Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương phu nhân cũng không quay đầu lại mà rời đi, Mẫn Lam đuổi theo, để cho người đưa tất cả những đồ vật của nhà họ Vương ra ngoài cùng, Vương phu nhân quay đầu nhìn Mẫn Lam, tuy rằng cũng cảm thấy xấu hổ một chút, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, dẫn người ngồi lên xe ngựa.

Lúc Mẫn Lam trở về, Mẫn phu nhân đang nằm trên bàn khóc thút thít nỉ non, Tống Ngọc Tịch bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh. Mẫn Lam đi qua bóp bả vai của Mẫn phu nhân, nói:

"Nương, loại người này, người cũng đừng tiếc. Con đã cảm thấy nhà cậu khinh thường chúng ta từ lâu, bây giờ mợ lại nói ra những lời như vậy, vậy sau này chúng ta thật sự phải biết chú ý cẩn thận hơn, đừng chuyện gì cũng nghe lời bọn họ. Chúng ta cảm thấy đã là người một nhà thì cũng không nên phân biệt nhà tôi nhà anh, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, nhưng bọn họ thì sao? Còn nói chúng ta bám vào quyền quý, lời này mà để cho phụ thân nghe được, thì còn không tức đến mức xì khói sao.”

Mẫn phu nhân ngẩng đầu lên, hai mắt sưng lên, nói: "Ta, ta cũng không nghĩ tới nhà bọn họ lại có suy nghĩ như vậy, ta vốn nghĩ, đều là người một nhà, con gả qua đó, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng hôm nay mợ con lại nói ra những lời như vậy, nói chúng ta muốn leo lên quyền quý, chúng ta ngày thường nhờ vả bọn họ cái gì chứ? Quả thực là oan uổng. Bây giờ trong chuyện hôn nhân đại sự của các con, bọn họ lại tuyệt tình như thế, mấy năm nay ta, thật sự là mắt mù rồi sao?”

Tống Ngọc Tịch và Mẫn Lam liếc nhau một cái, tuy rằng hai người rất muốn nói thẳng một câu "Đúng", nhưng cũng biết nếu thực sự nói như vậy, thì đoán chừng Mẫn phu nhân sẽ khóc ngất mất.

"Được rồi, nương, bây giờ bọn họ tự mình đến hủy hôn, con đây còn ước gì được như thế đây này. Người ngàn vạn lần đừng hồ đồ nữa, phải nhớ kỹ giáo huấn hôm nay, không thể bị người ta dắt mũi nữa. Gia đình như vậy, nếu con thật sự gả qua, còn không biết tương lai phải chịu bao nhiêu uất ức nữa đây! Người càng nhượng bộ, bọn họ lại càng cảm thấy nhà ta vô dụng, sau này những câu như câu nói vừa nãy của người, cái gì mà cứ để sinh hài tử trước còn lại thì nói sau, thì người đừng bao giờ nói nữa, tuy rằng ta không gả qua đó, nhưng mặc kệ là nhà ai, ta cũng không có khả năng dễ dàng tha thứ cho một hài tử của di nương thông phòng!”

Mẫn phu nhân xấu hổ cúi đầu, nhớ tới lời nói lúc trước mình, cũng cảm thấy hối hận, vốn tưởng rằng nhà họ Vương thật sự khó xử, nhưng thật không ngờ...

Nhà họ Vương đến từ hôn, nên tâm tình Mẫn Lam rất tốt, lại an ủi Mẫn phu nhân vài câu, lúc này Mẫn phu nhân mới nghĩ đến phái người đi thông báo tin tức này cho Mẫn đại nhân biết. Mẫn Lam liền lôi kéo Tống Ngọc Tịch trở lại viện tử của mình, vừa vào cửa viện, nàng liền cao hứng nhảy cẫng lên, ôm cánh tay Tống Ngọc Tịch nói:

"Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời, cũng không biết là vị Bồ Tát nào đi ngang qua, lại có thể giải quyết vấn đề lớn này cho ta, ái chà, tối nay rốt cuộc ta có thể ngủ ngon rồi.”

Lúc trước tuy Tống Ngọc Tịch đã nói sẽ thay Mẫn Lam giải quyết chuyện này, nhưng chuyện này nàng giao thẳng cho Tiêu Tề Dự đi làm, nào biết đâu động tác của hắn lại nhanh như vậy, nhanh đến nỗi ngay cả nàng cũng có chút không biết phải làm sao, tuy nhiên nhìn Mẫn Lam cao hứng như vậy, nàng cũng cảm thấy cao hứng.

