"Nghiệt tử! Bây giờ không còn gì để nói nữa chứ. Phương tiểu thư, là tiểu thư khuê các, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô có thể nói cho mọi người biết việc ác của nghiệt tử này, cô không phải sợ, mọi người ở đây đều sẽ vì cô làm chủ! Nhất định sẽ không tha cho kẻ đã làm ra việc đồi phong bại tục này."
Phương tiểu thư rũ mắt nhìn liếc qua Kỷ Hành, khẽ cắn cánh môi, trong mắt mang theo do dự, nhưng đột nhiên giống như đổi ý, cúi đầu ngập ngừng nói, nhưng cũng khiến tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy nàng ta nói gì.
"Ngày ấy ta cùng nha hoàn đi dạo phố, lỡ làm mất cái túi thơm kia, bị Kỷ công tử nhặt được. Bởi vì trên túi thơm có tên của ta, cho nên vài ngày sau hắn đã tới tìm ta, cũng mượn chuyện này để khinh bạc ta. Ta không thuận theo, hắn liền muốn bức bách, nếu không phải nha hoàn của ta trung tâm, liều c.h.ế.t bảo vệ ta, thì hậu quả không thể lường được. Về đến nhà, ta cảm thấy rất xấu hổ và giận dữ, nên đã báo cho phụ mẫu thân biết. Nếu như hôm nay Kỷ gia không cho ta một công đạo, nghiêm trị ác tặc này, thì hôm nay sau khi về nhà, ta lập tức treo cổ tự vẫn, cầu được trong sạch."
Lời nói của Phương tiểu thư giống như là một đòn búa giáng lên đầu Kỷ Hành, khiến hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, có thế nào cũng không ngờ tới một nữ tử có dáng vẻ nũng nịu như vậy, lại có thể đường hoàng nói ra những lời trái lương tâm như vậy, hắn tức giận dồn khí lực phản bác lại:
"Cô nói bậy bạ gì đó? Ta căn bản không hề biết cô! Có phải bọn họ để cho cô nói như vậy hay không? Ta với cô không oán không cừu, cô tội tình gì mà hại ta như vậy chứ?"
Phương tiểu thư phảng phất giống như không nghe thấy, bắt đầu cúi đầu khóc thút thít, không hề nói thêm gì nữa.
Kỷ Hành vừa nói xong lời này, người đứng bên cạnh nhận được ánh mắt của vị thúc bá trung niên kia, mượn động tác kéo Kỷ Hành, mà hung hăng đá đánh Kỷ Hành vài cái, Kỷ Hành hai ngày không ăn không uống, thể lực sớm đã suy kiệt, nên bị đánh cũng chỉ đành cuộn lại thân thể, che chở phần đầu, hơi thở dồn dập.
Vị thúc bá trung niên kia nở một nụ cười lạnh, quay người hồi bẩm Trữ thị, nói:
"Lão thái quân, sự thật bày ở trước mắt, ngài trước đó còn một mực chắc chắn nghiệt tử này sẽ không làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy, bây giờ xem ra, là người nhìn sai hắn rồi, đối với tử tôn hư đốn như vậy, ngài còn tiếc hận gì vậy? Giữ hắn lại ở trong tộc, sớm muộn cũng xảy ra đại sự, ngài ngàn lần đừng vì lòng nhân từ, mà dung túng cho ác tử này."
Trữ thị bi thương thở dài, nói:
"Ta vốn nghĩ hắn là nhi tử đại gia, sẽ có đủ phẩm hạnh trung hiếu lễ nghi, thấy hắn giờ cũng có một thân công danh, trực giác cho rằng hắn sẽ không làm ra những chuyện ác độc, nhưng..."
Từ ngôn ngữ đến thần thái, không có chỗ nào mà không phải là dáng vẻ của một vị tổ mẫu nhân từ nên có, có đủ thái độ tiếc hận đối với tôn tử bất hiếu vốn được kỳ vọng. Vị thúc bá trung niên kia là Kỷ Phụng, tộc lão Kỷ gia, lão là do Trữ thị một tay cất nhắc, từ trước đến nay coi Trữ thị như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
Vừa nghe nói như vậy thì tiếp lời: "Ác tặc như vậy mà lại sinh ra ở Kỷ gia ta, quả thật là gia môn bất hạnh, tổ tiên Kỷ gia ta có đạo đức tốt, trời quang trăng sáng, vốn kẻ này cũng khảo được công danh, nên vì tổ tiên mà rạng danh, lại không nghĩ tới bên trong bại hoại đến dường này, nhân phẩm như vậy làm sao có thể để hắn giữ được công danh chứ? Chuyện hôm nay, ta đã mời viện sĩ Khang tiên sinh đến đây làm chứng, một con người có đức hạnh bại hoại như vậy, thì nên cắt đứt con đường dương danh của hắn, tránh ảnh hưởng đến xã tắc."
