"Tỷ thực sự đã nghĩ kĩ chưa? Lần này mà đi là không thể quay đầu lại được nữa.”
Quách Liên Khanh kiên định gật đầu, nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, phụ thân ta đang thay ta tìm hôn sự. Ông ta cố ý để cho ta gả vào Hoàng gia. Chỗ Hoàng hậu dường như cũng đã đồng ý, chỉ thiếu bẩm báo Hoàng thượng để hạ thánh chỉ tứ hôn mà thôi.”
Tống Ngọc Tịch bưng chén trà kinh ngạc hỏi: "Hoàng gia?" Nghĩ một chút, lại hỏi: "Quách Thái úy muốn gả tỷ cho Hoài vương sao?”
Quách Liên Khanh không nói gì, mà chỉ cúi đầu, tiếp tục uống trà, đây coi như là ngầm thừa nhận. Tống Ngọc Tịch nhất thời không nhịn được, liền nói: "Chuyện này sao có thể được chứ. Hoài Vương hắn... Ôi chao, dù sao Hoài vương cũng không phải là người tốt.”
Hoài vương kiếp trước cũng không có kết quả tốt, kiếp này thì càng không phải nói. Có Tiêu Tề Dự ở đây, Hoài Vương kiếp này có thể thái thái bình bình làm một vương gia nhàn tản đã rất tốt rồi. Quách thái úy đây là còn chưa thấy rõ điểm mấu chốt mà!
Quách Liên Khanh ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, nhếch môi nói:
"Không hổ là tỷ muội tốt của ta. Hoài Vương đương nhiên không phải là người tốt! Ta đã gặp qua hắn mấy lần, cho dù không có Quách Khang, ta cũng sẽ không gả cho hắn! Nhiều lần nói chuyện lỗ mãng với ta, ngữ khí tùy tiện, loại người này cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương thương hắn. Phẩm tính này cho dù đặt ở trên người con cháu thế gia bình thường cũng đều là hàng thứ phẩm." Rồi lại thở dài một cái, nói: "Dù sao ta cũng đã quyết định đi cùng Quách Khang rồi. Chỉ cần có chàng, thì đi nơi nào ta cũng bằng lòng. Chỗ Hoài vương ta cũng không nói thêm điều gì, muội hiểu những gì ta nói chứ.”
Tống Ngọc Tịch dĩ nhiên là hiểu được, gật đầu, nói: "Ta hiểu thì hiểu, nhưng chỉ cảm thấy tỷ đi lần này cũng không biết lúc nào có thể trở về. Còn có tỷ đi rồi, người trong nhà tỷ phải làm sao?”
Quách Liên Khanh lại nhún nhún vai, nói:
"Khi nào ta ổn định sẽ viết thư cho muội và Cảnh Dương. Còn về phần gia đình ta.. Thiếu một người là ta cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Cha ta nhất định sẽ tức giận, có thể còn trục xuất ta ra khỏi gia môn, xóa khỏi gia phả, nhưng ta không quan tâm, gia đình như vậy, ta đã sớm không muốn ở lại. Trong mắt cha ta chỉ có lợi ích, vì lợi ích ông ta có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì, mẹ ta bị ông ta vứt bỏ, mà ta cũng bị ông ta vứt bỏ, chúng ta đều sẽ trở thành đá kê chân để ông ta leo lên trên. Đây chính là lý do vì sao ta lại sống ở bên ngoài nhiều năm như vậy. Thứ nhất là vì bà ngoại yêu thương, còn vì bản thân ta không muốn trở về kinh thành. Trong nhà thật sự là quá áp lực, không ai đối với ta là thật tâm thật ý, tính cách của muội và Cảnh Dương đều rất tốt, tâm tư đơn thuần, không xen lẫn ý đồ xấu xa. Các muội là hai người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời này của Quách Liên Khanh ta, có thể nhận được sự ủng hộ của hai người, mới là điều làm cho ta vui mừng nhất, chứng minh rằng ta không nhìn lầm người.”