Lại nói vài câu với Mẫn Lam, Tống Ngọc Tịch liền cáo từ, đến chỗ Kỷ Hành nói chuyện này cho hắn. Kỷ Hành nghe xong, mừng rỡ vô cùng, lôi kéo Tống Ngọc Tịch hỏi:

"Thật sự giải quyết xong rồi sao? Nhưng nhà họ Vương sao lại chịu từ hôn?”

Tống Ngọc Tịch không tiện nói với hắn chuyện của Tiêu Tề Dự, đành phải trả lời: "Hình như nhà họ Vương kia có hôn sự của phủ Thượng thư tới cửa, cho nên, nhà hắn cũng không cần Mẫn Lam, Vương phu nhân kia tự mình đến tận nhà để từ hôn, huynh cũng không biết bà ta nói không biết bao nhiêu lời ác độc khiến người buồn nôn đâu. Nếu huynh đã nghĩ kỹ rồi, nếu huynh thật sự thích Mẫn Lam, vậy mấy ngày tới mau chóng tới cửa cầu thân đi, cũng đừng chờ nữa, nếu nhà họ Vương kịp phản ứng quay đầu lại, lại đổi ý, thì huynh cứ chờ mà khóc đi.”

Kỷ Hành liên tục gật đầu: "Được rồi, hai ngày tới ta sẽ nhờ Tống bá phụ đi thay ta làm mai, chuyện này muội cũng mau đi về nói cho mẫu thân biết đi, hôm qua bà còn sai người báo cho ta, có vẻ rất lo lắng đấy.”

"Ừm, muội sẽ lập tức trở về nói với bà, về phần cha muội, huynh cũng đừng lo lắng. Dù sao trong phủ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng những thứ đồ để cầu thân, là dựa theo quy chuẩn của công tử trong phủ mà chuẩn bị. Hơn nữa, nương lại lén thêm đồ, cho nên hẳn là đã đủ rồi. Ta lại trở về kiểm tra một chút, nếu không đủ, ta lại cho huynh thêm chút.”

Kỷ Hành cười sờ sờ sau gáy, nói với Tống Ngọc Tịch:

"Những chuyện này đều nhờ có mọi người quan tâm. Nếu chỉ dựa vào một mình ta, thì khẳng định không làm được.”

Tống Ngọc Tịch vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Thám Hoa Lang huynh ấy cũng đừng khiêm tốn trước mặt muội. Tòa nhà Lê Hoa uyển đã chuẩn bị thỏa đáng chưa? Những thứ khác cái gì cũng dễ nói, nhưng nhà cửa nhất định phải chuẩn bị trước mới được.”

"Lê Hoa Uyển xây dựng cũng gần xong rồi, trước tiên cầu thân, đợi đến khi thành thân, khẳng định là có thể làm xong." Kỷ Hành đưa Tống Ngọc Tịch ra ngoài.

Tống Ngọc Tịch lại lo lắng dặn dò: "Đợi đến khi cha đi cầu thân, Mẫn gia đáp ứng xong, thì huynh cũng nên dẫn Mẫn Lam đi xem tòa nhà kia, nói thế nào nàng cũng là chủ mẫu, có chút đồ đương nhiên là muốn hỏi nàng.”

Kỷ Hành bật cười: "Ta biết rồi, sao muội cứ như là tỷ tỷ của ta vậy, chuyện này không cần muội quan tâm, ta có tính toán.”

Nói xong những chuyện này, lúc này mới đưa Tống Ngọc Tịch lên xe ngựa, Tống Ngọc Tịch ngựa không ngừng vó trở về, nói cho Lâm thị nghe chuyện này. Lâm thị nghe xong tự nhiên cũng vui mừng khôn xiết, còn rất khoa trương chạy đến trước bàn thờ Phật bái bái lạy lạy, nói thẳng là Bồ Tát hiển linh.

Sau khi Tống Dật trở về, Lâm thị và Tống Ngọc Tịch cũng nói chuyện này cho ông, Tống Dật đáp ứng ngày mai sẽ đi cầu thân cho Kỷ Hành, rồi gọi Tống Ngọc Tịch vào thư phòng, hai cha con đóng cửa lại nói chuyện.

"Nhà họ Vương đang yên đang lành sao lại từ hôn? Chuyện này con đừng nói với ta là không liên quan gì đến con nhé." Tống Dật nghe được chuyện này, liền đoán được chắc chắn là có quan hệ với khuê nữ nhà mình, nhưng lại không nghĩ ra là nàng đã làm cái gì.

