Tống Ngọc Tịch ngồi đối diện với bà, hai khuỷu tay chống lên trên bàn thấp, đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp động, nhìn Lâm thị khiến bà phải bất đắc dĩ buông cầm xuống, nói: "Nếu như con muốn an ủi ta..., vậy thì đừng nói nữa."
Lâm thị cho rằng Tống Ngọc Tịch là được Tống Dật phái tới an ủi mình, tâm tình của bà bây giờ rất loạn, căn bản không muốn nghe bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện này, tuy nhiên Tống Ngọc Tịch lại lắc đầu, nói:
"Không phải, ai nói con đến đây để an ủi người? Có lẽ con chỉ muốn hỏi người, lúc người hoài thai con, có phải cũng rầu rĩ không vui như vậy hay không?"
Lâm thị dừng động tác trên tay, cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn lên Tống Ngọc Tịch, đôi môi xinh đẹp mấp máy, nhưng cuối cùng lại thở dài, cau mày cắn môi nói: "Không giống như vậy! So với bây giờ còn thống khổ hơn rất nhiều."
Tống Ngọc Tịch ủ rũ cúi thấp đầu xuống, buồn bực nói: "Vậy thì người còn buồn cái gì vậy! Khoảng thời gian không vui vẻ nhất cũng đã qua. Người cũng đã gắng gượng vượt qua rồi, mà con cũng thế. Hài tử trong bụng của người cũng giống vậy cũng sẽ gắng gượng sống, người không vui cũng không có ích gì."
Lâm thị cảm thấy dường như hơi tức ngực, có lẽ là do bà đang nhịn cảm giác muốn ói xuống. Bà trầm mặc một lúc lâu, rồi mới liếc nhìn Tống Ngọc Tịch, nói: "Ta cũng muốn được vui vẻ, nhưng lại không thể vui vẻ nổi."
Đối với nữ nhi mười ba tuổi này, Lâm thị thường xuyên có một loại cảm giác là con bé đã ba mươi mốt tuổi rồi, bởi vì con bé thật sự quá hiểu chuyện, tâm tư quá mức nhạy cảm, giống như bất kỳ chuyện gì thì con bé cũng có thể suy nghĩ vô cùng rõ ràng. Cũng chính vì con bé có tính cách như vậy, cho nên năm đó, nàng mới mười một tuổi, đã có thể đánh bất ngờ cứu bà ra khỏi viện hoang của Kỷ gia, mới có thể trở thành hậu thuẫn kiên cường của bà sau khi đến Tống gia.
Lâm thị biết mình không nên khóc, thế nhưng mà càng kiềm chế, bà lại càng không nhịn được. Sau khi biết mình mang thai, đây là lần đầu tiên bà gục xuống bàn khóc rống lên, rầu rĩ nói:
"Ta có lỗi với Kỷ Châu, ta không phải là một cô nương tốt."
Tống Ngọc Tịch nhìn dáng vẻ sụp đổ của Lâm thị, thật giống như nhìn thấy bản thân mình ở kiếp trước, nhưng bà so với chính mình thì tốt hơn nhiều, ít nhất bà biết người mình yêu là ai, hơn nữa vẫn luôn có người yêu bà.
Nàng đứng dậy, đi đến bên người Lâm thị, quỳ xuống, đỡ bà ngồi dậy, để cho bà tựa vào bờ vai của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của bà, nói:
"Người không có lỗi với Kỷ Châu, người cũng là một cô nương tốt, Tống Dật không phải là người tốt đối với người khác, nhưng đối với người thì hẳn là tốt. Mặc dù ông có sai, nhưng ông đang cố gắng hết sức bù đắp, con biết người hiện giờ cũng không còn chán ghét ông nhiều như vậy nữa, chỉ là người vẫn chưa thể vượt qua rào cản trong lòng mà thôi. Thế nhưng người nên nhớ, người còn sống thì phải hướng về phía trước, chúng ta thật vất vả mới trốn khỏi Kỷ gia, để có được cuộc sống an bình như ngày hôm nay, Tống Dật cũng vì người mà làm quá nhiều rồi, mặc dù là ông tự nguyện, nhưng có thể nói chung quy vẫn là vì người đúng không? Kỷ Châu đã chết, mặc dù ông ấy c.h.