Cửa hàng của Mẫn Lam mở tại khu vực sầm uất nhất phố Trường An, có hai gian mặt tiền nối liền nhau. Ngày hôm đó nàng kêu Tống Ngọc Tịch đến cửa hàng của mình, nhìn một ít sa tanh vận chuyển từ Giang Nam tới, rất hào phóng nói với Tống Ngọc Tịch.
"Ngươi chọn một ít vải mà may mấy bộ xiêm y, ta tặng cho ngươi."
Tống Ngọc Tịch đang nhìn hàng trong tay chưởng quầy, nghe Mẫn Lam nói như vậy, thì nở nụ cười, nói:
"Là ta nên chiếu cố đến việc làm ăn của ngươi mới đúng, sao có thể lại để ngươi đưa tặng chứ."
Mẫn Lam cười hắc hắc, nói: "Ta đã nói là tặng cho ngươi thì sẽ tặng cho ngươi. Lần trước ngươi mặc bộ xiêm y kia, hiệu quả vô cùng tốt, có rất nhiều người đến tiệm ta hỏi. Nào là Trương tiểu thư, nào là Lý tiểu thư, Tôn tiểu thư, tất cả các nàng đều muốn mặc kiểu dáng giống ngươi mặc lúc trước, lại còn muốn mang thêm dải lụa nữa. Đống hàng kia nhoắng cái đã bán sạch, ta còn chưa cảm ơn ngươi cho tốt đâu đấy. Dù sao sau này xiêm y của ngươi, đều do tiệm ta bao hết!"
Tống Ngọc Tịch nghĩ đến ngày đó ở Tần gia, hai vị cô nương kia mặc vô cùng quen mắt... lúc này mới chợt hiểu ra.
Mẫn Lam hỏi về chuyện thuyền bè, theo lý đã hai tháng trôi qua, có lẽ đã đến Phụng Thiên, mà nha môn thủy vận ở Phụng Thiên xác thực cũng nhận được công văn thông quan của Hoài Đông Hào, chỉ là mấy ngày nay ngược lại cũng không nhận được tin tức gì truyền về. Trong lòng Tống Ngọc Tịch cũng có phần lo lắng, Lâm Phàn và Phúc Bá là thân tín của Lâm thị, tánh mạng của cả gia đình đều ở Lâm gia, nên nàng không lo lắng bọn họ phản bội, thế nhưng chuyện đi biển cũng rất khó nói, thủy tặc nội địa mặc dù không nhiều lắm, thế nhưng không phải là không có, nếu thật sự gặp phải thủy tặc, thì phải làm sao bây giờ!
Thế nhưng tất cả những điều này rốt cuộc cũng chỉ là phỏng đoán, Tống Ngọc Tịch lo lắng cũng vô dụng. Sau khi ngồi chơi một lúc ở cửa hàng Mẫn Lam, thì nàng liền muốn quay về Phù Dung Viên. Phù Dung Viên còn một số công việc trang trí chưa hoàn thành và một chút việc nhỏ không đáng kể, nhưng nàng vẫn phải tự mình nhìn chằm chằm mới yên tâm.
Vì muốn đi lại trong thành phố, nên nàng đã chuẩn bị một chiếc xe nhỏ buông mành xanh có ngựa kéo, bình thường có thể chở được ba người. Mặc dù không thể so sánh với xe ngựa của Quốc công phủ, nhưng đối với nàng hiện tại mà nói đã là quá đủ.
Lục Hoàn nhấc màn xe nhìn phong cảnh trên đường, còn Tống Ngọc Tịch thì dựa lên thành xe nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng nhiên xe ngựa ngừng lại, xa phu lão Tôn bẩm báo nói: "Tiểu thư, đường phía trước bị chắn, ta đi lên trước xem đã xảy ra chuyện gì."
Sau khi lão Tôn đi rồi, Tống Ngọc Tịch xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, chỉ nghe thấy bên ngoài ồn ào ầm ĩ. Tống Ngọc Tịch mang theo Lục Hoàn xuống xe ngựa, nhìn thấy trên đường tiếng người huyên náo, chợt một giọng nói hung dữ của một nữ nhân truyền tới:
"Cái đồ không chịu làm việc này, cái đồ lười biếng này, chúng ta Lý gia đây là tạo nghiệt gì, mà lại cưới phải một người xui xẻo như ngươi đây. Ta đánh c.h.ế.t ngươi!"
Một phụ nhân trung niên trong tay cầm chày cán bột, đuổi đánh một phụ nhân trẻ gầy gò, khuôn mặt hốc hác xanh xao. Trên đường có rất nhiều người nhìn, nhưng không một ai cứu giúp, tựa hồ như quá quen với khung cảnh như vậy. Phụ nhân trung niên không chút lưu tình, nện một chày vào đầu phụ nhân kia, lập tức m.á.u chảy ròng ròng.
Phụ nhân trẻ tuổi bỏ chạy về hướng Tống Ngọc Tịch, Lục Hoàn lập tức ngăn ở trước người Tống Ngọc Tịch, ai ngờ phụ nhân kia chạy không vững, vấp ngã ngay trước mặt Tống Ngọc Tịch. Phụ nhân trung niên đuổi theo, vứt chày cán bột trong tay, dùng toàn bộ thân hình đồ sộ của mình ngồi lên người phụ nhân trẻ tuổi, nắm lấy tóc nàng, cúi đầu liên tiếp đánh xuống.
Lục Hoàn không nhẫn tâm nhìn, còn Tống Ngọc Tịch cũng cau mày, nàng vượt qua Lục Hoàn, nhặt chày cán bột trên mặt đất lên, không tiếng động đi tới sau lưng hai phụ nhân đang vặn mình đánh nhau, không chút do dự, giơ chày cán bộ đánh lên người phụ nhân trung niên. Phụ nhân trung niên lập tức ngừng đánh người, ôm lưng đứng dậy. Tống Ngọc Tịch cũng không lùi bước, dùng chày cán bột liên tiếp đánh lên người bà ta, thật giống như lúc phụ nhân trung niên này đánh người vậy. Mặc dù nàng vẫn còn nhỏ, phụ nhân trung niên kia muốn đưa tay ra ngăn cản, thì lại bị chày cán bột vụt mấy phát vào lưng, nên không dám thò tay ra nữa, mà dùng hết sức lực, lao vào người Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch liền vội vàng vứt bỏ chày cán bộ, tránh sang bên cạnh, khiến cho phụ nhân trung niên mập mạp kia bị vồ hụt, ngã sõng soài trên mặt đất. Sau đó bà ta đứng dậy mắng Tống Ngọc Tịch:
"Ngươi là đứa nhóc thối nhà ai, mà dám đánh lão nương!"
Lục Hoàn thấy không ổn, biết tiểu thư nhà mình gây họa, lập tức nhanh chóng vọt lên trước người Tống Ngọc Tịch, ngăn trước người nàng, hơn nữa bạo gan mắng nhau cùng phụ nhân kia:
"Người mới là kẻ ti tiện! Đây là tiểu thư nhà ta!"
Phụ nhân kia nghe xong hai chữ "tiểu thư", thì vẻ mặt co rúm lại một chút, tiểu thư này giống như xuất thân từ gia đình giàu có, ăn mặc rất đẹp, nhưng quay đầu nhìn cỗ xe ngựa các nàng ngồi, thì là xe ngựa rèm xanh nghèo kiết xác, cũng không phải xe ngựa của gia đình quyền quý, lập tức lá gan to hơn, thò tay xoa phía sau lưng, nói:
"Ta phi [1]! Ta không quan tâm ngươi là tiểu thư nhà ai! Dám đánh lão nương ta, hôm nay ta liền giáo huấn ngươi một chút, nếu không ngươi còn không biết lão nương ta là ai!"
[1] phi: hành động nhổ nước bọt
Vừa nói chuyện, vừa lao đầu về hướng Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch bình tĩnh, nàng biết rằng với thân thể và sức lực của mình căn bản không ngăn nổi phụ nhân cường tráng này, nên vội vàng lấy xuống một cây trâm ở trên đầu, giấu ở trong lòng bàn tay, chuẩn bị căn thời cơ, đ.â.m xuống vị phụ nhân kia.
Phụ nhân kia càng chạy càng gần, như mãnh hổ gấu đen đánh tới, Tống Ngọc Tịch căn đúng thời cơ, đ.â.m xuống vai bà ta, nhưng lại không ngờ, một bóng người chợt lóe lên trước mặt, cả người phụ nhân kia giống như diều đứt dây bay ra ngoài, đụng đổ một giá đỡ của sạp hàng ven đường.
Một thiếu niên dáng người cao ráo, khuôn mặt như ngọc xuất hiện ở trước mặt Tống Ngọc Tịch. Nàng nắm chặt cây trâm, trong lòng căng thẳng. Thiếu niên thấy dáng vẻ nàng rõ ràng là sợ hãi mà lại còn cố tỏ ra kiên cường, đôi mắt đen nhánh sáng rực, tròn như hạt nhãn, vô cùng đáng yêu. Hắn cười toe toét, lập tức hàm răng đều tăm tắp sáng bóng dưới ánh mặt trời.
Tống Ngọc Tịch có chút ngoài ý muốn, tại sao lại là hắn.
Tiêu Tề Hoàn đẩy chiếc trâm đang ngăn trước người Tống Ngọc Tịch, vừa cười vừa nói: "Nha đầu nhà ngươi, trời sinh không có gan hay sao? Người như thế mà cũng dám chọc?"
Tống Ngọc Tịch không nói lời nào mà chỉ trừng lớn hai mắt, nhìn phía sau lưng của Tiêu Tề Hoàn, phụ nhân kia không biết đã đừng lên tự khi nào, tay cầm một cây gậy trúc lớn, quay trở lại. Thế nhưng, lần này còn chưa kịp đến gần nàng và Tiêu Tề Hoàn, thì đã bị hai hộ vệ đột nhiên xuất hiện đánh cho lộn nhào cả người. Mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc, Tống Ngọc Tịch lúc này mới thở ra một hơi, nhìn Tiêu Tề Hoàn, nhưng lại không nói gì.
Tiêu Tề Hoàn càng nhìn càng thích, cười hỏi: "Thế nào, không nhớ rõ ta sao? Lần trước, ta ở trên cây, nàng ở dưới cây, ta còn cho nàng thuốc đó? Đã nhớ ra chưa?"
Tống Ngọc Tịch cắm trâm trở lại búi tóc nguyên bảo, rồi cúi đầu sửa sang lại tay áo của mình. Tiêu Tề Hoàn thấy nàng không để ý tới chính mình, lại tiếp tục dây dưa nói:
"Nè, sao nàng lại không nói lời nào! Không nhớ ta sao?"
Tống Ngọc Tịch thở dài, nói: "Nhớ rõ."
Chỉ vỏn vẹn hai chữ lại làm cho Tiêu Tề Hoàn mở cờ trong bụng, ngốc hề hề cười cười, lại nói: "Nàng nhớ rõ mà tại sao không chào ta!"
Tống Ngọc Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Chào hỏi? Ở chỗ này?"
Không đợi Tiêu Tề Hoàn kịp phản ứng, Tống Ngọc Tịch liền quỳ xuống, đang muốn bái, thì đã được Tiêu Tề Hoàn xấu hổ kéo lên, nói: "Nàng làm cái gì vậy! Đang êm đang đẹp quỳ cái gì đấy? Kia là nha hoàn nhà nàng sao? Còn không mau đến phủi váy cho tiểu thư nhà ngươi."
Tống Ngọc Tịch dở khóc dở cười, sai bảo cả nha hoàn của nàng, lại còn không khách khí như vậy. Cúi đầu cùng Lục Hoàn phủi sạch váy, sau đó liền nói với Tiêu Tề Hoàn:
"Nếu Vương gia không còn gì dặn dò, thì chúng ta đi về đây. Đa tạ Vương gia hôm nay đã ra tay cứu giúp."
Lục Hoàn lúc này mới biết thiếu niên vô lễ trước mặt này, hóa ra lại là Vương gia! Nhân vật chỉ có thể trông thấy ở trong kịch, bây giờ lại rõ ràng đứng ngay trước mặt mình.
Tiêu Tề Hoàn thấy nàng định đi, thì nóng nảy, nhìn nhìn lòng bàn tay của mình, rồi vội vàng đuổi theo Tống Ngọc Tịch đang chuẩn bị lên xe, nói: "Này, tay của ta bị cây trâm của nàng làm bị thương rồi, nàng cứ như vậy mà đi sao?"
Tống Ngọc Tịch nhìn nhìn lòng bàn tay của hắn, quả nhiên có một lỗ hổng, thế nhưng không hề sâu, hẳn là trâm cài chỉ làm rách chút da, cũng còn không thấy máu, hắn lại yếu ớt như vậy sao?
Tiêu Tề Hoàn vô lại nắm lấy xe ngựa của Tống Ngọc Tịch, nói: "Ta mặc kệ, ta bị nàng làm bị thương rồi, nàng phải bôi thuốc cho ta!" Thấy Tống Ngọc Tịch lạnh như băng nhìn vào chính mình, Tiêu Tề Hoàn sờ mũi, lại nói thêm một câu: "Lần trước nàng bị thương, là ta bôi thuốc cho nàng kia mà."
"..."
Tống Ngọc Tịch bất đắc dĩ nhìn vào mặt hắn rõ ràng có ghi mấy chữ "Làm người không thể vong ân phụ nghĩa", chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không biết rốt cuộc vị Định Vương điện hạ này muốn làm cái gì.
Hắn bắt lấy xe ngựa của mình, lại không buông tay, nên nàng cũng không cách nào lên xe, cũng không muốn bôi thuốc cho hắn ngay trên đường cái, sau một hồi suy nghĩ, liền mang hắn đến Phù Dung viên.
Tiêu Tề Hoàn thấy gian kế thực hiện được, thì rất vui vẻ đi theo xe ngựa của Tống Ngọc Tịch đến Phù Dung viên. Sau khi xuống ngựa, hắn hết nhìn trái lại nhìn phải bên trong Phù Dung viên, đây rõ ràng đâu phải là dáng vẻ đến bôi thuốc mà căn bản là đến thị sát công việc thì đúng hơn!
Trên đường đi, Tống Ngọc Tịch để Lục Hoàn đi mua thuốc kim sang dược mang về, rồi lại pha trà cho hắn, lúc này mới mời hắn ngồi xuống bàn đá ở trong sân. Tống Ngọc Tịch cầm thuốc nói với hắn:
"Đưa tay ra đây! Không phải là muốn bôi thuốc sao?"
Tiêu Tề Hoàn nhìn thoáng qua kim sang dược trong tay nàng, hỏi: "Ế, trước kia không phải ta đưa cho nàng một lọ thuốc mỡ của đại nội sao? Tại sao lại không dùng cái đó?"
"..." Tống Ngọc Tịch cụp mắt xuống, nhớ tới khuôn mặt phiêu dật tuấn tú dưới ánh đèn ngày ấy, chớp chớp mắt không nói chuyện, thầm nghĩ lọ thuốc kia sớm bị thân ca ca của ngươi ném xuống sông làm mồi cho cá ăn rồi.
Tiêu Tề Hoàn nhìn chằm chằm vào nàng, một đôi mắt hoa đào tổ truyền của Tiêu gia cứ thế nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch. Nhưng Tống Ngọc Tịch lại không thể nói thật, đành mím môi cười cười, nói: "Ta để ở trong phòng rồi, hôm nay không mang theo, Vương gia tạm dùng cái này nhé."
"Này." Tiêu Tề Hoàn đột nhiên nở nụ cười, nói: "Nàng sẽ không phải là đặt ở đầu giường chứ."
"..."
Tống Ngọc Tịch giương mắt nhìn hắn, rốt cuộc cũng không trả lời câu hỏi não tàn của hắn. Chân tay nhanh nhẹn bôi thuốc cho hắn, sau đó dùng khăn quấn vào lòng bàn tay hắn. Trong suốt quá trình, Tiêu Tề Hoàn không hề dời mắt khỏi nàng.