Mục lục
Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Dạ Kỳ nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy bả vai cô ta, đợi cô đứng vững mới thu tay về, nhíu mày nhìn chằm chằm vào đôi mắt bịt kín một tầng hơi nước, giọng nói nặng nề hạ xuống, ngữ điệu cứng nhắc, "Chuyện gì xảy ra?

Lê trang ủy ủy khuất nhìn anh một cái, cắn môi dưới từ bên cạnh đi ra ngoài cửa.

Vừa đi qua bên cạnh anh, thân thể cô mềm nhũn, bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống đất.

Lệ Dạ Kỳ cách nàng gần nhất, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô ta, Lê Trang Trang thuận thế tựa vào trong ngực anh "Hôn mê".

"Tiểu Trang" Lệ Dạ Kỳ đưa tay lắc lắc, hai mắt cô ta nhắm chặt, má đỏ ửng không bình thường, anh ngẩng đầu nói với Chu Bắc đứng ở cửa:" Chu Bắc, đi gọi bác sĩ lại đây"

Chu Bắc nhanh chóng rời đi, Lệ Dạ Kỳ khom lưng ôm ngang cô ta bước nhanh đến bên giường bệnh trống không trong phòng, lông mày không tự chủ nhíu thật sâu.

Giống như có cảm ứng, anh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên giường bệnh khác, đụng vào cặp mắt hạnh không rõ ràng kia, anh liền bước nhanh qua, hơi cúi người nhìn cô:"Tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"

Dứt lời, anh đưa tay sờ trán cô.

Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu, né tránh bàn tay to của anh._Vừa rồi lúc anh vào cửa cô đã tỉnh, cũng tận mắt nhìn thấy Lê Trang Trang té xỉu trong lòng anh.

Tay Lệ Dạ Kỳ cứng đờ giữa không trung, vẫn cố chấp đặt lên trán cô.



Nhiệt độ lòng bàn tay vẫn nóng, lông mày kiếm của anh nhíu lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, hiển lộ vẻ không vui của anh lúc này, "Sốt còn chưa hạ, lát nữa để bác sĩ xem cho em một chút"

Ngôn Lạc Hi không lên tiếng, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.

Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của cô gái tái nhợt gần như trong suốt, môi đỏ mọng nứt nẻ tràn ra tơ máu, cả người bị sốt cao tra tấn đến tiều tụy. Ánh mắt anh thương xót lại đau lòng, vẻ mặt mềm nhũn.

Vốn cũng không phải người nhiều lời lúc này thấy cô giận dỗi, cũng không biết nên nói cái gì, nhất thời đứng ở nơi đó hơi có chút xấu hổ.

Cố Thiển nhìn anh, lại nhìn Ngôn Lạc Hi nhắm mắt giả bộ ngủ, trong lòng cảm thán, xem ra hai vợ chồng này ở chung rất nhàm chán.

Chu Bắc mang theo một nữ bác sĩ trở lại phòng bệnh, mắt thấy nữ bác sĩ đi về phía giường bệnh Lê Trang Trang đang nằm, Lệ Dạ Kỳ bỗng nhiên lên tiếng, "Bác sĩ, xem cho cô ấy trước, tại sao vẫn còn sốt cao chưa hạ?"

Nữ bác sĩ đi tới, đo nhiệt độ tai cho Ngôn Lạc Hi, "38 độ 5, bệnh nhân đã bắt đầu hạ sốt, Lệ tiên sinh không cần gấp gáp, muốn hạ sốt cũng phải một quá trình."

"Ngoại trừ sốt, cô ấy còn bị thương chỗ nào không?" ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái không ngừng lo lắng.

Nữ bác sĩ nhìn thoáng qua Ngôn Lạc Hi trên giường, tuy rằng rất ít xem TV nhưng thường xuyên lên weibo, gần đây danh tiếng Ngôn Lạc Hi đang thịnh tự nhiên cũng có chút lưu tâm.

Thật ra cũng bắt đầu chân chính trở thành fan, là mấy ngày trước nhìn thấy cô cùng Điền Linh Vân chụp ảnh bìa tạp chí, hai cô gái khí chất động lòng người, đem hình ảnh bạn thân ca ngợi theo

ý nghĩa mới, làm người ta bỗng chốc nhớ tới thời đại học, cũng có một người bạn thân như hình với bóng trong lòng lại thấy ấm áp

"Ngoại trừ trên lưng có một vết bầm tím, ngoại ra không còn bị thương chỗ nào khác"

Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày, nhíu mày hỏi: "Bị đuối nước có để lại di chứng gì không?"

Nữ bác sĩ lắc đầu, "Báo cáo kiểm tra của Ngôn tiểu thư đều rất bình thường, hẳn là lúc ấy sau khi đuối nước hôn mê, người ở đây đã làm ra phương thức cấp cứu chính xác"

Nghe vậy, Lệ Dạ Kỳ bất ngờ nhớ tới tấm ảnh kia, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống:"Tôi biết rồi"

Nữ bác sĩ thấy ánh mắt anh chăm chú mà đau lòng nhìn cô gái trên giường, trong lòng âm thầm suy đoán quan hệ bọn họ, Chu Bắc bên cạnh đã làm thủ thế mời, bảo cô đi kiểm tra cho Lê Trang Trang một chút.



Lê Trang Trang bị cảm lạnh, lúc này cũng sốt nhẹ, bác sĩ kiểm tra xong cho cô ta xong rồi kê thuốc hạ sốt.

Vừa rời đi, không khí trong phòng bệnh có chút kì cục.

Chu Bắc đi theo ra ngoài lấy thuốc, phòng bệnh cũng chỉ còn lại bốn người bọn họ.

Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống ghế, từ đầu đến cuối sự chú ý đều đặt trên người Ngôn Lạc Hi. Cô đang suy đoán cái gì lại trong lòng anh đã đoán được, có lẽ là vừa rồi nhìn thấy anh ôm Lê Trang Trang lên giường bệnh.

Cô gái nhỏ ghen, không thèm để ý anh ngược lại làm cho anh vừa bực mình vừa buồn cười bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, nhìn lông mi cô rung rung, hiển nhiên không có ngủ.

Nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng vạch trần.

"Định giả vờ ngủ không để ý tới người khác, hả?"

Ngôn Lạc Hi nghiến răng, tức giận mở mắt trừng anh, khóe mắt thoáng nhìn Lê Trang Trang nằm trên giường bệnh bên cạnh còn đang giả ngất, cô dám khẳng định, hiện tại cô ta đang vểnh tai nghe lén động tĩnh của bọn họ.

Cô ta còn không phải ước gì bọn cô cãi nhau một trận dữ dội thừa dịp nhảy vào? Cho dù lúc này có tức giận, cũng không muốn cho cô ta thực hiện được.

"Anh đến lúc nào?" vừa mở miệng ngay cả chính cô cũng giật mình, bởi vì sốt cao, cổ họng cô khô khốc, âm thanh ở miệng giống như máy quay đĩa bị rò rỉ, khó nghe muốn chết.

Lệ Dạ Kỳ rót ly nước, đứng dậy ngồi xuống bên giường, dịu dàng nâng cô dậy, đưa ly nước đến bên miệng cô, dịu dàng nói: "Đừng vội nói chuyện, uống chút nước trước đã"

Chiếc cốc chạm vào đôi môi khô nứt có chút đau đớn, cô nhíu mày, người đàn ông lập tức khẩn trương, "Nước có nóng không?"

Nói xong, đã đưa đến bên miệng mình thử độ ấm.

Màn này rơi vào mắt Lê Trang Trang từ nãi giờ lặng lẽ vén mí mắt nhìn lén, trong lòng nhất thời chua xót, người đàn ông này vốn thuộc về mình. Từ sau khi cô ta ngã xỉu ngay cả mắt anh cũng không nhìn một cái.

Rốt cuộc thì thua Ngôn Lạc Hi ở chỗ nào? Dựa vào cái gì có thể được anh đối xử dịu dàng như thế?



Lệ Dạ Kỳ đưa cái ly đến bên miệng cô, vẻ mặt ôn hòa "Nước không nóng, uống từ từ thôi"

Ngôn Lạc Hi miễn cưỡng uống vài ngụm, nước ấm chảy qua cổ họng rất khó chịu, cô lắc đầu, "Không muốn uống nữa"

Lệ Dạ Kỳ thấy thế, cũng không ép cô uống nước nữa, anh cầm lấy chén.

Cố Thiển vội vàng nhận lấy nâng trong tay, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của cô, hốc mắt cô đỏ hồng, "Chị Lạc Hi, có phải chị rất khó chịu không, có muốn em đi gọi bác sĩ tới không?"

"Không cần. "Lúc Ngôn Lạc Hi suýt chết đuối, nước từ miệng mũi vọt vào khí quản, lúc này khó chịu là bình thường.

Vẻ mặt cô mệt mỏi, tựa vào lòng Lệ Dạ Kỳ rất khó chịu, cô tự mình nằm trở lại giường, nằm thẳng xuống, mới cảm thấy hô hấp thông suốt hơn một chút.

Cố Thiển nhìn cô vẫn cau mày, nhìn thoáng qua giường bệnh bên cạnh, hờn ghét hỏi: "Chị Lạc Hi, lúc ở giữa hồ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Kỳ thật Cố Thiển từ chỗ Bạch Kiêu đã biết được sự tình, cách nói của anh ấy không chỉ điểm

nhưng có thể đoán ra Lê Trang Trang không đơn giản là đứng không vững, cô ta rõ ràng có ý muốn đụng ngã Ngôn Lạc Hi rơi xuống nước.

Lòng dạ độc ác như vậy, Cố Thiển càng muốn vạch trần cô ta trước mặt Thất ca, đánh cô ta hiện nguyên hình đừng đạo đức giả lừa gạt Thất ca nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK