Ngủ mê mang ba ngày ba đêm, ngự y luân phiên tọa trấn, thật vất vả mới có thể trấn áp được cơn bệnh đột ngột này. Thái y nói, lão phu nhân quanh năm vất vả, tâm trạng bất ổn, lại thêm ngủ không được tốt, sau này phải kiêng tức giận, tránh đau buồn, không được mệt nhọc, nếu không sẽ dễ bị trúng gió hoặc hậu quả nghiêm trọng hơn...
Chuyện này khiến tất cả mọi người bất ngờ. Tống Dật tra hỏi nguyên do lão phu nhân đổ bệnh, sau khi biết được những gì Tống Ngọc Mộng nói khi đến Ninh Thọ viện, thì tức giận không kiềm nổi. Ngay lập tức phạt Tống Ngọc Mộng cấm túc hai tháng, bất luận là ai cầu tình ông cũng không thay đổi tâm ý, nói những người khác nên lấy đó làm gương, nếu loại sự tình này lại phát sinh, cũng sẽ không trách phạt đơn giản như lần này.
Tống Ngọc Mộng bị phạt, Tống Ngọc Chiêu thì còn quá nhỏ. Ngoại trừ hai vị cô nương này, thì ba người Tống Ngọc Thiền, Tống Ngọc Hàn và Tống Ngọc Tịch, thay phiên nhau mỗi ngày đến trước giường Tần thị thị tật [1], còn phu nhân Kỷ Lan thì ngày ngày ở bên.
[1] thị tật: chăm sóc người bệnh
Sau khi an bài xong, thì mọi người liền nghiêm túc chấp hành.
Tống Ngọc Tịch luôn cảm thấy lần này Tần thị đổ bệnh có quan hệ rất lớn đến mình. Trong lòng nàng tuyệt không hi vọng vị tổ mẫu hiền lành này xảy ra bất cứ vấn đề gì, cho nên mặc dù được an bài ba ngày mới phải đến một lần, nhưng nàng vẫn kiên trì ngày ngày hầu hạ ở bên. Cho dù chuyện thị tật có những người khác làm, thì nàng cũng sẽ ở trong Phật đường sao chép kinh làm bạn với Tần thị, mà đến phiên nàng thị tật, thì dù có là ban đêm cũng đều một tấc không rời. Mặc kệ Tần thị tỉnh vào lúc nào, vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô cháu gái này. Đôi khi, đến Kỷ Lan còn mệt mỏi ghé vào một bên thiếp đi, nhưng Tống Ngọc Tịch lại có thể duy trì tỉnh táo. Cho nên, quả thực khiến cho Quế ma ma cùng những người hầu đỡ hơn rất nhiều, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng thầm có sự so sánh.
Tần thị triền miên trên giường bệnh hơn hai tháng. Trong hai tháng này, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do Kỷ Lan cùng Quế ma ma tạm thời xử lý. Kỷ Lan mỗi ngày đều đến thăm Tần thị, nhưng những việc đụng chạm lại làm rất ít. Đến cũng chỉ là dạo qua, ngồi cũng chưa được bao lâu, liền sẽ có người tới gọi bà ta đi để xử lý rất nhiều loại chuyện. Mặc dù Tần thị ở trên giường bệnh, không có sức lực để nói chuyện, thế nhưng đầu óc cũng không hồ đồ, hành vi của tất cả mọi người đều được in vào trong mắt. Phản ứng của Kỷ Lan đều là nằm trong dự liệu của bà, bởi vì bình thường bà cũng không cho nàng ta thái độ hòa nhã, nhưng ngược lại phản ứng của Tống Ngọc Tịch khiến bà quả thực rất kinh ngạc.
Chăm sóc người cũng không có một điểm nào giống như lần đầu tiên làm, mọi việc ngay ngắn rõ ràng, bất kể là súc miệng, lau người, hay đưa đi nhà xí rồi đến nôn mửa, ngoại trừ sức lực nàng có yếu một chút, thì trên cơ bản không tìm ra bất kỳ điểm xấu nào, cho dù là uế vật thì nàng cũng không ghét bỏ một chút nào. Nếu bị dính một chút lên tay, thì nàng cũng chỉ đơn giản rửa qua tay rồi thôi, không giống mấy cô nương khác, chỉ là vào trắc phòng [1] cùng bà, chuyện gì cũng không phải làm, nhưng vừa rời khỏi thì sẽ tìm cơ hội đổi lại xiêm y. Các cô nương ưa sạch sẽ, cho nên bà cũng không thấy mấy đứa nhỏ có gì không tốt, trái lại mỗi người hầu hạ cũng coi như tận tâm, thế nhưng trong tất cả, thì Thất nha đầu vẫn là người tận tâm nhất. Những việc nhỏ tỉ mỉ của nàng khiến cho Tần thị cảm động, thử hỏi nếu mình và nàng hoán đổi cho nhau, thì cũng không thể làm tốt hơn nàng được.
