"Các người còn không đi?"
“Lệ tổng, vừa rồi......” Phó giám đốc Lý không nhìn anh, còn muốn bàn việc liền bị giám đốc Đàm bên cạnh kéo một cái:"Lệ tổng, chút nữa bọn tôi quay lại"
Tuy vừa rồi cửa vội vã đóng lại, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ trong phòng làm việc, bất quá không nhìn rõ được mặt, cửa đã đóng rồi.
Lệ Dạ Kỳ liếc qua Chu Bắc, Chu Bắc lập tức nói:"Tôi đi ngay đi ngay"
Sau khi mọi người rời đi, anh quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, máu trong người dâng lên, người phụ nữ này quá can đảm. Truyện Full
Bàn tay to mở nắm cửa, anh đẩy cửa bước vào, sau đó khóa lại, quay người tựa lưng vào cửa, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang dựa vào bàn làm việc của mình, không nói một lời.
Chỉ là đôi mắt lạnh lùng đó, chậm rãi nhìn cô từ đầu đến chân
Cô gái khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn anh trong sáng ngây thơ, ngoắc ngón tay về phía anh, gọi anh bằng giọng nũng nịu: “Ông xã, em đợi anh lâu rồi.”
“Rời khỏi đây, ngay bây giờ"
Cô ngồi ở trên bàn làm việc, điệu bộ không biết xấu hổ:"Không muốn, nếu anh hôm nay không hết giận, em sẽ đợi ở chỗ này không đi.”
Lệ Dạ Kỳ sửng sốt một chút, cô đến văn phòng là để lấy lòng anh sao?
Anh đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống ghế, khoanh tay nhìn cô chằm chằm: “Anh không hứng thú với em.”
“Anh!” Ngôn Lạc Hi tức giận đỏ mặt, người này có cần hung ác như vậy không, anh khẳng định mình không bị mù?
Cô ngồi dậy bắt chéo chân:"Lệ Dạ Kỳ, anh không thấy khó chịu sao?"
Lệ Dạ Kỳ tựa lưng vào ghế, nhìn thấy cô ngồi trên bàn làm việc của mình, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
"Ghen tị thì cứ nói đi, sao lại làm mặt lạnh với em? Em giận đến mức không biết mình đã làm sai điều gì" Ngôn Lạc Hi phàn nàn, nếu như Điềm Linh Vân không nói cô biết căn bản sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thấy anh sắc mặt vẫn lạnh lùng, cô bất đắc dĩ nói: “Những gì trên weibo ngày hôm qua hoàn toàn không phải sự thật, em sẽ không ngu ngốc mà quay đầu lại.”
Lệ Dạ Kỳ vẫn như cũ không nói lời nào, Ngôn Lạc Hi sốt ruột, duỗi chân đá anh một cái.
"Này, anh có nghe em….A!"
Ngôn Lạc Hi đột nhiên hét lên một tiếng, bởi vì cô bị người đàn ông túm lấy, kéo xuống khỏi bàn như một cái bao tải.
Cô hai tay nắm chặt cổ áo anh, mặt tái nhợt: “Anh làm gì vậy, làm em sợ muốn chết.”
Lệ Dạ Kỳ ánh mắt âm trầm nặng nề, còn có tia lửa mãnh liệt nhảy lên, khiến cô nhất thời giật mình.
Hai giờ sau, Ngôn Lạc Hi bò ra khỏi phòng khách, mắng người đàn ông trong phòng nghỉ: “Lệ Dạ Kỳ, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa"
Ngôn Lạc Hi chộp lấy chiếc túi ném trên ghế sô pha, lao ra khỏi văn phòng, suýt chút nữa đụng phải Chu Bắc đang đi tới.
Chu Bắc vội vàng tránh sang một bên, nhìn thấy bóng lưng uy hiếp của cô vừa rời đi bất lực lắc đầu, đi đến cửa văn phòng, giơ tay gõ cửa.
Một lúc lâu sau, bên trong mới vang lên giọng nói trầm trầm của người đàn ông: "Mời vào."
Cậu ta mở cửa đi vào, người đàn ông ngồi sau bàn đang uống canh, nhìn vẻ mặt của anh so với lúc sáng còn đẹp hơn nhiều, cậu ta lén chọc:"Thất gia, vợ anh mang canh tới à?"
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: “Kịch bản lần trước vợ tôi thích, có thể bắt đầu chuẩn bị. Tôi chọn Trần Ca đạo diễn phim "Võ Hậu". Ngoại trừ nữ chính, những nhân vật khác cứ để anh ta quyết định”
"Được, tôi sẽ thu xếp ngay." Chu Bắc nói: "Còn nữa, việc anh nhờ tôi chú ý đã có manh mối, Phó chủ tịch tập đoàn Hoàn Á đã trở về, cách đây không lâu đã đến Châu Phi một chuyến. Đây là những bức ảnh được nội gián cử đi chụp được"
Lệ Dạ Kỳ đặt thìa xuống, cầm ảnh lật xem.
Trong ảnh, Phó Tuyền mặc một chiếc váy đỏ cổ điển, đội mũ nỉ quý phái, trong đám nam nhân mười phần bắt mắt, người đàn ông đang ôm Phó Tuyền biệt danh Bọ Cạp Đỏ, kẻ thù mà anh sẽ nhanh chóng loại bỏ"
“Thân phận người này thực sự không bình thường.” Lệ Dạ Kỳ đặt bức ảnh xuống.
“Người của chúng ta phái đến mai phục tập đoàn Hoàn Á sao rồi?”
"Đã mai phục tiến vào, nhưng mà muốn tiếp cận trung tâm quyền lực cần thêm một thời gian, e rằng chúng ta chưa thể lập tức lấy được bằng chứng mong muốn." Chu Bắc trầm giọng nói.
Lệ Dạ Kỳ vẻ mặt lạnh lùng:“Tạo cơ hội để hắn càng sớm càng tốt tiếp cận trung tâm quyền lực, lấy được chứng cứ tội ác của Phó Tuyền.”
"Tôi hiểu rồi"