"Đang yên đang lành Thái tử điện hạ đến phủ làm gì chứ! Thật sự là phiền toái.”
Đúng là phiền phức! Tiêu Tề Dự nếu muốn gặp nàng, cứ gặp ở Phù Dung viên là được rồi, cần gì phải đến phủ, còn phải làm phiền Tống Dật, hơn nữa ánh mắt trêu ghẹo của Lâm thị. Tống Ngọc Tịch thật sự cảm thấy... Vừa ngọt ngào... Lại vừa nặng nề!
"Thánh chỉ của Hoàng thượng cũng đã được ban xuống rồi, con còn thẹn thùng cái gì chứ! Thái tử hiện giờ có thể quang minh chính đại vào phủ, con rể tới cửa là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Tống Ngọc Tịch liếc Lâm thị cao hứng phấn chấn đi vào trong phòng bếp, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ. Nàng vẫn cảm thấy có chút hoang mang không sờ thấu, không biết Tiêu Tề Dự đang có chủ ý gì.
Tuy nhiên, cho dù có hoài nghi như thế nào, nhưng nghĩ đến buổi tối có thể nhìn thấy Tiêu Tề Dự, thì trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Vốn nàng muốn giả bộ thanh cao một chút, nhưng ở trong phòng một lát, liền không nhịn được đi vào phòng bếp, cùng Lâm thị bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối.
Trước kia quan hệ giữa nàng và Tiêu Tề Dự không thể ra ngoài sáng, nhưng sau khi thánh chỉ hạ xuống, hết thảy đều là danh chính ngôn thuận, không thể không nói, cảm giác này thật sự rất tốt. Trước kia nàng không dám tưởng tượng sẽ có một ngày này, cảm thấy chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Tiêu Tề Dự, thì cho dù là lén lút gặp mặt cũng không sao, bởi vì nàng vốn cũng không tin Tiêu Tề Dự sẽ thật sự để nàng làm Thái tử phi của hắn, rõ ràng hắn có thể có lựa chọn tốt hơn...
Mang theo cảm giác ngọt ngào này, Tống Ngọc Tịch ở trong phòng bếp hỗ trợ cũng càng lanh lẹ hơn. Ngay cả Lâm thị cũng không biết nữ nhi nhà mình lúc nào thì học được rất nhiều món ăn khiến bà ngạc nhiên, có một số món ngay cả bà cũng không biết cho lắm, nhưng Tống Ngọc Tịch lại có thể nhanh nhẹn nói một cách rõ ràng. Điều này không khỏi khiến bà lại một lần nữa cảm thấy bản thân chưa làm tròn trách nhiệm của người làm mẹ, ngay cả khuê nữ học được trù nghệ vào lúc nào cũng không hay biết.
Tống Ngọc Tịch không hiểu Lâm thị hiện đang nghĩ gì, chỉ một lòng tập trung vào việc bếp núc. Nghĩ đến dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng và Tiêu Tề Dự danh chính ngôn thuận cùng nhau ăn cơm, chỉ cần nghĩ đến điều này, nàng liền có thể hăng hái mười phần.
Đêm đến, Tống Dật trở về, quả nhiên từ phía sau mang về vị khách quý Tiêu Tề Dự này. Tuy nhiên, Tiêu Tề Dự mặc áo choàng, đến cửa mới cởi xuống, Tống Dật thay hắn nói:
"Thái tử điện hạ không muốn bị chú ý, chỉ muốn tới đây ăn một bữa cơm đạm mạc mà thôi."
Lâm thị liên tục gật đầu, tỏ vẻ thông cảm. Bà có hơi kích động không nói nên lời, nói năng có chút lộn xộn:
"Điện hạ từ xa mà đến, mau, mau tới ngồi."
Tiêu Tề Dự nhìn lướt qua trong phòng, thấy Tống Ngọc Tịch không có ở đây, mới chắp tay hành lễ với Lâm thị, vô cùng quy củ, nói: "Thỉnh an phu nhân. Quấy rầy rồi.”