ế.t cũng là vì người, nhưng suy cho cùng, con đường đó cũng do chính ông ấy lựa chọn. Ông ấy đã có thể không lựa chọn cái chết, mà lựa chọn dùng năng lực của mình để bảo hộ người, thế nhưng ông ấy đã không làm vậy. Ông ấy đã chết, nhìn bề ngoài thì là vì người mà chết, nhưng trên thực tế, ông ấy là đang trốn tránh. Ông ấy biết mình vô năng, không thể bảo hộ được người, nhưng lại không muốn giao người cho Tống Dật, cho nên ông ấy đã lựa chọn cái chết, dùng cái c.h.ế.t để ràng buộc bước đi của người, dùng cái c.h.ế.t để chặt đứt liên hệ giữa người và Tống Dật. Lúc ông ấy c.h.ế.t chẳng lẽ không từng nghĩ qua, Trữ thị nhất định sẽ không thả người ra sao? Ông ấy tình nguyện để cho người một mình đối mặt với thế giới không chắc chắn, cũng không nguyện ý vì người thay đổi hay đấu tranh. Kỷ Châu thích người, nhưng ông ấy lại chỉ dùng phương pháp cực đoan như vậy, để giải thoát cho chính ông ấy, chưa từng cân nhắc tương lai người phải vượt qua như thế nào. Tống Dật cũng thích người, nhưng bất luận ông ấy làm chuyện gì thì trước đó ông đều nghĩ đến người. Người đã trở về Tống gia được hơn hai năm, nhưng người có từng bị người ta tính kế? Con và người sở dĩ có thể sống yên bình như vậy, chẳng lẽ người chưa từng nghĩ tới, đều là do Tống Dật thay chúng ta che chắn sao?"
Tống Ngọc Tịch chậm rãi nói bên tai Lâm thị, Lâm thị dần dần an tĩnh lại. Tống Ngọc Tịch vỗ nhẹ bà, thật giống như lúc nàng còn quấn tã, Lâm thị nhẹ nhàng vỗ về nàng vậy.
"Cho dù người có nghĩ như thế nào, thì con thật sự rất cảm kích Tống Dật đã mang con về. Nếu còn tiếp tục ở lại Kỷ gia thì con và người đoán chừng vẫn còn phải sống trong cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Người bị giam ở trong viện hoang sáu năm, người có biết những năm đó con sống như thế nào không? Ca ca đi rồi, con và Từ ma ma chỉ cần có thể ăn được một cái bánh bao chay nóng hổi, thì ngày đó chính là ngày tết, ngày thường ăn không phải là bánh ngô, thì chính là dưa muối. Lúc con mười tuổi đã hiểu được, không thể tiếp tục sống một cuộc sống như vậy nữa, cho nên con giả vờ đầu phục Trữ thị, học được tài đánh đàn từ Lưu tiên sinh. Người không biết được nụ cười của Từ ma ma lúc đó có bao nhiêu rạng rỡ, chưa từng có tiểu thư nhà nào, chỉ bởi vì ăn được một bữa cơm no đã cảm thấy vui vẻ như vậy."
Lâm thị chậm rãi ngồi ngay ngắn, nhìn Tống Ngọc Tịch, ngón tay mảnh khảnh xoa đôi má của nàng, đôi mắt ửng hồng, hai hàng nước mắt lại lần nữa rơi xuống, thế nhưng nước mắt lần này, đa phần là hối hận.
Tống Ngọc Tịch nắm lấy tay của Lâm thị, giữ chặt, nói:
"Nương, cho dù người có không thích Tống Dật, nhưng điều đó không gây trở ngại cho việc người sinh hạ hài tử. Dù sao hài tử là người vô tội, cũng giống như con, ân oán của thế hệ trước, kỳ thật có liên quan gì đến chúng con đâu? Nếu không phải con kiên cường, thì không chừng năm đó đã bị người đánh rớt, lúc đó con có thể tìm ai nói lý lẽ đây?"
Sau khi Lâm thị nghe được những câu này, quả thực liền không khóc nổi, duỗi ngón tay ra, chọc lên trán Tống Ngọc Tịch, trừng mắt nhìn Tống Ngọc Tịch. Sau đó giống như hài tử làm làm sai việc, cúi đầu xoa bụng của mình, cho dù bà còn chưa hoàn toàn buông xuống, nhưng xác thực đã không còn khó chịu như vừa rồi. Khuê nữ nói rất đúng, hài tử là người vô tội, bà có thể đắm chìm trong cừu hận của chính mình, nhưng lại không thể không nhận rõ sự thật.
