Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư phòng Đông cung.

Tiêu Tề Dự đang phê duyệt một đống công văn vừa mới trình lên, viết lại tất cả trọng điểm, chuẩn bị ngày mai ở trên triều lên tiếng thống nhất. Bùi Thao từ bên ngoài đi vào, đứng ở trước án nhưng lại không nói lời nào, Tiêu Tề Dự ngẩng đầu liếc nhìn hắn, Bùi Thao mới tiến lên, nhỏ giọng ở bên tai Tiêu Tề Dự nói:

"Điện hạ, Thu Đồng truyền tin tức đến, thuộc hạ không biết có nên nói hay không."

Tiêu Tề Dự dùng chu sa phê duyệt, rồi để sổ con qua một bên, câu môi nói:

"Nha đầu kia có chuyện gì? Có phải muốn gặp ta, nói lời cảm tạ?"

Bùi Thao dừng một chút, không nói gì, Tiêu Tề Dự lúc này mới để bút xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhướng mày nói: "Nàng làm sao, nói đi?" Theo hắn suy nghĩ, nhất định là nha đầu kia đoán được hắn tặng cho nàng kinh hỉ, không thể chờ được mà muốn cảm tạ hắn.

"Thu Đồng nói, hôm nay ở trong sân của Thất tiểu thư nhìn thấy Định Vương điện hạ. Ngài ấy dường như là leo tường mà vào, tặng cho Thất tiểu thư lễ vật mừng sinh nhật. Có vẻ hai người từ trước đã thường xuyên gặp mặt."

"..."

Tiêu Tề Dự vừa mới nở nụ cười đã lập tức cư.ơng cứng lại, hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, dáng vẻ như đang chịu đựng lửa giận, nói: "Nói tiếp."

Bùi Thao cảm giác được lửa giận trên người điện hạ nhà mình, thế nhưng hắn vẫn kiên trì tiếp tục nói: "Tống Thất tiểu thư ngược lại cũng không tỏ ra thân mật đối với Định Vương điện hạ, còn nói về sau ngài ấy đừng tiếp tục tới gặp nàng ấy nữa, nhưng theo Thu Đồng các nàng nhận định thì, Định Vương điện hạ dường như cũng không nghe lọt."

Lúc Tiêu Tề Dự nghe được Bùi Thao nói Tống Ngọc Tịch cũng không thân thiện với Định Vương, khuôn mặt đang cư.ơng cứng như khúc gỗ mới hơi buông lỏng một chút, nói một câu: "Cũng coi như nàng thông minh."

Sau đó lại lấy một quyển sổ con, tiện tay lật xem, nhưng làm cách nào cũng không đọc vô. Bùi Thao nhìn hắn như vậy, thì có chút bối rối không biết phải làm sao, chờ một lúc sau, thấy Tiêu Tề Dự cũng không có chỉ thị gì mới, vào lúc hắn sắp phải thốt ra khỏi miệng hỏi, thì Tiêu Tề Dự buông sổ con, mở miệng nói:

"Để cho Thu Đồng Thu Vân nhìn kỹ hắn, đừng để hắn lại tiếp cận được nàng."

Mặc dù trong lời nói của Tiêu Tề Dự cũng không chỉ mặt gọi tên "hắn" và "nàng" là ai, nhưng Bùi Thao vẫn có thể hiểu rõ ý, hắn gật đầu, lĩnh mệnh chuẩn bị lui xuống, nhưng vừa mới đi được hai bước, thì đã bị Tiêu Tề Dự gọi lại: "Đợi một lát."

Bùi Thao lập tức đứng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Tề Dự, chỉ thấy hắn cầm lấy một tờ giấy viết thư, dùng chu sa hay phê sổ con viết chữ lên, nhưng đã viết được hai chữ, lại ném giấy đi, sau đó lại lần nữa lấy tờ giấy mới, một lần nữa ghi xuống, sau khi lặp đi lặp lại vài vòng như vậy, rốt cục cũng viết xong, rồi hắn cầm lấy ấn triện nặng nề đóng một cái, sau đó xếp lại, đưa về phía Bùi Thao, Bùi Thao nhìn phong thư nói:

"Đưa luôn bây giờ ạ? Nếu đưa luôn lúc này thì thân phận của Thu Đồng cùng Thu Vân sẽ bị bại lộ." Theo như quan sát của hắn, Tống Thất tiểu thư cũng không đần, người có cơ hội ra vào phòng của nàng lúc này, ngoại trừ nha hoàn bên người, thì không còn ai khác.