Tống Ngọc Tịch tự giễu cười, nói: "Ta nào có tốt như tỷ nói chứ. Tâm tư Cảnh Dương đơn thuần là đúng, nhưng ta thì chưa chắc vậy.”
"Muội có thể nghĩ vậy, nhưng ta lại cảm thấy muội rất tốt..." Quách Liên Khanh đột nhiên tiến lại nói với Tống Ngọc Tịch: "Muội biết không? Nếu như không phải Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, cột muội với Thái tử thành một đôi, thì cha ta còn muốn đưa ta đến Đông cung. May mắn là Thái tử không cần ta.”
Tống Ngọc Tịch kinh ngạc nhìn Quách Liên Khanh, trong lòng căng thẳng, thì ra Quách thái úy đã sớm có tâm tư này. Quách Liên Khanh thấy nàng kinh ngạc, lại nói tiếp:
"Muội không biết chuyện này đâu. Cha ta từng đi Đông cung, xem như thay ta cầu thân đó. Rất mất mặt đúng không. Nhưng ông thật sự đi, còn nói sẽ dâng lên thế lực Quách gia với Thái tử, nhưng lại bị Thái tử cự tuyệt. Thái tử thà rằng không cần thế lực của Quách gia ta, cũng không muốn cưới ta. Lại nói tiếp, ta thật sự muốn cảm tạ Thái tử, nếu huynh ấy đồng ý, thì cả đời này của ta coi như là bị hủy.”
Tống Ngọc Tịch không biết phải nói gì. Lúc trước nghe Tiêu Tề Dự nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế hai người họ muốn ở bên nhau, người phải chịu khảo nghiệm nhất chính là Tiêu Tề Dự, chàng vì mình mà cự tuyệt rất nhiều.
"Muội đừng nhìn ta như vậy, cho dù ta đính hôn với Thái tử, ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ với huynh ấy. Muội cũng biết ta có người trong lòng, vì vậy ngàn vạn lần đừng để trong lòng, được không? Qua đây cũng có thể nhìn ra, Thái tử điện hạ thật sự yêu muội.”
Lời nói của Quách Liên Khanh khiến Tống Ngọc Tịch không nhịn được bật cười, nói:
"Ta không để trong lòng, quan hệ giữa ta và Thái tử, thật sự rất kỳ diệu. Ta không biết phải nói như thế nào, nhất là ở trước mặt tỷ. Tỷ cũng nói, tỷ có khả năng thành Thái tử phi, nhưng ta lại... Hoành đao đoạt ái... Ta..."
Tống Ngọc Tịch còn chưa nói xong đã bị Quách Liên Khanh ngắt lời, vỗ nhẹ bàn nói:
"Nói gì vậy. Cái gì mà hoành đao đoạt ái chứ. Người ta yêu chính là Quách Khang! Bởi vì muội mới khiến cha ta bỏ đi suy nghĩ đó, ta cảm ơn muội còn không kịp, muội ngàn vạn lần đừng suy nghĩ lung tung. Ta với Quách Khang sớm muộn gì cũng phải đi. Muội biết không? Ta là một con ngựa hoang, Quách Khang có thể dẫn ta đi thảo nguyên, có thể dẫn ta đi trời nam biển bắc, điều ta muốn chính là sự tự do không ràng buộc này!”
Tống Ngọc Tịch nhìn nàng thật lâu không nói gì. Quách Liên Khanh cười thản nhiên, cười đến sảng khoái. Nàng nói với Tống Ngọc Tịch:
"Hôm nay ta đến cáo biệt muội, muội ngàn vạn lần phải giữ bí mật cho ta. Ta đã bàn bạc xong với Quách Khang rồi, đêm mốt sẽ đi. Lát nữa ta sẽ tiến cung, chuyện ta muốn đi, chỉ nói cho riêng muội và Cảnh Dương mà thôi, bởi vì các muội là bằng hữu duy nhất của ta, có thể quen biết được với các muộit, ta thật sự rất vui. Nếu sau này ta và Quách Khang dự định tìm một nơi sơn thủy hữu tình để sống ổn định, thì ta sẽ viết thư cho các muội.”
"Được. Nhất định phải viết thư thông báo nhé.”