Đứa nhỏ này từ nhỏ hẳn là chưa bao giờ cảm thụ được sự ấm áp, cho nên chỉ cần có người cho nàng một chút, thì nàng sẽ hồi báo đầy nhiệt tình mà ngay cả chính nàng cũng không ngờ tới.
[1] trắc phòng: nhà xí ngày xưa
- -----
Sắp đến giữa hè. Trong hai tháng qua, Tống Ngọc Tịch gầy mất mấy lạng thịt mới được nuôi béo kể từ khi về tới Tống gia. Thật sự là quá bận rộn. Chỗ của Tần thị không thể chậm trễ, sau khi phụng dưỡng xong Tần thị, nàng mới có thời gian bận rộn một chút chuyện của mình. Từ khi lấy được bản vẽ từ Tiêu Tề Hoàn, nàng cũng gần như hiểu được đại khái lộ tuyến của việc kiến thiết lại đường Trường An. Về cơ bản cũng không khác biệt lắm so với kiếp trước, cho nên, nàng dựa theo phương hướng và vị trí của bản vẽ, đầu tiên để cho Phúc bá cùng Lâm Phàn đi ngõ Thiên Hi, ngõ Ưu Nhiên, ngõ Xuân Hi, mua tất cả những nơi có thể mua được. Năm vạn sáu ngàn lượng bạc, không để lại một cắc. Phúc bá gần như là vừa khóc vừa dùng hết số tiền kia. Sau đó tụ hợp với Lâm Phàn mang theo đội thuyết khách của bọn họ, dùng số tiền vốn chỉ mua được năm mươi gian thành mua được tám mươi gian.
Bởi vì ngõ Thiên Hi và ngõ Xuân Hi phần lớn đều là cửa hàng, hơn nữa là loại một năm chỉ có thể cho hai ba người thuê, cho nên mua được khá dễ dàng. So ra ngõ Ưu Nhiên khá phiền toái, bởi vì phần lớn đều là nhà ở, cho nên thuyết khách phải tốn hết một đống nước miếng. Tuy nhiên, cái chính vẫn là giá cả trả khá tốt.
Trong tám mươi gian mua được, có năm mươi gian là cửa hàng, còn thừa hơn hai mươi gian là nhà cửa cũ nát, giá thu mua tầm năm sáu trăm lượng. May mắn là mấy tòa nhà này tuy bị đã bị hỏng nhưng chiếm diện tích khá lớn. Sau này, nếu đường Trường An được kiến thiết lại chạy dài ra tận đây, thì lúc đó phá dỡ những khu nhà ở này, xây dựng lại thành mấy cửa hàng mặt tiền đều không thành vấn đề.
Tống Ngọc Tịch nhìn khế đất chất đầy trước mặt, trong lòng không biết có bao nhiêu thỏa mãn. Một trong số những việc nàng bận rộn mấy ngày nay chính là đến nha môn đóng dấu ký tên. Nàng nhớ rõ kiếp trước ở trên đường Trường An, lão bản mở cửa hàng lớn nhất là Lý viên ngoại, người này vốn mở nhà thổ ở ngõ Thiên Hi, nhưng sau này ngõ Thiên Hi được đường Trường An thu hồi, cho nên, hắn lợi dụng nhà thổ buôn bán ban đầu để kiếm một số tiền lớn. Sau đó mua lại hai mươi ba mươi gian cửa hàng khác ngay trên đường Trường An, rồi mở một thanh lâu khác lớn hơn. Dựa theo lời dân chúng nói, thì tiền hắn kiếm được đều là đồng tiền bất nghĩa, cô nương c.h.ế.t ở trong thanh lâu của hắn hàng năm không có một trăm cũng có tám mươi, là một kẻ tâm ngoan thủ lạt [2]. Thế nhưng, ai có thể ngăn hắn kiếm tiền đâu? Thế nhưng kiếp này, Tống Ngọc Tịch l.i.ế.m l.i.ế.m môi, đoạn lịch sử này chắc chẳn là phải ghi lại rồi. Bởi vì nàng đã biết nơi Lý viên ngoại mở nhà thổ, chính là mười hai gian có ngói đỏ ở hướng Đông ngõ Thiên Hi. Nếu như chờ đến khi đường Trường An được kiến thiết lại, thì mười hai gian mái ngói đỏ này của hắn chắc chắn sẽ bán được tầm ba mươi lăm vạn lượng. Thế nhưng mà bây giờ thì sao, Phúc Bá ra giá một bàn tay, nghe nói Lý viên ngoại kia còn thiên ân vạn tạ, vội vàng ký kế đất, sợ bọn họ đổi ý.
[2] tâm ngoan thủ lạt:
Mà chuyện sở dĩ có thể thành công như vậy, mấu chốt nằm ở một chữ "nhanh". Tống Ngọc Tịch sau khi thu được tiếng gió ngay ngày hôm sau đã bắt đầu triển khai việc thu mua, trước sau chỉ mất hết có năm ngày. Lâm Phàn và Phúc bá dẫn người, gần như là đi cả ngày lẫn đêm. Sau khi ký kết được một nhà, trả ngay tiền tươi thóc thật, sau đó sẽ quay về ngày hôm sau mới đến, chính là muốn để cho đối phương phải chờ đợi. Phương pháp này là do chính Tống Ngọc Tịch dạy cho bọn họ. Mọi người đều là người thực dụng, chỉ sau khi nhìn thấy người khác thu được lợi, bọn họ mới có thể động tâm, mới có thể sốt ruột. Sau khi tất cả mọi người trở nên nóng vội, thì sự tình cũng coi nhà là được xử lý xong rồi. Dù sao những căn nhà này nếu không bán cho Tống Ngọc Tịch thì cũng sẽ bán cho người khác. Một khi quan phủ xác định xong kế hoạch, thì sẽ có nhiều người cũng muốn đi con đường này. Hơn mười ngày sau khi Tống Ngọc Tịch để cho Phúc bá và Lâm Phàn đi thu mua, thì có vài nhóm người đến ngõ Thiên Hi, Xuân Hi và Ưu Nhiên để hỏi phòng, nghe được gần như đã bị người thu mua thì đều xám xịt đi về.
Tống Ngọc Tịch nghĩ đến những kế đất mua bán nhà của mình kia, thì thậm chí mặt trời đã khuất bóng nhưng nàng vẫn cảm giác được như có làn gió mát thổi lướt lên mặt, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Vào tháng bảy, khí trời cũng đã trở nên oi bức. Trong tay Lưu Nhi bưng bát canh Tống Ngọc Tịch nấu cho Tần thị, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai người đi ngang qua Hân Dương cư, Hân Dương cư không có ai ở, nên được dùng như một khách uyển, ngày thường cũng không có người ở, nhưng trong viện tử này tràn ngập Hoắc Hương. Tống Ngọc Tịch nhớ tới hôm qua Tần thị có nói đến, muốn nàng hôm nay lúc đến thỉnh an thì thuận tiện hái cho bà mấy cây hoắc hương thảo, bà muốn đặt trong phòng để giảm bớt oi nóng. Tống Ngọc Mộng chủ động nhận làm, nhưng Tần thị lại không muốn, chỉ nói Tống Ngọc Tịch từ Vũ Đồng viện đến Ninh Thọ viện, tất nhiên sẽ phải đi ngang qua Hân Dương cư, chỉ cần thuận tiện hôm nay ngắt đến là được, không cần đặc biệt đi hái.
Lúc này là thời điểm Hoắc Hương nở rộ nhất, đập vào mắt là một mảng màu tím trong suốt. Tống Ngọc Tịch muốn tự mình chui vào vườn hoa, nhưng lại hơi đau lòng bộ váy mới mặc hôm nay. Đây là kiểu dáng mới của cửa hàng Mẫn Lam, váy dài đến mắt cá chân có màu lúa non, chỉ dính một chút bẩn cũng sẽ nhìn thấy rõ. Nên nếu nàng vào vườn hoa thì chắc chắn sẽ bị bẩn, đưa mắt nhìn nhìn Lưu nhi, Lưu nhị thở dài, gật đầu, thể hiện mình đã hiểu ý của Tống Ngọc Tịch, nàng đưa khay cho Tống Ngọc Tịch, còn mình thì vén váy bước vào.
Tống Ngọc Tịch bưng khay, nhìn mặt trời trên đầu, rồi liếc nhìn xung quanh, sau đó nghĩ muốn trốn phía sau núi đá giả duy nhất trong vườn để tránh nắng. Thật không ngờ khi nàng vừa mới đi đến phía sau hòn non bộ, thì từ kẽ hở của núi đá giả liền trông thấy có người lén lút lẻn vào. Sau khi từ cửa chính lẻn vảo, thì cúi thấp người y như con mèo, nhìn bộ quần áo đang mặc thì cũng không phải là nô bộc của Tống gia. Nhưng gã nam nhân này, rõ ràng mặc tơ lụa màu xanh nhạt, dưới ánh mặt trời trông vô cùng tươi đẹp, lại cong lưng hóp bụng như con mèo, sau khi xác nhận xung quanh không có ai mới đứng thẳng lưng lên. Từ phía sau núi đá giả Tống Ngọc Tịch nhìn thấy rõ ràng, là một nam nhân chưa từng gặp ở trong phủ. Chỉ thấy sau khi hắn chui vào vườn hoa, nhìn thấy Lưu nhi đang ngồi xổm ở đó hái Hoắc Hương Thảo thì nhoắng cái liền ôm lấy.
Lưu Nhi bị kinh sợ nên hét lên, thế nhưng liền bị gã nam nhân đó bịt miệng, chỉ phát ra tiếng "ô ô", lời gã nam nhân kia nói không nghe thấy, chỉ thấy Lưu nhi bị đặt ở dưới thân gã ngay thanh thiên bạch nhật. Tống Ngọc Tịch sợ hãi, bất chấp mọi thứ, vọt vào trong vườn hoa, đá một cước vào gã nam nhân kia, động tác của gã vô cùng hèn mọn bỉ ổi, không đứng vững, hơn nữa Lưu nhi cùng liều c.h.ế.t chống cự, nên gã ngã lăn sang một bên. Tống Ngọc Tịch vội hô to một tiếng:
"Lưu nhi tránh ra."
Lưu nhi hoảng sợ bò sang một bên. Tống Ngọc Tịch cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cầm nồi canh nóng, giội lên mặt của gã nam nhân kia. Nước canh nóng bỏng giội vào mặt nam nhân kia, nam nhân kia lập tức ôm mặt gào khóc to lên. Tay Tống Ngọc Tịch cũng bị bỏng đau dữ giội, lúc trước chỉ muốn cứu Lưu Nhi, nên cũng không nghĩ nồi đất có bao nhiêu nóng, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình đã đỏ lên, cũng do làn da cũng quá mức non mềm, nên chỉ mới một lúc mà đã có hơi nơi nổi bọng.
Thế nhưng so với khuôn mặt bị giội thẳng canh nóng của gã nam nhân kia, thì vết thương trên tay nàng không đáng là gì. Nồi canh này là trực tiếp bắc từ bếp lò của phòng bếp Vũ Đồng viện, chưa từng đổi nồi, đã để cho Lưu nhi mang đi. Bởi vì thời tiết oi bức, cho nên, nồi nước này cho tới bây giờ vẫn nóng hổi không thua nồi nước sôi, như vậy bị một nồi nước nóng hổi giội vào, cũng khiến gã không chịu nổi.
Chỉ thấy nam nhân kia tru lên, đứng bật dậy, cũng không dám lưu lại nữa, mà trực tiếp đứng lên bỏ chay. Tống Ngọc Tịch phát giác gã muốn chạy, liền vội vàng theo sau kêu to lên:
"Có ai không! Bắt trộm! Mau tới bắt trộm!"
Trong sân thoáng cái vọt vào mười hộ viện, theo tiếng Tống Ngọc Tịch chạy tới đây. Tống Ngọc Tịch chỉ vào phương hướng người nọ chạy trốn để nhóm hộ viện tranh thủ thời gian đuổi theo bắt người, sau đó lại gọi hai bà tử thay nàng nâng Lưu nhi dậy. Lưu nhi bị kẻ kia làm cho giật mình, bây giờ hai chân như nhũn ra, bị hoảng sợ đến nỗi không đứng lên nổi, bụm mặt mà khóc.
Tâm tình này của nàng, Tống Ngọc Tịch đương nhiên hiểu, vô duyên vô cớ bị một nam nhân không quen biết đụng chạm, tuy nói cũng chưa xảy ra chuyện lớn gì, nhưng loại cảm giác bị áp bức và lăng nhục này làm cách nào cũng không thể tiêu tan. Tống Ngọc Tịch để bà tử nâng nàng dậy.
Sau khi hộ viện đuổi theo, chỉ nói trông thấy người nọ tiến vào chủ viện, bọn họ cũng không dám tiếp tục đuổi theo, sợ phu nhân trách tội. Tống Ngọc Tịch nghe đến đó, đương nhiên cũng hiểu sự tình tuyệt không đơn giản như vậy!