Lão tướng quân ôm ngực, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn lợi hại! Cảm giác mình giống như bị sét đánh, đả kích liên tiếp khiến ông ta hai chân loạng choạng, thấy vậy, hai bên phó tướng thay ông ta cầm ghế đi tới, để ông ta ngồi xuống. Ông ta cũng không còn sức để nói cái gì nữa, ngược lại Tướng quân phu nhân như được bơm thuốc trợ tinh thần, tức giận hùng hổ nói:
"Ta thật sự bị mù rồi! Trương gia các ngươi lại có thể đẻ ra hai tên súc sinh lòng lang dạ sói này!”
"......"
Chuyện kế tiếp thì rõ ràng hơn rất nhiều, có lời khai kinh người của Thúy Hỉ, ba tên vong ân bội nghĩa lòng lang dạ sói kia liền bị phủ binh của phủ Tướng quân kéo xuống, sau đó các vị khách khứa lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.
Lão phu nhân phủ Tướng quân cũng nghe nói chuyện xảy ra trên bàn tiệc ở tiền viện, còn cố ý chạy từ viện tử của bà tới. Trong tay chống quải trượng đầu rồng, sau khi hỏi tình huống, biết được vào ngày thọ yến của mình, phủ Tướng Quân lại có thể đánh mất mặt mũi như vậy, nhất thời không khống chế được cảm xúc, hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Tống Ngọc Hàn quả thực bị một loạt tuồng lớn liên tiếp này làm cho kinh hãi đến không thể nói nên lời. Ngay từ lúc Dư thị bị đuổi đánh tiến vào, nàng đã biết sự tình không tầm thường, quả nhiên khi nghe thấy người vụng trộm dan díu với Dư thị bị bắt có tên là Trương Phong, thì trong lòng càng kích động không thôi, quay đầu lại muốn hỏi Tống Ngọc Tịch rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng Tống Ngọc Tịch lại đang hưng trí bừng bừng nhìn coi, còn xoay đầu nàng lại, bảo nàng đừng bỏ qua trò hay này.
Kết quả là, Tống Ngọc Hàn đã xem không chớp mắt mấy cảnh liền, cho đến khi Trương Sùng Sơn cũng bị bắt ra, mới hiểu rõ trước đó Tống Ngọc Tịch nói với nàng, hôm nay dẫn nàng đi xem trò vui là có nghĩa gì?
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Kỷ Lan, chỉ thấy Kỷ Lan cũng cả kinh đến muốn rớt cả cằm, đối với chuyện phát sinh trước mắt, có thể không trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc sao? Mới vừa rồi, trước khi ăn cơm, bà ta ở trước mặt tất cả phu nhân, tuyên bố chuyện Nhị tiểu thư phủ Trấn quốc công Tống Ngọc Hàn kết thân với con trai út của Thiên tổng Tây Sơn doanh Trương Sùng Sơn, Trương Phong, còn ba hoa chích chòe khen Trương gia. Tất cả phu nhân cũng đều tin là thật, cho rằng bà ta thật sự có phong phạm của hiền mẫu, thay thứ nữ tìm một phần lương duyên tốt khó có được, nhưng vừa mới khen xong, thì xảy ra chuyện này. Trong lòng Kỷ Lan cực kỳ hận, cho dù chuyện này xảy ra chậm mấy ngày thì cũng không sao, nhưng tại sao, tại sao lại xảy ra ở ngay thọ yến này?
Tôn phu nhân lại gần nói với Kỷ Lan:
"Tống phu nhân không phải là bị người ta lừa gạt chứ. Một người không biết liêm sỉ như vậy, ngươi lại muốn gả khuê nữ trong nhà qua?”
Sắc mặt Kỷ Lan xanh mét, còn chưa nói gì, đã chợt nghe thấy Vương phu nhân bên cạnh nói: "Đúng vậy, chớ không phải Tống phu nhân đã sớm biết Trương gia có nhân phẩm như vậy, cố ý muốn đẩy thứ nữ vào trong hố lửa sao?”
"Trương gia còn chưa hạ sính lễ với Tống gia chứ? Ôi chao, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu thật sự đính thân với tạp chủng như vậy, thì cả đời này của Tống Nhị tiểu thư coi như là bị hủy rồi.”
