Mắt thấy Giang Khả Nhi phất tay áo bỏ đi, Ngôn Lạc Hi không kìm lòng được liền hắt xì mấy cái, lạnh.
Điền Linh Vân lo lắng nhìn cô, "Nhị Lạc, lễ phục của cậu ướt hết rồi, tôi nói ban tổ chức, chúng ta về trước"
Ngôn Lạc Hi xoa xoa mũi, gật đầu với cô, "Vậy tôi ra ngoài chờ, không muốn ở đây bị người ta xem như khỉ"
"Được" Điền Linh Vân bước nhanh rời đi.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Phó Luân cô nghĩ mình đang khoác áo của anh ta, cứ đi như vậy không tốt lắm, cô hỏi:"Tại sao anh cũng ở Giang Thành?"
"Vừa nhận được lời mời, không nghĩ tới gặp em ở Giang Thành. Vừa rồi không làm em sợ chứ?"
Phó Luân không chớp mắt nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên gương mặt xinh đẹp, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
"Mặt em làm sao vậy?"
Ngôn Lạc Hi theo bản năng chạm hai má. "Không có gì, không cẩn thận vấp ngã thôi, vậy anh làm việc của mình đi, tôi đi trước không phiền anh nữa, áo của anh tôi sẽ gửi lại sau"
"Lạc Hi, đừng khách khí với anh như vậy. Công việc của anh đã xong, hai người ở Giang Thành không quen, còn là hai cô gái độc thân, lát nữa anh đưa hai người trở về. "
Phó Luân nhìn ra cô đang xa lánh anh, bất quá anh không muốn buông tha cơ hội có thể tiếp cận cô.
Huống chi, lời cảnh cáo vừa rồi của Giang Khả Nhi còn văng vẳng bên tai, hiện tại bọn họ lại ở trên địa bàn của cô ta, khó bảo đảm cô ta làm ra chuyện quái gì.
"Không cần đâu, chúng tôi có thể về được". Ngôn Lạc Hi cự tuyệt.
"Lạc Hi, em đang trốn tránh anh sao?"
Ngôn Lạc Hi sửng sốt, vội vàng: "Sao có thể? Tại sao phải trốn tránh, tôi chỉ cảm thấy phiền phức cho anh, hơn nữa chúng tôi không phải trẻ con, không thể đi lạc"
Vẻ mặt Phó Luân thoạt nhìn vài phần buồn bã.
"Anh cho rằng lần trước can thiệp vào chuyện của em, khiến em chán ghét anh"
Ngôn Lạc Hi ngượng ngùng nhéo mu bàn tay, thật sự không biết ứng phó loại tình huống này, cũng may Điền Linh Vân rất nhanh trở lại, kéo cánh tay Ngôn Lạc Hi, nói: "Xong rồi, chúng ta có thể đi"
"Anh tiễn hai người". Phó Luân nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài tiệc hội.
Điền Linh Vân nhìn bóng lưng cao lớn của Phó Luân hạ giọng nói: "Nhị Lạc, giữa hai người có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì cả". Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói.
"Tôi thấy hai người ở chung một chỗ có gì đó là lạ, kỳ thật Phó Luân cũng rất tốt, nếu Lệ nhị thiếu không thích hợp, cậu có thể cân nhắc suy nghĩ cho anh ta. "Điền Linh Vân trêu ghẹo nói.
Hai người đóng vai chính trong phim
<<Cẩm Cung>> gần đây đăng tải nhiều kỳ trên mạng, độ nổi tiếng và lượng phát sóng rất cao.
Cô tính sơ qua một chút, chờ đăng nhiều kỳ kết thúc, cô ngoại trừ hồi vốn, còn có thể kiếm được một khoản. Quả nhiên đi theo Nhị Lạc lăn lộn, chính là có thịt ăn.
"Mình và anh ta không có khả năng!" Ngôn Lạc Hi nói chắc như đinh đóng cột.
Tạm thời bất luận có thích anh hay không, dựa vào anh gọi Phó Tuyền một tiếng mẹ, hai người bọn họ nói không chừng còn có quan hệ huyết thống. Thật làm ra cái gì, đó chính là loạn luân.
Điền Linh Vân kinh ngạc nhìn một cái, không trêu chọc nữa, xúc động nói:" kỳ thật tôi chỉ muốn cậu vui vẻ một chút, chỉ cần cậu cảm thấy vui, ở bên cạnh ai tôi cũng ủng hộ"
Ngôn Lạc Hi rũ mắt xuống, trong lòng nổi lên một tia cay đắng.
Bên ngoài khách sạn, Phó Luân đứng ở một chiếc Mercedes màu đen trước, thấy hai cô đi ra, anh kéo ra ghế sau, ý bảo các cô lên xe.
Hai người khom lưng ngồi vào trong xe, Phó Luân đóng cửa xe, nhanh chóng vòng đến buồng lái, khởi động xe chạy ra khỏi khách sạn.
Trong xe không khí có chút ngượng ngại, Điền Linh Vân am hiểu nhất sinh động không khí, hỏi Phó Luân hoạt động gần đây, không khí dần dần hòa hợp, phía trước đã có thể nhìn thấy khách sạn vẻ ngoài.
Điền Linh Vân bỗng nhiên nói: "Phó Luân, phiền anh dừng xe lại một chút, tôi đi siêu thị một chuyến."
"Được. "Phó Luân bật đèn chuyển hướng, xe chậm rãi dừng lại ven đường.
Ngôn Lạc Hi hỏi cô: "Cậu đi siêu thị làm gì?"
Điền Linh Vân ghé vào tai cô nói nhỏ một câu, Ngôn Lạc Hi sửng sốt, trơ mắt nhìn cô xuống xe, chờ xe lại chạy về phía trước, cô mới phản ứng được trong xe chỉ có cô và Phó Luân.
Chỉ chốc lát sau, xe chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn.
Ngôn Lạc Hi thấy anh tắt máy rút chìa khóa, cô cho rằng anh muốn đưa cô về phòng khách, cô vội vàng nói: "Phó Luân, hôm nay làm phiền anh, anh về nghỉ ngơi sớm một chút đi, không cần đưa nữa."
Phó Luân xuống xe, mở cửa sau, cụp mắt nhìn cô, giọng nói ôn hòa nói:
"Rất trùng hợp, tôi cũng ở đây"
“……”