Tiêu Tề Dự tức giận nói:

"Biết thì biết! Ta chính là an bài người ở bên người nàng, nàng ấy biết thì có thể làm được gì chứ? Cầm lấy đưa cho nàng."

"..."

Bùi Thao cầm thư tín trong tay như cầm lấy thánh chỉ, trên thực tế thứ này cũng không khác gì với thánh chỉ thông thường, bởi vì Thái Tử giám quốc, có rất nhiều sự tình chỉ cần dùng ấn triện của Thái tử là có thể bắt đầu xử lý. Bùi Thao trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vị điện hạ này nhà hắn, nếu bàn về xử lý quốc sự, đó là không có gì phải bàn cãi, thế nhưng mà trên mặt tình cảm, thì thật không còn là ngài ấy nữa, Thái Tử xử lý việc tình cảm, khả năng còn không bằng Định Vương điện hạ mười bốn tuổi đâu.

Viết thư cho nữ hài nhi, mà ngài ấy lại còn đóng ấn triện của Thái Tử, nếu là sau này Thái Tử đăng cơ, chẳng lẽ còn muốn đóng quốc tỷ đóng lên thư từ cá nhân sao? Ngẫm lại thật đúng là...

Tống Ngọc Tịch rửa mặt xong, đi ra khỏi tịnh phòng. Buổi tối, nàng không thích có người hầu hạ, nên đã sớm đuổi bọn nha hoàn đi ra ngoài, tự mình tắm rửa, sau đó chuẩn bị đi tới án thư phía sau xem sách một lát, nhưng lúc đến gần án thư, lại phát hiện có một phong thơ để ở chính giữa.

Nàng cảm thấy kỳ quái, vừa rồi sau khi đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, nàng vẫn còn ngồi ở án thư xem sách một lát, khi đó cũng không thấy phong thư này. Lúc sau thì cửa phòng nàng đều đã được cài then, làm cách nào mà phong thư này có thể vào được trong phòng nàng vậy?

Ngập ngừng mở ra phong thư, nàng trông thấy một ít màu đỏ của chu sa, trong nội tâm càng cảm thấy kỳ quái. Dùng đầu ngón tay cầm lấy hai bên góc của lá thư, mở thư ra, thì phát hiện bên trên chỉ có bốn chữ cùng một con dấu. Sau khi mở hết thư ra, Tống Ngọc Tịch đọc được rõ ràng chữ và con dấu ở bên trên, thì cảm thấy da đầu run lên.

Tiêu Tề Dự muốn làm cái gì?

Không hiểu tại sao hắn lại viết bốn chữ "thận ngôn thận đi" (cẩn trọng lời nói và hành động) rồi gửi thư cho nàng? Không hiểu tại sao trên thư tín còn đóng ấn triệt của Thái Tử hắn... Rốt cuộc hắn muốn biểu đạt điều gì đây?

Thận ngôn thận đi? Nàng bất cẩn lúc nào hả?

Đột nhiên nhớ tới vào ban ngày lúc nàng cùng Tiêu Tề Hoàn dây dưa, bị Thu Đồng và Thu Vân trông thấy, nếu nói gần đây có làm ra sự tình gì vượt chuẩn, thì chỉ có chuyện ngày hôm nay thôi. Việc này chỉ có Thu Đồng cùng Thu Vân nhìn thấy, hơn nữa phong thư này thần không biết quỷ không hay được đặt ở trên bàn của nàng, thì không ai ngoại trừ hai nàng ấy có thể làm được. Hộ viện của Trấn Quốc công phủ cũng không phải để làm cảnh.

Bởi vậy, Tống Ngọc Tịch rất nhanh liền nghĩ đến, thân phận của Thu Đồng cùng Thu Vân. Ném phong thư lên trên bàn, nàng sâu sắc thở dài, Tiêu Tề Dự thật sự là... Hắn rốt cuộc là muốn làm cái quái gì đây! Lại còn, lại còn an bài người đến bên cạnh nàng.

Còn có Tống Dật, Tống Dật rõ ràng là biết lai lịch của hai người này, nhưng ông lại không nói.

Tiêu Tề Dự là muốn nàng cách Định Vương xa một chút sao? Cảm thấy thân phân của nàng không nên dây dưa cùng Định Vương sao? Trời, thật sự là quá oan uổng mà, trời mới biết nàng không bao giờ chủ động tiếp cận đứa bé kia, người ta cường ngạnh tới gặp, chẳng lẽ cũng trách nàng à?

Thận ngôn thận đi! Trong mắt hắn, nàng rốt cuộc là người không chịu đựng đến mức nào hả? Nhìn xem nhìn xem, hắn rõ ràng còn đóng ấn triện của Thái tử, cái này là sao hả? Ý là đây là ý chỉ của Thái Tử sao? Là nói cho nàng biết, ý chỉ này nhất định phải chấp hành sao?

Tựa vào ghế thái sư, Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm phong thư trọn một khắc, cuối cùng quyết định đứng lên đốt phong thư này. Mặc dù bên trên có ấn triệt của Thái Tử, không thích hợp để đốt, thế nhưng ý chỉ này rõ ràng là vụng trộm, nói rõ Thái Tử không muốn bị người phát hiện, nếu hắn muốn bị người phát hiện thì đã hạ chỉ rõ ràng. Nếu là như vậy, thì nàng đem đi đốt có lẽ cũng không có việc gì, ngược lại nếu lưu lại, nếu có một ngày bị người phát hiện, thì đó mới chính là tai họa. Nhẹ thì nói nàng cùng Thái Tử lén qua lại, nặng thì nói nàng giả mạo ấn triện của Thái Tử, cho dù có là chuyện nào, Tống Ngọc Tịch cũng không muốn hứng chịu!

Cho nên, đốt đi vẫn tốt hơn.

Về phần nội dung ghi trong phong thư này, mặc dù nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng sự tình đúng thật là đã phát sinh, cùng lắm sau này nàng cố gắng hơn nữa để ngăn chăn là được. Nếu thật sự không thể ngăn được, thì chỉ còn có cách nghe theo mệnh trời mà thôi.

Xử lý xong chuyện nhảm nhí này, Tống Ngọc Tịch cũng không còn tâm tư đọc sách nữa, ngồi vào trước bàn trang điểm, lau gần khô tóc, rồi leo giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại trông thấy hai người Thu Đồng và Thu Vân, trong nội tâm ngũ vị tạp trần, muốn đưa các nàng trở về bên người Tiêu Tề Dự, thế nhưng đến cùng vẫn là không dám gây chuyện. Tiêu Tề Dự đã nghĩ cách đưa người tới cho nàng, nói tốt thì là bảo vệ, nhưng kỳ thật chính là âm thầm giám thị. Mà thực sự, đúng là thông qua việc giám thị đã khiến cho hắn nhìn thấy mình lén gặp hoàng tử, đây thật sự là oan khuất mà có nhảy vào sông Hoàng Hà đều không thể giải mà.

Không nghĩ tới Thu Đồng cùng Thu Vân hai vị cô nương này, rõ ràng còn là thượng sai (bên trên sai xuống)! Vậy thì đối xử với các nàng ấy không thể tùy ý giống như lúc trước được, dù sao cũng là người bên cạnh Đông cung, có quan hệ với Hoàng thân, cũng nên nịnh bợ lấy lòng mới được.

Chuyện khiến Tống Ngọc Tịch xoắn xuýt lo lắng rốt cục cũng không phát sinh lần nữa, bởi vì mười ngày sau, Tiêu Tề Hoàn đã bị phái đi Liêu thành đôn đốc biên phòng, đoán chừng một năm nửa năm là không về được... Tống Ngọc Tịch trong lòng thấy vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ Tiêu Tề Dự, người này vì không để đệ đệ bị nàng làm hại, mà có thể quyết tuyệt như vậy! Nhưng sau khi Tiêu Tề Hoàn đi Liêu thành, Tiêu Tề Dự cũng ngựa không dừng vó đi đến Hà Nam giúp nạn thiên tai.