Tống Ngọc Tịch đảo tròng mắt, nói: "Cái gì chứ! Con nào biết nhà họ Vương vì sao lại từ hôn chứ!”

Thấy Tống Dật không nói lời nào, nhìn mình chằm chằm, Tống Ngọc Tịch không khỏi chột dạ, tránh đi ánh mắt của Tống Dật. Tống Dật hừ lạnh một tiếng, nói:

"Hừ, không phải con, thì còn là ai hả? Làm sao con làm được chuyện này, có để lại nhược điểm gì không? Cẩn thận ngẫm lại xem, nếu có điểm nào chưa giải quyết tốt, thì ta sẽ cho người đi khắc phục hậu quả, miễn cho sau này lại lưu lại mầm tai họa, hại ca ca con.”

Tống Ngọc Tịch có chút oan uổng, vuốt mũi nói:

"Không phải, thật không phải con..." Thấy vẻ mặt Tống Dật vẻ mặt, Tống Ngọc Tịch đành phải cam chịu nói: "Có thể là... Tiêu Tề Dự á.”

Tống Dật lập tức dựng thẳng lông mày lên: "Không thể xưng hô tên húy của Thái tử, không có quy củ! Con nói là chuyện nhà họ Vương là do Thái tử nhúng tay vào?”

Tống Ngọc Tịch ho khan một tiếng, có chút mất tự nhiên ngồi xuống ghế thái sư hoàng hoa lê (gỗ sưa) dưới cửa sổ, nghiêng người, thưởng thức một gốc hoa lan trên bàn, tay chống cằm, nói: "Con cũng không xác định có phải là chàng hay không, nhưng con có nói qua chuyện này với chàng, cũng để chàng hỗ trợ..."

Tống Dật nghe xong lời này, mới hơi yên tâm một chút, nói: "Con đó, loại chuyện thế này, cho dù Thái tử không ra tay, chẳng lẽ ta còn không thể giải quyết được một nhà họ Vương hay sao? Chỉ có con, suốt ngày lấy loại chuyện nhỏ này mà làm phiền Thái tử.”

Đối với tống Dật chỉ trích, Tống Ngọc Tịch không còn lời nào để nói, sau khi lè lưỡi, cũng không nói gì nữa, Tống Dật nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của nàng, không khỏi lắc đầu, nói:

"Nhìn bộ dáng của con kìa, ta thật không biết Thái tử điện hạ thích con cái gì!"

Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Dật, không biết xấu hổ nhếch miệng, nói: "Đại khái chắc là thích khuôn mặt này của con đi! Giống như cha thích nương con vậy, ngay từ đầu, không phải là coi trọng khuôn mặt của bà sao?”

Bị Tống Ngọc Tịch trêu ghẹo ngay trước mặt, trên mặt Tống Dật cũng có chút không nhịn được, mà đỏ cái mặt già. Đợi đến khi Tống Ngọc Tịch liếc mắt một cái, thì mới liếc mắt nhìn lại. Tống Ngọc Tịch nhìn thấy ông như vậy thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, khẩn trương ngồi thẳng người, khiến Tống Dật hoảng sợ.

Nàng bước nhanh đến trước án Tống Dật, nhưng lại không nói lời nào, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tống Dật, Tống Dật không biết nàng muốn làm gì, hỏi: "Làm sao vậy? Thần thần bí bí.”

Tống Ngọc Tịch suy nghĩ một chút, hỏi Tống Dật: "Cha, cha ở trong triều có nghe nói một chuyện không?”

Tống Dật không hiểu hỏi: "Chuyện gì vậy? Gần đây không có chuyện gì lớn. Sao, con nghe được cái gì rồi hả?”

Từ sau khi Tống Ngọc Tịch có liên quan với Thái tử, Tống Dật biết, có rất nhiều việc, chưa chắc Tống Ngọc Tịch đã biết ít hơn ông, cho nên cũng không hoài nghi là nàng cố làm ra vẻ thần bí, nhưng trong triều đình gần đây xác thực cũng không phát sinh chuyện gì lớn.

Tống Ngọc Tịch nghe Tống Dật nói như vậy, liền biết ông căn bản không biết chuyện kia. Thở ra một hơi, nói với Tống Dật:

"Chính là... Định vương... hình như là chạy rồi.”

Tống Dật lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Tịch một hồi lâu, sau đó mới vỗ bàn giận dữ nói: "Con nói cái gì? Nghe ai nói vậy?”

Tống Ngọc Tịch bị ông làm cho hoảng sợ, đầu co rụt lại, xoa tai nói: "Con còn có thể nghe ai nói? Ngài thực sự không biết sao? Đã bỏ chạy vào mấy ngày trước, Tiêu Tề Dự vẫn đang tìm hắn đấy.”