Hai người lại ôm nhau nói một chút lời từ biệt, sau đó tự mình điều chỉnh tình cảm. Tống Ngọc Tịch đưa Quách Liên Khanh ra khỏi phủ, sau đó Quách Liên Khanh liền trực tiếp đi vào trong cung.
Tống Ngọc Tịch trở lại tiểu lâu của mình, suy trước nghĩ sau, rồi gọi Lục Hoàn tới, nói:
"Để cho phòng bếp làm một hộp điểm tâm lớn. Quách tiểu thư tặng ta chút lụa hoa, ta tặng chút điểm tâm hoàn lễ đi. Làm xong thì mang hộp quà đến cho ta xem qua.”
Lục Hoàn lĩnh mệnh đi xuống, qua nửa canh giờ sau đã lại tới. Điểm tâm trong phòng bếp vừa mới ra lò, đã bị Lục Hoàn cầm cả rương tới. Hiện giờ Vũ Đồng viện chính là chủ viện Tống gia, đồ trong phòng bếp đương nhiên sẽ ưu tiên bên này.
Tống Ngọc Tịch mở hộp thức ăn ra. Hộp thức ăn tổng cộng có ba tầng, mỗi một tầng đặt bốn đĩa điểm tâm, có đủ loại hình dáng. Sau khi cho lui tất cả mọi người, Tống Ngọc Tịch liền đi vào bên trong lấy ra bách bảo rương [1] của mình, từ bên trong lấy ra hơn hai mươi tờ ngân phiếu trị giá nghìn lượng, còn có năm sáu tờ ngân phiếu trị giá vạn lượng, lần lượt gấp từng tờ đặt ở dưới các đĩa điểm tâm. Sau khi chuẩn bị xong, nàng lại gọi Thu Đồng và Thu Vân vào, giao hộp thức ăn giao cho các nàng, nói:
"Hộp điểm tâm này là đồ ta đáp lễ cho Quách tiểu thư. Bên trong là điểm tâm ta tự tay làm, hộp thức ăn cũng là tự tay ta chọn, làm cho Quách tiểu thư nhất định phải nếm thử, vài ngày nữa ta sẽ đến lấy lại hộp thức ăn.”
Thu Đồng Thu Vân liếc nhìn nhau, các nàng vừa rồi thấy rõ ràng điểm tâm này là do Lục Hoàn lấy từ phòng bếp, hiện giờ tiểu thư lại nói là nàng tự tay làm, hơn nữa lại không để Lục Hoàn đi đưa, mà lại dùng các nàng, nhất định là có thứ tương đối quan trọng được đặt ở trong hộp cơm. Hai người hiểu rõ ở trong lòng. Tống Ngọc Tịch lại trịnh trọng nói:
"Cẩn thận một chút, Quách tiểu thư hiện đang ở trong cung, đoán chừng buổi trưa sẽ trở về. Hai người chờ ở trong xe ngựa một lát, nhìn thấy Quách tiểu thư trở về, hẵng tiến lên, nhất định phải tự tay giao vào tay nàng, nói là ta cố ý chuẩn bị cho nàng.”
"Vâng, tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đưa tận nơi."
Thu Đồng Thu Vân lĩnh mệnh đi xuống, Tống Ngọc Tịch mới thở ra một hơi. Điều nàng có thể giúp cho Quách Liên Khanh dường như chỉ có thế này. Đúng như Tiêu Tề Dự nói, nàng cũng không giúp được gì khác. Quách Liên Khanh muốn tự do, nàng ấy muốn cùng Quách Khang chạy ngựa trên thảo nguyên, nhưng nàng ấy lại không biết, trong cuộc sống ngoại trừ tự do ra, vật chất cũng rất quan trọng. Cho dù có là người vui vẻ tự do như thế nào, một khi rời xa sự chu cấp về mặt vật chất, cũng sẽ cảm thấy khó khăn. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể giúp được điều này.
Vào buổi trưa, Thu Đồng Thu Vân trở về phục mệnh:
"Tiểu thư, chúng ta chờ ở đầu ngõ Quách gia một lát, thì đã thấy Quách tiểu thư trở về từ trong cung. Chúng ta đã đích thân giao hộp thức ăn cho Quách tiểu thư, nô tỳ cũng đã ám chỉ Quách tiểu thư trong hộp ăn có đồ."
Tống Ngọc Tịch gật đầu: "Vậy là tốt rồi.”
Hoàng hậu thay Cảnh Dương công chúa làm mấy thân xiêm y, bảo ma ma đưa qua cho Cảnh Dương công chúa. Cung tỳ lại nói với ma ma Cảnh Dương công chúa có chút mệt mỏi, đã ngủ rồi. Sau khi ma ma trở về bẩm báo cho Hoàng hậu, Hoàng hậu liền cảm thấy kỳ lạ, lên tiếng hỏi:
"Mệt mỏi? Buổi sáng không phải vẫn còn tốt sao, sao đột nhiên lại thấy mệt mỏi?”
Ma ma trả lời: "Bẩm nương nương, nghe nói tiểu thư Quách gia mới vào cung, sau khi nói chuyện với công chúa một lát, thì tâm tình công chúa không được tốt. Sau khi Quách tiểu thư đi rồi, công chúa vẫn trốn ở trong phòng không đi ra, chắc là giữa các cô nương có chút chuyện gì đó.”
Hoàng hậu nhíu mày nói: "Tiểu thư Quách gia? Quách Liên Khanh sao? ”
Không trách Hoàng hậu hỏi thêm một câu, dù sao Quách thái úy mới bàn bạc quyết định với bà ta một chuyện. Nếu Hoài vương có thể cưới được đại tiểu thư Quách gia, con gái trưởng dòng chính, thì sau này coi như sẽ có một thê tộc cường thế chống đỡ, mai này sống dưới chướng Thái tử cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Đúng vậy, chính là Quách tiểu thư nhà Quách thái úy, nàng có mối quan hệ rất tốt với công chúa, nên công chúa cho Quách tiểu thư đặc quyền tùy thời có thể vào cung."
Hoàng hậu sau một phen suy nghĩ, liền vung tay áo lên, nói.
"Để ta đi xem nó là bị làm sao. Ngươi cầm theo trái cây tiến cống, đi cùng ta."
Ma ma liền lĩnh mệnh đi xuống. Chỉ chốc lát sau, Hoàng hậu đã đến điện Cảnh Dương công chúa, sau khi cung tỳ hành lễ, Hoàng hậu liền đi vào nội thất. Chỉ thấy Cảnh Dương công chúa đang nằm sấp trên giường, ngủ mà cũng không giống như ngủ. Hoàng hậu ho nhẹ một tiếng, nói:
"Công chúa điện hạ của ta, con làm sao vậy?"
Cảnh Dương công chúa nghe thấy giọng nói của Hoàng hậu, thì lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua. Lúc này mới chậm rãi đứng lên, cúi đầu cô đơn ngồi ở mép giường. Hoàng hậu thấy nàng thần sắc không tốt, liền đi qua, ngồi xuống bên cạnh nàng và nói:
"Ôi chao, khuôn mặt nhỏ nhắn này sao lại trắng như vậy, là xảy ra cãi vã cùng tiểu thư Quách gia sao? Lúc trước ta cũng đã nói với con, Quách tiểu thư là có thể kết giao, vốn vấn đề giữa các cô nương, mẫu hậu cung không nên xen vào, chẳng qua, Quách tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ thành chị dâu của con, vì vậy ở một số mặt, nếu có thể nhường cho nàng một chút, thì con..."
Hoàng hậu còn chưa nói xong, Cảnh Dương công chúa đã cắt ngang:
"Ôi trời, mẫu hậu, người không biết xảy ra chuyện gì, người đừng nói nữa."
Hoàng hậu vẫn rất dung túng đứa con gái này, vì vậy nghe xong lời nói của tiểu nha đầu này, thì không tức giận mà chỉ cười, nói: "Được, ta đến khuyên con, con lại còn oán giận ta.”
Báo cáo nội dung vi phạm
Xem bình luận
Chương 227