Kỷ Lan muốn nói điều gì đó để biện minh cho mình, nhưng bà ta phát hiện ra mặc dù mình đang há miệng, nhưng lại không có gì để nói, bởi vì mặc kệ bà ta nói đã biết trước hay không hề biết, thì khẳng định bà ta cũng không thoát được thanh danh muốn hãm hại thứ nữ.
Giữa các nữ nhân, thì việc truyền đi tin tức sẽ tương đối nhanh chóng, rất nhanh đã có người lấy ra chuyện lúc trước Trương Sùng Sơn say rượu đánh c.h.ế.t con dâu trưởng mà nói chuyện, nhất thời lại là một tràng chửi bới. Người như vậy lại được phu nhân phủ Trấn Quốc Công tự mình tuyển chọn, còn muốn gả thứ nữ còn đang mơ hồ qua, người chủ mẫu này có tâm tư gì, ai còn nghĩ không ra chứ, đơn giản chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu mà thôi! Chẳng qua chỉ là nhìn thứ nữ không vừa mắt, muốn dùng loại thủ đoạn đê tiện này, gả thứ nữ đi mà thôi. Hình tượng hiền mẫu Kỷ Lan khổ tâm xây dựng sụp đổ trong nháy mắt.
Kỷ Lan liếc nhìn chư vị phu nhân xấu hổ cười không nói nên lời, cảm giác bất luận mình có nói cái gì cũng thành sai, một khi hình tượng đã hình thành trong mắt mọi người, thì bất luận người trong cuộc có xảo biện thế nào cũng vô dụng.
Kỷ Lan thầm oán hận, đồng thời cũng đưa mắt liếc nhìn về phía Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Hàn. Tống Ngọc Hàn không giấu được ý cười trên mặt, mà Tống Ngọc Tịch thì không chút che dấu nhìn chằm chằm vào mình, trong đôi mắt đen rực rỡ kia, đong đầy trào phúng với Kỷ Lan. Trong một khắc, thậm chí Kỷ Lan còn cảm thấy, biến cố ở phủ Tướng quân phủ ngày hôm nay căn bản là do một tay Tống Ngọc Tịch điều khiển mà thành.
Tuy rằng ý nghĩ này có chút hoang đường, Tống Ngọc Tịch chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi, nó làm sao có thể khống chế tất cả mọi người trong phủ Tướng quân chứ? Nó làm sao có thể tính được Dư thị sẽ đưa tờ giấy kia cho Trương Phong? Làm sao có thể tính được, Trương Phong sẽ đi tới phía sau núi giả tư hội với Dư thị? Làm thế nào có thể khiến cho Đào thị tiến đến bắt gian tại chỗ? Lại làm thế nào để cho nha hoàn thiếp thân của Dư thị lâm trận phản bội?
Không, những chuyện này, tuyệt đối không phải do Tống Ngọc Tịch, một tiểu cô nương có thể làm được. Kỷ Lan tự an ủi mình như vậy ở trong lòng, bà ta thật sự không muốn thừa nhận đối thủ của mình lại mạnh mẽ như vậy. Nhưng nội băn khoăn ở trong lòng càng lăn lại càng lớn, nếu như tất cả những chuyện này không phải do Tống Ngọc Tịch một tay thúc đẩy, thì sẽ là ai đây?
Một vở kịch hay kết thúc một cách hoàn mỹ. Thọ yến hôm nay của phủ Tướng quân đã được định sẵn là không thể tầm thường. Trong một khoảng thời gian dài kế tiếp, đề tài được thảo luận trong vòng phú quý trong kinh, ắt hẳn sẽ đều xoay quanh chuyện này.
Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Hàn nhận gói quà tạ lễ tương ứng bất đắc dĩ từ phủ Tướng quân, là cơm lươn và vịt hầm bát bảo của Quỳnh Thiện cư do phủ Tướng quân tạm thời đi mua, còn có hai bình trái cây ngâm và pho mát của Phẩm Hà Hiên. Tất cả đều là đồ ăn do phủ Tướng quân cố ý chuẩn bị để an ủi khách không được ăn yến hội. Mỗi nhà đều được nhận một phần ăn như vậy, lúc hoàn lại tiền biếu chiếu theo danh sách quà tặng.
Sau khi lên xe ngựa, Tống Ngọc Hàn quả thực vui vẻ đến muốn nhảy cẫng lên. Suốt dọc đường nàng che dấu cảm xúc, vì muốn để cho Kỷ Lan bị công chúng chỉ trích, cho nên lúc trước trên đường đi, tuy rằng trong lòng Tống Ngọc Hàn vui vẻ đến nở hoa, nhưng trên mặt lại ra vẻ bất đắc dĩ và oán hận, biểu hiện đầy đủ dáng vẻ đáng thương do bị mẹ cả lừa gạt. Cho đến trước khi hai người lên xe ngựa, Kỷ Lan còn chưa từng theo dòng người bước ra khỏi cửa, đại khái là không muốn rời đi đúng lúc cao điểm này, hoặc nói không chừng đã trực tiếp rời đi từ cửa phụ.
Tống Ngọc Hàn trực tiếp về nhà, còn Tống Ngọc Tịch thì mang theo một phần cơm lươn và hoa quả ngâm đi Phù Dung viên.
Bây giờ, Tiêu Tề Dự đã được tự do ra vào nhã gian của Phù Dung viên. Khi Tống Ngọc Tịch đẩy cửa bước vào, đã thấy chàng giống như gia chủ nghiêng người dựa trên gối lớn của nàng đọc sách. Sau khi thấy nàng đi vào, thì đặt cuốn sách xuống, hỏi:
"Sao? Thành công rồi?”
Tất cả người dùng cho chuyện ngày hôm nay đều là người của Tiêu Tề Dự, chàng không biết mới là lạ. Nàng đi qua nói: "Thành rồi! Nhờ vào nhân thủ của chàng, chàng không thấy lúc đó tưng bừng như thế nào đâu.”
Tình huống thực sự của ngày hôm nay thật ra là như thế này. Sau khi Dư thị uống xong rượu có trộn lẫn một số thứ, ả cảm giác được thân thể có chút không ổn, thì khẳng định sẽ phải trở về nghỉ ngơi. Tống Ngọc Tịch an bài người đánh ngất ả ở giữa đường, giấu vào trong núi giả. Sau đó lại đưa cho Trương Phong tờ giấy kia. Tờ giấy kia là do Tống Ngọc Tịch để người viết, cũng liệu định được Trương Phong nhất định sẽ đến chỗ hẹn. Tiếp theo nàng lại truyền tin tức cho Đào thị, chỉ nói là Dư thị đang ở trong núi giả vụng trộm, cũng không nói gian phu là ai.
Đào thị hận Dư thị thấu xương, ước gì sớm thu thập hồ ly tinh này, cho nên sau khi nghe được tin tức này, mặc kệ là thật hay giả, thì nhất định sẽ dẫn người đi hậu viện xem một chút. Trương Phong đến núi giả nhìn thấy Dư thị, đương nhiên sẽ không khách khí. Khi hai người đang cẩu thả, nhất định sẽ bị Đào thị bắt ngay tại trận. Mà chuyện này là để đóng đinh Trương Phong, còn muốn kéo Trương Sùng Sơn xuống nước, tất yếu phải do nha hoàn Thúy Hỉ của Dư thị ra mặt. Chuyện này vốn Tống Ngọc Tịch còn có chút đau đầu, không nghĩ tới lão Lưu lại là người có bản lĩnh, cư nhiên đã sớm điều tra ra Thúy Hỉ này ghi hận Dư thị ở trong lòng. Lúc trước Thúy Hỉ có cơ hội gả cho biểu ca thanh mai trúc mã, nhưng Dư thị không muốn đổi người ở bên người, nên đã âm thầm dùng biện pháp, để cho Thúy Hỉ và biểu ca nàng tách ra. Chính chuyện này đã làm cho Thúy Hỉ ghi hận Dư thị ở trong lòng.
Tống Ngọc Tịch lại để cho người ở sau lưng lấy tiền tài dụ dỗ Thúy Hỉ. Thúy Hỉ vừa có thể lấy tiền, vừa có thể báo thù, làm sao có thể không tận tâm. Đầu tiên là thừa dịp rối loạn cổ động Dư thị chạy trốn đến yến tiệc đãi khách, sau đó lâm trận phản chiến, lấy sổ sách ghi chép năm xưa của nàng ta ra, làm bằng chứng xác thực cho chuyện tình vụng trộm của Trương Sùng Sơn và Dư thị. Chứng thực hành vi phạm tội của cha con Trương Phong và Dư thị.