Nghĩ đến mấy người Tống Dật hẳn là không biết, Định vương và đích tiểu thư của phủ Trấn Quốc công sắp đính thân, nhưng hắn lại chạy vào ở thời điểm này, chuyện này, cũng không thể ồn ào huyên náo. Tiêu Tề Dự muốn bắt người, cũng chỉ có thể âm thầm truy bắt, cũng không thể huyên náo khiến dư luận xôn xao mới phải.

Tống Dật nhíu mày, nói: "Trách không được, gần đây binh mã Ngũ thành được điều động lợi hại, thỉnh thoảng còn ở trong thành tìm kiếm cái gì đó. Ta vốn dĩ tưởng rằng Hình bộ giở trò quỷ, không nghĩ tới dĩ nhiên là vì chuyện này đấy. Con đã biết từ vài ngày trước, sao lại không nói cho ta? Chuyện này, Thái tử nói thế nào?”

Tống Ngọc Tịch suy nghĩ một chút, trả lời: "Mấy ngày trước con đều lo lắng chuyện của ca ca, nhất thời quên nói, hơn nữa Tiêu Tề Dự chỉ lén tìm người, cũng không có ý nói cho người biết, đoán chừng chàng là muốn âm thầm tìm Định vương trở về, sau đó chỉ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, thời gian đến, thì trực tiếp đính thân, còn có thể có cách nào khác hay sao?”

"Chuyện này cũng chỉ có thể âm thầm tiến hành. Ầy dà, lúc trước ta đã cảm thấy chuyện đính thân giữa Định vương và Thiền tỷ nhi chuyện này không đáng tin rồi mà. Định vương căn bản cũng không thích Thiền tỷ nhi, hắn thích là... Ôi chao, thôi được rồi, con đấy! Ta thấy con chính là một họa thủy, tuổi còn nhỏ cái khác không học, lại học được một thân bản lĩnh họa quốc ương dân (hại quốc hại dân).”

Định vương thích ai, Tống Dật cũng không đến mức hồ đồ cái gì cũng không biết, lúc trước chuyện Tống Ngọc Tịch rơi xuống nước ở trong cung, Định vương xuống sông đi tìm nàng tuy không trắng trợn truyền ra ngoài, nhưng cũng không phải bị giấu kín đến mức không có kẽ hở, vốn nghĩ, nếu cuối cùng không có cách nào, thì để cho nha đầu này phối với Định vương cũng được, nào ngờ, ngoại trừ Định vương, còn có Thái tử điện hạ. Mọi người đều nói một nhà có nữ bách gia cầu, nhưng Tống Dật lại thấy rất đau đầu, cô nương này không bình thường, cầu đều là người Tống gia không thể trêu vào. Mà bản thân ông cũng không quá đồng ý để Định vương và Thiền tỷ nhi đính thân, nhưng không chống nổi Hoàng Thượng và Hoàng hậu tứ hôn mà, thật không ngờ, còn chưa đính thân, đã lại xảy ra chuyện như thế này. Nếu tìm được Định vương thì còn tốt, nếu không tìm được, vậy thì chuyện sẽ ồn ào huyên náo lớn rồi.

Lời này của Tống Dật, Tống Ngọc Tịch cũng không thích nghe, lập tức bác bỏ: "Cha, lời này của người là có ý gì? Con hại nước hại dân chỗ nào hả? Có vẻ ngoài xinh đẹp là lỗi của con sao? Con và Định vương là trong sạch, chuyện gì cũng không có, người cũng đừng nói bậy.”

Tống Dật cũng không thể phản bác lời nói của Tống Ngọc Tịch.

Xác thực, khuê nữ nhà mình đối với Định vương cũng không có đặc biệt gần gũi, lại nói tiếp cũng không đối xử quá tốt, có thể thấy trong lòng nàng cũng không có tình cảm nhung nhớ đối với Định vương, cũng như lời nàng nói vậy, xinh đẹp không phải là lỗi của nàng, nam nhân thích nàng cũng không phải là lỗi của nàng! Vậy là lỗi của ai đây?

"Dù sao con kiềm chế cho ta một chút! Không có việc gì thì ít đi ra ngoài, nếu đi ra ngoài cũng phải đội mũ, bây giờ không giống ngày xưa, nhất định phải cẩn thận chủ ý lời nói và hành động mọi lúc mọi nơi mới được!”

Tống Ngọc Tịch:... Thật là không thể phản bác được mà, nàng là nằm không cũng trúng đạn mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK