm rãi nắm chặt.
Cô thật sự không biết, anh làm sao có thể chứa một nữ nhân trong lòng, rồi lại nhiệt tình như vậy hôn một nữ nhân khác.
Trái tim giống như bị thứ gì đó cắn một cái, một cỗ đau đớn lan ra.
Hồi lâu, Lệ Dạ Kỳ thở hổn hển
Thở dài nhìn đôi môi dính chặt vào nhau, trán anh đặt trên vai cô, giọng khàn khàn
nói: "Hi nhi, cho anh thêm chút thời gian”
Anh và Phó Tuyền không chỉ là thù riêng, tha thứ cho anh, trong chuyện này, anh không thể tin tưởng cô.
Ngôn Lạc Hi hơi nhắm mắt, cho anh một chút thời gian sửa sang lại tình cảm giữa anh và Lệ Du Nhiên, hay là cho anh một chút thời gian xử lý thỏa đáng quan hệ giữa bọn họ?
“Được, anh muốn bao lâu?”
Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt cô mang theo tuyệt quyết trước nay chưa từng có, tâm tình anh hoảng loạn như ma, lại không thể dễ dàng hứa hẹn:”Để anh nghĩ lại”
Ngôn Lạc Hi nản lòng thoái chí đẩy anh ra, đi tới tủ quần áo cầm lấy quần ngủ mặc vào:”Em biết rồi, khi nào anh nghĩ xong thì nói cho em biết một tiếng”
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn cô, luôn cảm thấy vẻ mặt của cô có gì đó không đúng, muốn nói gì đó để giảm bớt bất an trong lòng, há miệng, lại phát hiện mình cái gì cũng không thể nói.
Ngày hôm sau.
Ngôn Lạc Hi xuống lầu, tối hôm qua đầu gối đau cả đêm, buổi sáng thức dậy ngược lại khá hơn không ít, ở trong phòng khách nhìn thấy bóng dáng Cố Thiển, cô vô cùng bất ngờ:”Thiển Thiển, em tới lúc nào?"
Từ khi biết Cố Thiển và Mặc Bắc Trần đã đăng ký kết hôn, Ngôn Lạc Hi không gọi điện thoại tới quấy rầy cô nữa, miễn cho Mặc Bắc Trần không cho cô đi làm gọi tới chỉ khiến cô đau lòng.
Cố Thiển mặc bộ đồ tối màu, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi một vòng không có linh khí như ngày xưa, ngược lại giống như một đầm nước đọng không ít trầm lặng,
Ngôn Lạc Hi khẽ nhíu mày.
Sau khi về nước, từ miệng Bạch Kiêu biết được Thẩm Trường Thanh đã sang nước ngoài phát triển, đôi tình nhân này cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh, khiến cô thổn thức không thôi.
"Mới vừa tới khi nãi, chị Lạc Hi nếu em nói muốn tiếp tục làm trợ lý cho cho chị, chị còn cần em nữa không?”
"Đương nhiên cầu còn không được, nhưng em xác định mình có thể tiếp tục đi làm không?" Ngôn Lạc Hi nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, liền cảm thấy đau lòng.
Cố Thiển gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười:”Chỉ cần đi theo chị Lạc Hi là được”
Trong lúc nói chuyện, trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện, Ngôn Lạc Hi nhìn thấy nụ cười trên môi Cố Thiển lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên vô cùng cứng ngắc, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn.
Trên bậc cầu thang lầu hai, hai thân ảnh cao lớn thẳng tắp đứng đó, bộ dạng cao cao tại thượng khí chất hơn người cho dù có lạnh lùng xa cách, khi xuất hiện vẫn trở thành tiêu điểm chú ý.
Ngôn Lạc Hi thu hồi ánh mắt nhìn thấy Cố Thiển giống như chim sợ cành cong, đang nhích lại gần phía sau dáng vẻ nhu nhược khiến cô tràn ngập muốn bảo vệ.
Cô kéo tay cô, thấp giọng nói: "Đừng sợ, Thiển Thiển”
Cố Thiển kinh hoàng bất an nhìn anh đàn ông tôn quý từ trên cầu thang đi xuống, ngày đó ở cục dân chính ông bà Mặc gia đúng lúc chạy tới, ngăn cản bọn họ đăng ký kết hôn. Không cần kết hôn với anh, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Bắc Trần đứng trước mặt hai người họ, đôi mắt đen như chim ưng đảo qua Cố Thiển, rơi vào mặt Ngôn Lạc Hi, "Vợ Tiểu Thất, Thiển Thiển nhờ em giúp đỡ nhiều hơn”
Ngôn Lạc Hi ngẩn ra, bởi vì cách xưng hô này làm cô có chút ngượng ngùng, vốn đối với anh ta có vài phần địch ý, lúc này xấu hổ không biết nên xử lý như thế nào.
“Cái đó... anh cứ yên đi, em coi Thiển Thiển như em gái ruột sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Lệ Dạ Kỳ đứng ở phía sau Mặc Bắc Trần nhíu mày:”Người phụ nữ của anh đi làm trợ lý cho vợ tôi, không phải tìm vợ tôi làm bảo mẫu, anh đừng có không rõ tình huống."
Mặc Bắc Trần quay đầu liếc Lệ Dạ Kỳ một cái:”Vậy thì giúp đỡ lẫn nhau thôi, Thiển Thiển đi theo vợ cậu có gì không hiểu thì hỏi, công việc cũng không quá vất vả”
Ngôn Lạc Hi khóe mắt co quắp một chút, Mặc Bắc Trần bây giờ là đem công việc của cô trở xem chơi đùa sao?
Thấy Cố Thiển vẫn lảng tránh ánh mắt Mặc Bắc Trần, cô mới nói: "Bình thường đến đoàn phim không có gì vất vả, anh Mặc yên tâm”
Mặc Bắc Trần gật đầu, ánh mắt dời về phía Cố Thiển buồn bực không lên tiếng, mặc dù cả hai đã có quan hệ nhưng Cố Thiển vẫn luôn xem anh như người xa lạ.
“Thiển Thiển, tối nay anh tới đón em”
Cố Thiển nhìn chằm chằm mặt đất không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tay Mặc Bắc Trần buông xuống bên anh siết chặt, vẻ mặt anh buồn bã, "Vậy tôi đi đây”
Cho đến khi Lệ Dạ Kỳ tiễn Mặc Bắc Trần ra ngoài, Cố Thiển cũng không ngẩng đầu nhìn.
Trong lòng Ngôn Lạc Hi như một cục bông, hô hấp cũng không thông, "Thiển Thiển, chúng ta cũng đi thôi”
Cố Thiển trước mắt, hoàn toàn là một cái xác không hồn, đối với thế giới bên ngoài không có bất kỳ cảm giác nào.
Ngôn Lạc Hi kéo tay Cố Thiển rời đi, đột nhiên bị khựng lại, cô ngạc nhiên hỏi
“Sao vậy?”
“Chờ anh ấy đi”
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn, trong sân Lệ Dạ Kỳ đang đưa Mặc Bắc Trần lên xe, sao lại sợ Mặc Bắc Trần đến trình độ này, lòng cô chua xót, "Thiển Thiển, không nói tới tình yêu, Mặc Bắc Trần là anh trai em, hai người sống với nhau mười lăm năm, thật sự ghét anh ấy như vậy sao?"
Từ khi Cố Thiển bị Mặc Bắc Trần chiếm, trong đầu chỉ một nhận định cô và Thẩm Trường Thanh là bi kịch.
Nếu không kiên quyết buông bỏ, như vậy người bị thương chỉ là mình mà thôi.
Ánh mắt Cố Thiển mờ mịt, cô thật sự ghét Mặc Bắc Trần sao? Người đàn ông vẫn luôn tôn kính tin cậy như, bỗng nhiên một ngày biến thành người thân mật nhất trên đời này, lại nhẫn tâm chia rẽ cô và Thẩm Trường Thanh như vậy, thật sự không biết đối mặt với anh thế nào.