Lão vừa dứt lời, thì một người ăn mặc kiểu văn sĩ tiến đến trước mặt Trữ thị, người này là Khang Toàn Lễ, phó viện sĩ của thư viện Bạch Lộ, là kẻ không có học thuật, không có khí khái, đã nhận của Kỷ Phụng ba vạn lượng bạc, nên vội vàng tới đây để xử lý sự tình. Kỷ Hành là tiên sinh dạy thay của thư viện Bạch Lộ, vì vậy nếu muốn xóa thân phận cử nhân của hắn, thì đương nhiên cần nhờ thư viện viết văn thư trình lên Quốc Tử Giám, cho nên, Kỷ Phụng đã mời gã tới từ sớm, chính là vì muốn đẩy nhanh những công đoạn sau này.
Gã xoay người hành lễ với Trữ thị, thái độ hết sức nịnh nọt, nói:
"Lão thái quân yên tâm, kẻ có hành vi ti tiện bực này, ta nhất định sẽ không để cho hắn ở lại thư viện, ngày mai ta sẽ viết văn thư trình lên Quốc Tử Giám, nhất định sẽ xóa bỏ công danh cử nhân của hắn, công bằng chính nghĩa."
Trữ thị lại thở dài.
Kỷ Hành trong lòng cười lạnh, nếu đến lúc này hắn còn không rõ đám người này muốn làm gì, thì hắn quá ngu xuẩn rồi.
Chu thị thấy khóe miệng hắn hiện lên ý cười trào phúng, đường nét mặt mày lại giống với Lâm thị, thì trong lòng lại cảm thấy căm hận, nói: "Lão thái quân, sự tình đã điều tra rõ, vậy chúng ta tuyệt đối không thể dung túng, thỉnh thi hành gia pháp. Cũng nên cho hắn nhớ rõ dạy dỗ ngày hôm nay!"
Trữ thị hiểu rõ tâm tư của ả ta, cũng không chọc thủng, chỉ khẽ gật đầu, Chu thị tựa như lấy được thánh chỉ, đối với ma ma đã sớm làm xong chuẩn bị đứng ở một bên nói: "Đi thỉnh gia pháp lên đây."
Sau khi nói xong câu đó, Chu thị lại đi tới trước mặt Phùng thị, nói với bà ta: "Tỷ tỷ, thật không phải rồi, Kỷ gia chúng ta dạy con cháu không tốt, làm ra chuyện như vậy, bây giờ lão thái quân sẽ cho các ngươi một công đạo, nhất quyết không lưu lại kẻ này để từ nay về sau còn gây họa cho người khác, các ngươi hôm nay cũng vất vả rồi, xin sớm trở về nghỉ ngơi."
Phùng thị đứng dậy, nâng Phương tiểu thư đang khóc đứng dậy, định rời đi, nhưng lại quay đầu lại nói với Chu thị đang ra vẻ lo lắng: "Chuyện này..."
Chu thị cau mày nhìn bà ta, trầm giọng nói: "Ta đã đáp ứng bà, tất nhiên là làm được, các ngươi cứ đi về trước đi, chờ tin tức của ta."
Phùng thị thở dài, lúc này mới quay người, mang theo Phương tiểu thư đang liên tục rơi lệ định đi ra cửa. Nhưng vừa đi đến bậc cửa, đã bị người từ bên ngoài tiến vào chắn lại.
Chu thị cầm gia pháp, đang muốn đánh Kỷ Hành, thì cảm thấy cạnh cửa tối sầm lại, vô thức quay đầu lại, thì nhìn thấy Tần thị một thân phục trang mệnh phụ chính thức chẳng biết đứng ở đó tự lúc nào, chặn lại đường đi của Phùng thị và Phương tiểu thư. Bên cạnh bà còn đi theo một thiếu nữ xinh đẹp, kính cẩn dìu lấy Tần thị. Thiếu nữ xinh đẹp kia quả thật chính là kẻ thù không đội trời chung với bà ta —— phiên bản của Lâm thị, không phải là Tống Ngọc Tịch, thì là ai vào đây?
Trữ thị cũng ngẩn cả người, kiểu gì cũng không nghĩ đến Tần thị lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này. Nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, biết đích thị là do nha đầu này giở trò quỷ, dù là trong nội tâm vô cùng thống hận, nhưng Trữ thị thật sự không thể không đứng dậy cung nghênh. Hai mẹ con Phùng thị bị mấy người Quế ma ma đi theo ngăn lại, lại đành phải lui vào, thủ vệ cạnh cửa cũng lập tức bị người của Tống gia thay thế.
Tần thị là thân phận nhất phẩm mệnh phụ, mà bà ta bất quá chỉ Tam phẩm ngoại mệnh phụ. Lúc lão Hầu gia còn tại thế, nhị phẩm cáo mệnh lại được phong trên người vợ cả, từ đầu tới đuôi bà ta cũng chỉ được thân phận Tam phẩm ngoại mệnh phụ, so với Tần thị được sắc phong cáo mệnh nhất phẩm phu nhân có sự khác biệt rất lớn. Cho nên, khi bà ta thấy Tần thị, đương nhiên là phải đứng dậy hành lễ, mang theo mọi người hành lễ với Tần thị xong, thì nhường ra ghế chủ vị của mình.
"Hôm nay sao Thái phu nhân lại có thời gian đến đây?" Sau khi hầu hạ Tần thị ngồi xuống, Trữ thị ở bên cạnh hỏi, cũng không dám ngồi ngang hàng với bà, chưa nói tới thân phận của mình không bằng, mà hai người tuy là thân gia, rốt cuộc cũng không thân thiết, cho nên bà ta cũng không có tự tin ngồi xuống.
Tần thị nhìn bà ta một cái, cười cười, nói: "Thục Nhân đến kinh thành, cũng không cho người thông báo ta một tiếng, nếu không phải nghe người ta nhắc tới, ta đến hôm nay cũng còn không biết đấy."
Vẻ mặt của Trữ thị cứng ngắc, nội tâm gào thét, Tần thị giả vờ cũng thiệt giả dối quá đi, tuy biết là vậy, nhưng Trữ thị vẫn phải ứng đối, nói:
"Thái phu nhân, nói đến chuyện này, ngày đầu tiên tới kinh thành, ta đã lập tức phái người đưa bái thiếp qua. Thái phu nhân sự tình quá nhiều, khả năng quên mất cũng không chừng, nhưng ta đúng là đã gửi bái thiếp đó."
Tần thị dáng vẻ hoang mang, nói: "Ồ? Có chuyện này sao? Thất nha đầu à, ngày bình thường con cũng có qua lại trông giữ sổ nhỏ của viện ta, thế nhưng con có nhìn thấy không?"
Tống Ngọc Tịch mắt mũi nhìn tâm, giống như Bồ Tát mặt ngọc được tinh tế điêu khắc ra, tinh xảo, long lanh rực rỡ, nói: "Dạ, đúng là có chuyện như vậy. Lúc Kỷ gia lão thái quân gửi thiếp, lại đúng lúc tổ mẫu đang nghỉ ngơi, cho nên đã bỏ lỡ."
Tần thị lúc này mới chợt hiểu ra: "Chao ôi, thì ra là thế, vẫn là do ta không phải rồi."
Trữ thị tiến lên nụ cười có chút cương cứng: "Không dám, không dám."
Tần thị cũng không tranh luận với bà ta là ai đúng ai sai, chỉ chỉ vào Chu thị đang cầm gia pháp, và Kỷ Hành bị đánh ngã nằm trên mặt đất, như thể như vừa trông thấy, kinh hãi nói: "Ơ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trữ thị l.i.ế.m liếm môi, trong lòng đã ân cần hỏi thăm toàn bộ tổ tông Tống gia một lượt, biết rõ Tần thị đến đây là để bới lông tìm vết, nhưng bà ta hết lần này tới lần khác lại không thể đuổi đi, sau khi trừng mắt liếc nhìn Tống Ngọc Tịch, mới lên tiếng:
"À, tử tôn trong nhà phạm sai lầm, đang tiến hành thẩm vấn. Dù sao cũng chỉ là chút chuyện trong nhà, Thái phu nhân nếu muốn đến ôn chuyện, chuyện nơi đây liền để cho nhà lão Tam đích thân xử lý, còn chúng ta có thể chuyển tới khách sảnh..."
Không đợi Trữ thị nói xong, Tần thị đã cắt đứt lời bà ta, hoàn toàn không để ý đến từ "gia sự" trong lời nói của Trữ thị, mở miệng hỏi: "Thật sao? Chuyện tử tôn phạm sai lầm là khó tránh khỏi, nhà ai mà không có chuyện như vậy phát sinh chứ? Ngươi cũng biết đấy, ta thường ngày phiền nhất những chuyện vụn vặt như vậy, luôn mong ngày ngày thanh nhàn, ngươi cũng không cần bận tâm tới ta, nên thẩm vấn như thế nào liền thẩm vấn như thế ấy, ta cũng muốn cùng ngươi học một chút làm thế nào để trị gia."
Chu thị thấy Trữ thị bị nói á khẩu không trả lời được, thầm nghĩ lão thái quân bởi vì chuyện của Kỷ Lan, nên không có mặt mũi với Tống Thái phu nhân, nếu như lúc này ả ta tiến lên nói đỡ cho lão thái quân thì bà ta sẽ nhớ đến chỗ tốt của ả, vì vậy liền tiến lên nói:
"Thái phu nhân có chỗ không biết, đây đều việc riêng ở hậu trạch, làm sao có thể ở trước mặt người ngoài..."
Còn chưa nói xong, đã thấy Tần thị vỗ cái bàn, lạnh nhạt nói: "Thứ không hiểu chuyện này đến từ đâu vậy? Cô nãi nãi nhà các ngươi là con dâu của ta, ta cùng với Thục Nhân là thân gia, thế nào ta lại đã trở thành người ngoài rồi? Ngươi nói lời này, là đặt cô nãi nãi nhà ngươi ở đâu rồi? Là ý muốn cùng Tống gia ta ân đoạn nghĩa tuyệt sao?"
Chu thị nhất thời sửng sốt, ả nào nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói một câu, lại có thể khiến cho Tần thị xuyên tạc thành ý tứ này chứ, cái gì mà cùng Tống gia ân đoạn nghĩa tuyệt? Lời này ngay cả một từ đồng âm ả còn chưa nói đâu đấy, cái này quả thật quá oan uổng.
"Không không, ta, ta chưa nói cùng với Tống gia... Lão phu nhân ngài sao có thể ăn nói bừa bãi oan uổng ta chứ?" Chu thị ỷ vào việc đang ở nhà của mình, cho rằng có lẽ Tần thị cũng không có thể ngay trên địa bàn của mình mà khi dễ mình, cho nên liền ăn ngay nói thật.
Tần thị nhíu mày giận dữ:
"Được được được! Hôm nay ta coi như đã nhìn rõ Kỷ gia các ngươi! Không chỉ muốn cùng Tống gia ta ân đoạn nghĩa tuyệt, còn muốn nói ta ỷ thế h.i.ế.p người, có phải như thế hay không? Ngươi còn muốn đi Kinh Triệu tố cáo ta hay sao? Hay lại để cho lão thái quân nhà các ngươi ghi sổ con rồi vào cung kiện ta? Ác phụ như vậy, quả thực đáng hận!"
Nói xấu người xấu thì sao chứ, người tốt thực tế ra lại xấu tính hơn người xấu!
Người tốt không phải không biết cách oan uổng người, chỉ là ngày thường họ khinh thường làm vậy, nhưng đến lúc họ muốn làm, thì cũng sẽ có hiệu quả tương tự.
Chu thị thấy Tần thị không thèm nói lý lẽ, thì lại tiếp tục muốn phản bác, nhưng lại bị Trữ thị một tay bắt lại: "Ngươi im ngay cho ta! Ngươi là thân phận gì, dám nói chuyện như vậy với Lão phu nhân! Quỳ xuống!"
Trữ thị vẫn có chút biết người biết ta, bà ta biết thân phận mình không bằng Tần thị, cũng không thể chỉ vì đôi câu nói đùa của Tần thị mà thật sự ghi sổ con đi tố cáo bà. Chu thị vừa không có cáo mệnh trong người, lại còn là một người không có đầu óc, nếu để ả nói tiếp, thì dưới sự giận dữ, Tần thị xử trí ả dễ như trở bàn tay.