Khi hai người nam nhân của Tiêu gia rời khỏi kinh thành, Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy bên người thoáng cái cũng thanh tịnh hơn rất nhiều. Trong lòng nàng cũng đã tính toán tốt, đợi đến lúc Tiêu Tề Hoàn từ Liêu thành trở lại, đoán chừng hắn cũng đến tuổi có thể tứ hôn, khi đó có lẽ cũng đã quên một đoạn tình cảm ngây thơ năm nào, sẽ cùng Tống Ngọc Thiền trải qua cả đời tốt đẹp. Có như vậy, trong lòng nàng mới không cảm thấy có quá nhiều gánh nặng, nàng có cảm giác như mỗi một câu nói nàng nói với hắn, đều là đang phản bội lại Tống Ngọc Thiền.

Sau khi Tiêu Tề Hoàn rời khỏi, Tống Ngọc Tịch đưa cho Yển Bá tám chén pha lê mà hắn lưu lại lần trước. Sau khi Yển Bá nhìn những cái ly nguyên bản, thì ông dường như đã tìm được ý tưởng mới, gỡ được nút thắt mà ông vẫn đang đau đầu suy nghĩ. Sau nhiều ngày vùi đầu cố gắng, rốt cục cũng cho ra được mẻ thành phẩm đầu tiên có thể làm cho Tống Ngọc Tịch để mắt.

Mà việc kiến thiết đường Trường An Phố diễn ra rầm rộ, các khế đất của cửa hàng trong tay Tống Ngọc Tịch đã tăng giá gấp vài lần, tất cả những thương nhân muốn kiếm lợi nhuận đều nghĩ đến việc chen chân vào đường Trường An, ngay cả những nơi mà Tống Ngọc Tịch không mua, giá đất cùng từ từ tăng cao. Thế nhưng Tống Ngọc Tịch lại duy trì bình tĩnh, đè lại tâm của Phúc Bá đang rục rịch. Mãi đến cuối năm, việc xây dựng đường Trường An thành hình, nàng mới ném ra một vài cửa hàng trong tay, chỉ cho thuê nhưng không bán, tiền thuê một năm từ tám trăm lượng đến năm ngàn lượng, vô cùng đắt không hợp lẽ thường nhưng vẫn có thương nhân hỏi thăm, rồi cắn răng thuê xuống.

Sáu tháng cuối năm của Tống Ngọc Tịch đều dành hết vào việc này. Tới cuối năm, việc kiến thiết đường Trường An toàn bộ hoàn thành, Tống Ngọc Tịch cũng bắt đầu bắt tay vào việc kiến tạo lại mặt tiền của cửa hàng ở hai bên đường, Bận rộn đến mức nàng hầu như không có thời gian để ngủ. Mà nàng hành động như vậy, cũng làm cho người của Tống gia tinh tường hiểu rõ, vị Thất cô nương này thật sự muốn đi con đường buôn bán. Chỉ là lời đồn cũng rất lợi hại, đều nói vị Thất cô nương này căn bản không phải nhân tài biết buôn bán, mà chỉ biết vung tiền ra bên ngoài. Rải tiền ra ngoài hơn nửa năm, gần như không thu lại được gì, tửu lâu nàng muốn mở cũng đã trang hoàng gần một năm rồi, nhưng mãi vẫn không thấy khai trương, tóm lại là tin đồn thất thiệt nổi lên khắp nơi. Nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không hề để ý, người khác nói gì, nàng đều cười trừ. Trên thực tế, nàng là thật sự bận đến mức không rảnh đi so đo những lời đồn thất thiệt kia.

Thật vất vả chờ đến lễ mừng năm mới. Sau khi Tiêu Tề Dự theo Hà Nam trở về, lại ngựa không dừng vó đi đến Tây Bắc, còn Tiêu Tề Hoàn thì hoàn toàn không nghe thấy tin tức.

Mặc dù Tống Ngọc Tịch trên tay còn có rất nhiều sự tình muốn làm, thế nhưng trong năm, việc Tống gia cần làm cũng không ít. Cổng viện Trấn Quốc công phủ từ khi mở chưa từng đóng lại, việc đón tiếp, đưa tiễn diễn ra vô cùng náo nhiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK