Tiểu nha đầu cũng là lão nhân hầu hạ bên cạnh Tống Ngọc Thiền, đối với Tống Ngọc Thiền cũng không biết là thật lòng hay là giả bộ cho Tống Ngọc Tịch xem, nhưng khi vừa nói xong, ánh mắt thật sự đỏ lên. Tống Ngọc Tịch lại cười lạnh ở trong lòng. Tống Ngọc Thiền diễn trò này cũng chẳng ra làm sao. Nếu nàng ta thật sự muốn chết, cần gì ban ngày ban mặt đuổi tất cả mọi người ra ngoài, lại khóa chặt cửa sổ, cái này không phải là nói rõ cho người khác biết, nàng ta muốn làm chuyện ngu ngốc sao? Nếu thật sự muốn chết, sẽ không phải là làm lúc đêm khuya yên tĩnh?
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đến ngoài Hương La viện. Bởi vì có Tần thị và Tống Dật phân phó, cho nên bên ngoài Hương La viện đều có thủ vệ, nhìn thấy Tống Ngọc Tịch, thủ vệ kia là người của Chử Phong, cũng nhận ra nàng, cho nên cho nàng đi vào. Thu Đồng và Thu Vân theo sát phía sau.
Tuy nói là giam lỏng, nhưng tất cả hoạt động của Hương La viện đều diễn ra bình thường. Trong viện có bà tử quét rác, trên hành lang có nha hoàn lau cột, ngoại trừ chuyện ra vào có chút bất tiện ra, thì cũng không có chỗ nào khác không giống nhau. Dựa theo điều kiện cơ bản của giam lỏng mà nói, Tống Ngọc Thiền đã xem như ưu đãi trong ưu đãi rồi.
Tần thị đối với nàng ta rốt cuộc vẫn còn có tình cảm.
Lạc Hà thấy Tống Ngọc Tịch tới, vội vàng tiến lên, hành lễ với Tống Ngọc Tịch nói:
"Thất tiểu thư, ngài tới rồi, đại tiểu thư nhà ta nàng ấy. Nàng ấy..."
Lời còn chưa dứt, Lạc Hà đã khóc trước, nàng ta là đại nha hoàn bên cạnh Tống Ngọc Thiền, từ nhỏ đi theo Tống Ngọc Thiền mà lớn lên, có lẽ thật sự có chút thương tâm. Tống Ngọc Tịch đang muốn đi vào, lại bị Lạc Hà lặng lẽ kéo ống tay áo, Tống Ngọc Tịch kinh ngạc nhìn nàng ta, chỉ thấy Lạc Hà liều mạng quỳ xuống với Tống Ngọc Tịch, nói:
"Nô tỳ xin lỗi Thất tiểu thư."
Tống Ngọc Tịch thấy nàng ta như vậy thì muốn đi đỡ nàng ta dậy, nhưng vừa mới cúi người xuống, đã nghe Lạc Hà nói ở bên tai nàng: "Đại tiểu thư là cố ý treo cổ, chính là muốn dẫn Thất tiểu thư đến, Thất tiểu thư ngàn vạn lần phải cẩn thận ạ.”
Tống Ngọc Tịch sau khi nghe xong những lời này, ngược lại có chút kinh ngạc, tới gần đỡ Lạc Hà dậy, giương mắt nhìn nàng ta, chỉ thấy trong mắt Lạc Hà tràn đầy mong đợi cùng lấy lòng. Tống Ngọc Tịch liền hiểu nha đầu này bị nhốt ở nơi này nhiều ngày như vậy, cũng có chút không chỉu nổi rồi, chỉ không biết nàng ta không chịu nổi là thật hay giả. Nếu là thật, thì cũng không sao, Tống Tống Ngọc Thiền cả đời này phỏng chừng cũng không đi ra ngoài được, Lạc Hà là nha hoàn của nàng ta, mưu đồ cho mình cũng là chuyện thường tình của con người. Vừa nãy nàng ta nhắc nhở mình một câu, đó chính là nước cờ đầu của việc quy hàng. Nhưng nếu là giả, vậy các nàng khẳng định còn có hậu chiêu, nhưng hậu chiêu này rốt cuộc là gì, còn phải do Tống Ngọc Tịch tự mình vào cửa gặp Tống Ngọc Thiền mới có thể thấy rõ.