Tống Ngọc Tịch thấy bà có vẻ dễ chịu hơn, trong lòng rốt cục cũng yên tâm. Nàng ngồi đối diện với cửa, dường như thoáng nhìn thấy vạt áo chợt lóe bên cạnh cửa. Lâm thị đưa lưng về phía cửa, cho nên bà không phát hiện, khóe miêng nàng nhếch lên. Tống Ngọc Tịch lại tiếp tục nói với Lâm thị:
"Nương, kỳ thật người có phát hiện một việc?" Nói đến đây thì nàng dừng một chút, Lâm thị kỳ quái nhìn nàng một cái, Tống Ngọc Tịch đảo mắt, tinh quái nói một câu:
"Từ đầu tới cuối người không tức giận việc có hài tử với Tống Dật, mà là tức Tống Dật không thương lượng với người, đã lén đổi thuốc của người..."
Nếu như Lâm thị tức giận là vì hài tử trong bụng, thì đó hoàn toàn chính xác là do bà chán ghét Tống Dật, thế nhưng nếu như bà chỉ tức Tống Dật đã đổi thuốc của bà mà không thương lượng với bà thì như vậy không phải do bà chán ghét Tống Dật, mà là có chút ý tứ muốn làm nũng với Tống Dật rồi... Tống Ngọc Tịch là "người ngoài cuộc thì tỉnh táo", còn Lâm thị là "người trong cuộc thì u mê", có thể ngay cả bà cũng không có phát giác, mình đã xếp Tống Dật vào phạm vi an toàn, có thể làm nũng hờn dỗi rồi.
Thấy trên mặt Lâm thị hiện ra sự bối rối, Tống Ngọc Tịch thấy đã đến lúc, nên công thành lui thân. Nàng đứng dậy, vỗ vỗ những nếp gấp trên xiêm y, rồi nói:
"Thôi, con còn có nhiều sổ sách muốn xem. Cũng không cùng ăn cơm với người được, lúc nãy con vừa thấy Chử Phong, Tống Dật có lẽ sẽ qua đây ngay. Người cũng đừng làm mặt cau có nữa, khiến cho người khác nghĩ người có bao nhiêu thích ông ấy..." Chỉ có đối với người thân thiết, mới có thể có hành vi làm nũng như vậy, đây là kinh nghiệm hai đời nói cho Tống Ngọc Tịch biết.
Lâm thị tức giận trừng nàng một cái, vung tay nói: "Đi đi, chưa thấy qua hài tử nào đáng ghét như con."
Tống Ngọc Tịch thè lưỡi, đi hai bước, đột nhiên lại ngừng lại, quay người lại, nói với Lâm thị: "Đúng rồi, nương, người nhớ thay con nói với Tống Dật một tiếng, để lúc tuyển tú ông ý nhìn chằm chằm một chút. Con xinh đẹp như thế này, vạn nhất bị vương công không có mắt nào đó coi trọng, mà con lại không muốn gả, đến lúc đó lại ầm ĩ khiến Tống gia mất hết mặt mũi, mà chỗ tổ mẫu con cũng không dễ giải thích, nên nhìn chặt chút hộ con nhé."
Sau khi nói xong lời này, cũng không đợi Lâm thị trả lời, Tống Ngọc Tịch liền xoay người đi ra ngoài cửa, đi ra ngoài cổng vòm bên ngoài phòng chỉnh âm. Sau khi vào đến sân, nàng chủ động dừng bước, trốn đến đằng sau cổng vòm sau nhìn lén. Nhưng khi vừa mới thò đầu ra, đã bị búng mạnh một cái, nếu không phải nàng nhanh chóng che miệng, thì tiếng kêu đau đớn đã truyền ra rồi.
Tống Ngọc Tịch hai mắt đỏ hoe, bụm lấy cái trán, khóe mắt rưng rưng nhìn Tống Dật vừa nghe trộm xong đang đứng ở góc tường. Nàng dùng ánh mắt lên án hành vi "qua sông đoạn cầu" của ông. Vừa rồi ở bên trong, nàng tận lực nói tốt cho ông, mặc dù cũng xen lẫn một ít lời thật lòng, nhưng rốt cuộc là nói ông rất tốt, không nghĩ tới ông không những cảm kích, mà còn lấy oán trả ơn.
"Mở miệng một tiếng Tống Dật đóng miệng một tiếng Tống Dật, gọi cũng thuận miệng đấy nhỉ."
Tống Dật đứng ở đằng sau bức tường, âm trầm mở miệng nói. Tống Ngọc Tịch giờ mới hiểu được vì sao mình bị hỏi thăm, hồi tưởng vừa rồi, hình như là nàng nói có chút thuận mồm... Nàng chột dạ cúi đầu xuống, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Con, con đây còn không phải là vì, vì nói cho giống thật sao."
Tống Dật nhướng mày: "Không ngờ từ trước đến nay khi con nhắc đến ta ở trước mặt mẹ con, thì đều là gọi thẳng tên ta đó hả?"
Chỉ có xưng hô giống như lúc bình thường, thì mới có thể đạt được hiệu quả thực tế. Vậy mà cho tới hôm nay ông mới biết được, nha đầu kia ở trước mặt Lâm thị có thể đối với chính mình không biết lớn nhỏ như vậy.
Tống Ngọc Tịch ôm cái trán lui về phía sau, để ngón tay lên môi, sau đó lại chỉ chỉ hướng phòng chỉnh âm. Tống Dật cũng không muốn kinh động Lâm thị, dùng ngón tay chỉ trán Tống Ngọc Tịch, nói: "Quay đầu lại ta sẽ tìm con tính sổ sau, nuôi cho da mặt dày vào."
Gọi thẳng tên của lão tử, đúng là không biết lớn nhỏ!
Sau khi Tống Dật giáo huấn con gái xong, liền chắp tay quay người, bước chân nhẹ nhàng đi hướng phòng chỉnh âm nơi tiếng đàn đang vang lên. Tống Ngọc Tịch nhìn bóng lưng ông rời đi, lập tức cảm giác mình đang là dữ hổ mưu bì[1]. Tống Dật thật là một con cáo già, ông cố ý để cho nàng nhìn thấy vạt áo, lừa gạt nàng nói tốt cho mình, cho rằng mình đã vỗ đúng m.ô.n.g ngựa, nhưng mà nào biết, sau khi xong việc ông lập tức trở mặt!
[1] dữ hổ mưu bì: nghĩa là thảo luận với con cáo hoặc con hổ về việc lột da chúng. Ý chỉ mưu tính sự việc có hại cho quyền lợi quan trọng của đối phương, rốt cuộc khó thành công.
Ặc, xem ra sau này nàng cần phải chú ý nhiều đến lời nói và việc làm của mình rồi. Cũng không thể khen ông quá tốt, sẽ khiến Lâm thị ái mộ ông, rồi không chừng lại bị ông dạy hư mất! Đến lúc đó nàng tứ cố vô thân, còn hai người bọn họ ngược lại thành một phe, thì nàng quá oan uổng!
Thế nhưng, những lời hôm nay nàng nói với Lâm thị, có một nửa thực ra xuất phát từ tâm khảm. Ít nhất những lời nàng đánh giá về Kỷ Châu và Tống Dật là thật tâm. Theo như nàng thấy, mặc dù Kỷ Châu hành động nhìn có vẻ thật vĩ đại, nhưng kỳ thật người ở phía sau ông, những người tự phải vượt qua đau khổ thì mới biết có bao nhiêu bất đắc dĩ. Nếu năm đó ông thật sự muốn vì Lâm thị tạo ra một khoảng trời riêng, thì với thân phận là thế tử của phủ Bình Dương Hầu của ông, chưa hẳn không thể không đọ được với Trữ thị, một phu nhân tục huyền. Thế nhưng ông đã không cố gắng, cho phép bản thân và nữ nhân mình yêu phải đầu hàng, nhưng chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ tới, sau khi mình nhận thua, thì Lâm thị sẽ ra sao? Chẳng lẽ ông còn ngây thơ cho rằng, chỉ cần phong di thư của mình được công bố, thì có thể đảm bảo rằng Lâm thị cả đời áo cơm không lo sao?
Ngược lại ông c.h.ế.t đi không lưu luyến, nhưng lại để lại Lâm thị cùng một đôi nhi nữ, bị người đời đối xử khinh miệt.
May thay Lâm thị là một người có ý chí kiên định, sinh hoạt ở viện hoang kia sáu năm, cũng không hủy hoại được tâm chí của bà, mà ngược lại bà càng bị áp chế lại càng bùng nổ mạnh, sống sót trong nghịch cảnh. Chỉ tiếc kiếp trước nàng chẳng nên thân, khiến hai mẹ con các nàng đi lên con đường sai lầm không thể cứu vãn, mà kiếp đời, nàng chẳng qua là tiến bộ hơn một chút, thì Lâm thị đã nắm bắt được cơ hội, dùng sự can đảm "được ăn cả ngã về không", thay đổi cuộc sống của hai mẹ con.
Cho nên, có vẻ như Tống Ngọc Tịch là đang khuyên giải Lâm thị, thế nhưng ai có thể nói đây không phải là nàng đang khuyên giải chính mình chứ? Người còn phải sống, mà đã sống thì chung quy không thể sống mãi trong hồi ức, mà phải hướng về phía trước.