Lâm thị nào ngờ Thái tử điện hạ cao cao tại thượng lại hiền lành như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người. Vẫn là Tống Dật mang theo hai vò rượu đến trước mặt bà, nói:
"Đây là hai bình Thu Nguyệt Bạch ta lấy từ trong hầm rượu Đông Cung, đi hâm nóng một chút, bảo Tịch tỷ nhi cũng đừng trốn, hôm nay là cơm nhà, người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn là được."
Cam ma ma nhận lấy rượu từ trong tay Tống Dật. Lâm thị lại tràn đầy vui mừng nhìn thoáng qua Thái tử, sau đó mới đi theo Cam ma ma ra ngoài. Tống Ngọc Tịch đi ra từ trong phòng bếp, trở về phòng đổi một thân váy áo giao lĩnh thanh nhã, tóc búi một cái, chỉ đơn giản dùng trân châu cố định, nhẹ nhàng khoan khái đi vào cửa.
Tiêu Tề Dự quay đầu lại nhìn nàng một cái, Tống Ngọc Tịch liền ngượng ngùng cúi đầu xuống, đi tới trước bàn, hành lễ với Tống Dật và Thái tử. Tống Dật trêu nàng nói:
"Ôi, Thất tiểu thư ta đây không sợ trời không sợ đất, sao hôm nay đột nhiên biến thành người khác như vậy, xấu hổ sao?"
Tống Ngọc Tịch ngẩng đầu nhìn Tống Dật, định lườm ông một cái, nhưng nghĩ đến Tiêu Tề Dự đang ở bên cạnh nhìn, thì cũng không dám quá mức lỗ mãng, sau khi mím môi, thì lại nghe thấy Tiêu Tề Dự nói:
"Đừng đứng nữa, ngồi đi."
Ánh mắt hai người giao nhau, Tống Ngọc Tịch vội vàng cụp xuống, muốn ngồi xuống bên cạnh Tống Dật, nhưng Tống Dật lại ngăn cản nàng, nói: "Ôi, con ngày thường cũng không phải người dông dài như vậy, một cô nương rất sảng khoái, giống hệt như con trai. Hôm nay con nên ngồi ở đâu, tự con không biết à.”
Tống Ngọc Tịch thật sự muốn đánh nát cái miệng không biết giữ mồm giữ miệng của Tống Dật, nhưng lại thấy Tiêu Tề Dự đang cười như có như không nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình chân như vậy, thì thầm mắng hắn một câu ở trong lòng: Thật biết giả bộ. Sau đó mới bất đắc dĩ ngồi xuống ghế bên cạnh Tiêu Tề Dự, chẳng qua hai người đều cúi đầu không nói lời nào. Tống Dật đột nhiên đứng lên, nói với bên ngoài:
"An ca nhi đâu? Ta đi ôm An ca nhi tới, nha đầu, bồi điện hạ nói chuyện, biết không?”
Không đợi Tống Ngọc Tịch trả lời, Tống Dật liền nhanh chóng chạy tới gian nhỏ ở phía Tây, để Tiêu Tề Dự và Tống Ngọc Tịch ở lại trong khách sảnh lớn này mắt to trừng mắt nhỏ. Tiêu Tề Dự ngược lại rất bình tĩnh, bưng một chén trà lên uống, lúc này Tống Ngọc Tịch mới dám chuyển mắt lên người hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen. Hôm nay hắn mặc cũng tương đối khiêm tốn, một thân trường sam màu thủy mặc, nho nhã tuấn mỹ, không biết còn tưởng là tài tử thư hương môn đệ nhà ai.
Tiêu Tề Dự xoay mặt qua, khiến Tống Ngọc Tịch giật mình, muốn thu hồi ánh nhìn thì cũng không còn kịp nữa. Tống Ngọc Tịch vô cùng bối rối, Tiêu Tề Dự liền đưa một thứ đến bên miệng nàng.
"Đừng nhìn ta nữa, ăn một miếng điểm tâm đi."
Tống Ngọc Tịch:...
Người này thật đáng ghét, không một tiếng động chạy tới, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có. Trong lòng nghĩ vậy, trên tay cũng không nhàn rỗi, nhận lấy điểm tâm hắn đưa tới, không có cốt khí mà bắt đầu nhấm nháp, cũng không nhịn được ngọt ngào trong lòng mà cười trộm.
Tiêu Tề Dự thấy nàng nở nụ cười, lại đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, dọa Tống Ngọc Tịch giật nảy mình, vội vàng đưa tay đẩy tay hắn ra, cảnh cáo: "Mọi người đang nhìn đấy, quy củ một chút.”
Sau khi nói xong, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy buồn cười, nên không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Tiêu Tề Dự thấy nàng nở nụ cười, lại vỗ lên đỉnh đầu nàng, nói:
"Cười cái gì chứ! Bây giờ ta đến nhà nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa [1], đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Tống Ngọc Tịch nghe hắn nói như vậy, thì trên mặt lập tức không cười nổi, nhíu mày nói: "Cái gì gọi là chỉ mới bắt đầu? Chàng muốn gặp ta thì đi Phù Dung viên không phải là được rồi sao, sao lại phải đến nhà làm gì?”
Tiêu Tề Dự nhìn trái nhìn phải một chút, rồi mới nói:
"Nếu ta không đến nhà nàng, làm sao mà biết được hóa ra nàng ở nhà lại biết điều như vậy. Chỉ để thấy được phần nhu thuận này của nàng, ta cũng nên năng qua lại mới phải."
Tống Ngọc Tịch trợn mắt với hắn, nhưng khóe miệng lại nhếch lên. Tiêu Tề Dự nhìn đến ngứa ngáy, đột nhiên cũng có chút hoài niệm lúc chỉ có hai người với nhau, cho dù ăn không được thịt lớn, nhưng một ít canh thịt vụn vẫn có thể ăn được, nhưng ở nơi công cộng thế này, hắn ngay cả nắm tay nàng cũng không được, chẳng qua bàn tính này tạm thời còn không thể để Tống Ngọc Tịch biết được.
Lâm thị để cho phòng bếp mang thức ăn lên, Tống Dật cũng ôm An ca nhi đi vào, Tống Ngọc Tịch vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh bàn giúp Lâm thị sắp xếp. Tống Dật mời Tiêu Tề Dự ngồi vào bàn, Tống Ngọc Tịch ngồi ngay bên cạnh Tiêu Tề Dự.
Tiêu Tề Dự trên bàn cơm cũng không nói nhiều lắm, biểu hiện tương đối trầm ổn, vừa ngồi đã mời Tống Dật và Lâm thị một chén rượu, nói một số lời khiến người thoải mái, giống như con rể tương lai bình thường tới thăm, chỗ nào cũng biểu hiện cực kỳ ổn thỏa. Lâm thị càng nhìn hắn càng thấy hài lòng, hiếm có ở chỗ vị Thái tử điện hạ này không chỉ có quyền cao chức trọng, còn tuấn tú lịch sự, mặc dù ít khi tươi cười, khiến người khác cảm thấy có chút lạnh lùng, thế nhưng lại không làm giá, trong lúc nói chuyện, luôn luôn săn sóc, hỏi cái gì thì trả lời cái nấy, hơn nữa còn cố gắng trả lời chi tiết. Thái độ không hề qua loa lấy lệ này làm cho Lâm thị cảm thấy đặc biệt thoải mái, trong bữa tiệc không ngừng nháy mắt với Tống Ngọc Tịch, bảo nàng gắp thức ăn cho Thái tử điện hạ. Chỉ có điều Tống Ngọc Tịch ở phương diện này trời sinh chậm chạp, hoàn toàn không tiếp nhận được sóng điện của Lâm thị, toàn bộ quá trình chỉ lo tự mình ăn uống. Cho đến khi Lâm thị thật sự không chịu nổi, ở dưới bàn đá nàng một cước, nàng vẫn còn mờ mịt không hiểu gì mà ngẩng đầu lên nhìn Lâm thị, hỏi:
"Nương, người đá con làm cái gì?:
Lâm thị:...
Sao bà lại sinh ra một cái đầu gỗ thế này chứ. Trong lòng Lâm thị kêu gào, nhưng bề ngoài lại không thể nói như vậy, chỉ có thể uyển chuyển nói với Tống Ngọc Tịch:
"Không có gì, chân hơi tê một chút."