Tống Ngọc Tịch không có bất kỳ phản ứng gì với Lạc Hà, mà mang theo Thu Đồng cùng Thu Vân bước vào phòng Tống Ngọc Thiền. Sau khi đi vào, liền ngửi thấy trong phòng toàn mùi rượu, Tống Ngọc Tịch rút khăn ra quơ quơ trước mũi, sau đó mới nhìn thấy Tống Ngọc Thiền nằm ngang trên giường. Nàng ta chỉ mặc một bộ trung y màu trắng, nằm yếu ớt, một tay chống trên gối mềm, sắc mặt tái nhợt, hình dung tiều tụy, dáng vẻ ngay cả bản thân nàng ta thấy còn thấy thương xót.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Ngọc Tịch, ánh mắt Tống Ngọc Thiền mới mở ra, nhìn về phía Tống Ngọc Tịch, rồi lại một lần nữa nhắm lại, làm ra vẻ không muốn để ý đến Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch cũng cảm thấy buồn cười, nếu dáng vẻ này của nàng ta là làm cho Kỷ Lan xem, thì nói không chừng Kỷ Lan còn có thể thật sự đau lòng nàng ta một hồi, nhưng trạng thái oan ức yếu đuối này làm cho nàng xem, lại chẳng có nghĩa lý gì.
Dù sao hiện tại nàng ta có đáng thương thế nào, Tống Ngọc Tịch cũng sẽ không quên sự thật nàng ta hai lần muốn hại c.h.ế.t mình.
"Ngươi đến đây làm gì?" Tuy Tống Ngọc Thiền không mở mắt ra, nhưng dường như cũng đoán được Tống Ngọc Tịch nếu đã tới thì sẽ không rời đi, cho nên mới nói như vậy.
Giọng nói của nàng ta nghe có chút âm u, lạnh lẽo, cảm giác hơi thở mong manh rất đúng chỗ. Tống Ngọc Tịch ngồi xuống ghế trước giường nàng ta, sau đó cười nói: "Ta nghe nói đại tỷ tỷ nghĩ quẩn, nên đặc biệt tới đây an ủi. Có chuyện gì mà không thể bàn bạc được chứ, suy cho cùng tổ mẫu vẫn là yêu thương tỷ, chỉ cần tỷ chịu nói cho rõ ràng, làm sao có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ, cần gì phải làm chuyện ngu ngốc như vậy."
Lời nói của Tống Ngọc Tịch vốn chính là châm chọc, nhưng nghe vào tai Tống Ngọc Thiền lại giống như là một thanh đao nhọn. Nàng ta mạnh mẽ mở to hai mắt, quay lại trừng mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tống Ngọc Tịch, lần này ngươi hài lòng rồi chứ! Thấy ta rơi vào kết cục như bây giờ, ngươi rất hả hê, đúng không?”
Tống Ngọc Tịch nhún vai cười: "Hả hê hay không, thì dù sao tỷ cũng đã biến thành bộ dáng như bây giờ rồi. Cho dù Đại tỷ tỷ muốn vãn hồi, cũng đã không thể vãn hồi được nữa rồi.”
Tống Ngọc Thiền nghe xong những lời này, liền hét lớn: "Ngươi đừng nói nữa! Chuyện ta làm sai nhất từ trước đến nay, đó chính là thu nhận hai mẹ con các ngươi vào phủ. Ta hiện tại rất hối hận, hối hận đến mức muốn đào tim các ngươi ra xem, rốt cuộc là màu gì. Làm sao ngươi có thể sau khi cướp đi tất cả mọi thứ của ta, lại còn muốn giam lỏng ta như vậy? Các ngươi làm như vậy, có còn là con người không?”
Tống Ngọc Thiền không khống chế được cảm xúc. Tống Ngọc Tịch cũng không muốn lưu lại nói chuyện với nàng ta. Nàng cười lạnh một tiếng, đứng dậy, muốn rời đi, nhưng lại không ngờ Tống Ngọc Thiền lại gọi nàng lại, nói:
"Hôm nay ngươi đi ra khỏi nơi này, thì cũng đừng hối hận, ngươi vừa đi, ta lập tức treo cổ tự tử."
Đối với loại uy h.i.ế.p này của nàng ta, Tống Ngọc Tịch cũng không để ở trong lòng. Nàng nói: "Nếu ngươi thật sự muốn treo cổ, vậy thì cứ treo đi, dù sao ta cũng không thể ngăn được ngươi! Ngươi c.h.ế.t rồi, đối với ta mà nói, không phải càng tốt hơn sao?”
Lời nói của nàng thành công khiến Tống Ngọc Thiền câm miệng. Tống Ngọc Tịch xoay người, nhìn Tống Ngọc Thiền đang nằm trên giường, nói:
"Đừng thừa nước đục thả câu nữa, ngươi muốn làm gì, nói thẳng đi."
Tống Ngọc Thiền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng cho dù cảm thấy không cam lòng, thì nàng ta cũng chẳng thể làm gì được. Nàng ta hít sâu một hơi, làm cho giọng nói của mình dịu xuống, rồi nói:
"Ngươi đi nói với tổ mẫu, ta muốn lập gia đình. Ta không chọn dòng dõi, cho dù là hàn môn ta cũng gả, ta không muốn ở lại đây nữa, nếu tiếp tục ở lại đây, ta sẽ phát điên mất.”
Tống Ngọc Tịch có chút ngoài ý muốn, nhìn kỹ ánh mắt của Tống Ngọc Thiền, có vẻ như Tống Ngọc Thiền thật sự nghĩ như vậy. Nàng nhắm mắt nặng nề thở ra một hơi, rồi nói: "Ngươi muốn lập gia đình? Tùy tiện hàn môn gì cũng gả? Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, cuộc sống hàn môn ngươi chịu được sao? Nếu như chịu không nổi, vậy còn không bằng ở trong phủ sống cuộc sống cẩm y ngọc thực của Đại tiểu thư. Cho dù ngươi làm sai, nhưng chỉ cần ngươi một ngày còn ở Tống gia, tổ mẫu sẽ không bạc đãi ngươi, các tỷ muội có thứ gì, thì tự nhiên cũng không thể thiếu ngươi.”
Tống Ngọc Thiền lộ ra nụ cười châm chọc, nói:
"Tổ mẫu còn đối xử với ta giống như trước kia sao? Đừng nói giỡn nữa, câu này Tống Ngọc Tịch tự bản thân ngươi nói ra, chỉ sợ ngay cả chính ngươi cũng không tin đi. Ta làm chuyện kia với tổ mẫu, tổ mẫu sớm đã hận ta thấu xương, bà sẽ còn đối xử tử tế với ta sao? Ta ngày ngày sống một cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai, trong mắt ngươi có thể cảm thấy cuộc sống của ta rất thoải mái, đúng không? Ngươi nhìn ta mỗi ngày ngay cả đồ ăn cũng không dám ăn, thì ngươi liền cảm thấy vui vẻ, có đúng không?”
Tống Ngọc Tịch không nghĩ tới nàng ta lại nghĩ như vậy, nàng nhíu mày nhẫn nại nói:
"Tống Ngọc Thiền, ngươi để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, từ nhỏ đến lớn, tổ mẫu đối với ngươi còn không đủ tốt sao? Tuy rằng ở trong mắt bà, đích thứ giống nhau, nhưng ngươi dám nói, tổ mẫu đối với ngươi không tốt hơn các tỷ muội khác sao? Ra vào ai không phải tôn ngươi làm đại tiểu thư đích xuất (dòng chính)? Đồ tổ mẫu cho ngươi, ngươi dám nói không phải là nhiều nhất?”