Cảnh Dương công chúa suy nghĩ một chút, rồi nói: "Diệp Tu lớn lên trông cũng được, chỉ là... Quá lạnh lùng, cảm giác cũng không khác biệt lắm với Hoàng huynh trưởng, nghiêm túc lại ăn nói có ý tứ, mà mấu chốt là, hắn còn có vẻ không thích ta cho lắm! Mẫu hậu bảo ta nói chuyện với hắn, hắn đều không để ý tới. Dù sao ta cũng không thực sự thích người này.”
Tống Ngọc Tịch gật đầu. Mặc dù Cảnh Dương công chúa có đôi khi rất ngốc, nhưng thời điểm mấu chốt thì vẫn có đầu óc, giác quan thứ sáu cũng rất mạnh. Biết Diệp Tu không phải là người dễ đối phó, mà trên thực tế, Diệp Tu quả thật không phải là người dễ chung sống. Chẳng qua chưa nói đến chỗ ở chung hay không, mà nguyên nhân khiến Tống Ngọc Tịch cảm thấy Cảnh Dương công chúa không thể gả cho Diệp Tu là, Diệp tu hắn... Đoản mệnh à nha!
Mười mấy năm sau, Bắc Tĩnh thất thủ, toàn bộ Bắc Tĩnh vương phủ đều bị tàn sát! Cũng chỉ có nàng và Cừu Chỉ Thiến thông minh bỏ chạy, nàng chạy về kinh thành, còn Chỉ Thiến lại không biết chạy đi đâu, sau khi mất tích, cũng chưa từng gặp lại, cho đến khi nàng chết.
"Ta cũng cảm thấy Bắc Tĩnh vương không thích hợp với công chúa. Hắn hành quân đánh giặc, sát khí trên người quá nặng, tương lai nếu gặp phải chiến sự, nói không chừng còn liên lụy đến người nhà. Thật sự là quá phiền muộn.”
Lời nói của Tống Ngọc Tịch khiến Cảnh Dương công chúa không ngừng gật đầu, tỏ vẻ trong lòng là một vạn tán thành. Quách Liên Khanh lại nói:
"Ngược lại ta lại cảm thấy chuyện này khá tốt. Phủ Bắc Tĩnh vương cũng có trăm năm, chưa từng nghe nói qua gặp phải chiến sự liên lụy đến người nhà. Chẳng qua ta chỉ cảm thấy tính tình Cảnh Dương căn bản không thích hợp sinh hoạt ở trong kinh, Hoàng hậu nương nương lại một lòng muốn tìm cho nàng một nhà chồng có thể dựa vào, nhưng gia đình như vậy gả tới chẳng khác gì là lao tù, còn không bằng theo Diệp Tu đến Bắc Tĩnh.”
Cảnh Dương công chúa trên mặt dường như có chút do dự. Tống Ngọc Tịch lại thở dài một hơi, nói:
"Công chúa cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta cảm thấy được chuyện này Hoàng hậu nương nương nhiệt tình có thể không có tác dụng gì lớn. Đoán chừng Thái tử điện hạ cũng sẽ không đồng ý để cho công chúa lấy chồng xa đến Bắc Tĩnh.”
Quách Liên Khanh ngẫm lại lý do này, thì cũng không tiếp tục nói thêm cái gì. Nhưng Cảnh Dương công chúa đã lại nói tiếp:
"Ầy, ta nói Tống Thất này, hoàng huynh trưởng ta có phải đã nói với muội cái gì hay không! Nếu không làm sao muội biết huynh ấy không đồng ý! Nói cho hai người biết nhé. Một ngày sau khi mẫu hậu tuyên triệu Diệp Tu và ta vào cung gặp mặt, hoàng huynh trưởng liền đi tìm mẫu hậu, nói với mẫu hậu hắn không đồng ý chuyện này, lý do cũng giống như Tống Thất nói, không đành lòng gả ta đi xa. Chẳng qua, ta luôn cảm thấy hoàng huynh trưởng khẳng định còn có nguyên nhân gì khác mà không chịu gả ta đi. Huynh ấy không phải là kiểu người sẽ đau lòng gả ta đi xa đâu.”
Quách Liên Khanh kinh ngạc: "Cái gì? Thái tử điện hạ đã nói qua với Hoàng hậu nương nương?”
Cảnh Dương công chúa gật đầu: "Đúng vậy, đã nói rồi. Nhưng mà, mẫu hậu ta dường như còn chưa hết hy vọng, bà một lòng cảm thấy Bắc Tĩnh Vương có gia thế, có binh lực, bất luận nhìn từ khía cạnh nào, đều là đối tượng muốn lôi kéo. Hơn nữa, hôm qua còn bảo ta đi phủ Định Viễn Hầu tìm tiểu thư nhà Định Viễn Hầu chơi đùa.”
Nàng vừa nói, Tống Ngọc Tịch và Quách Liên Khanh đã hiểu ý của Hoàng hậu. Mẹ cả của Bắc Tĩnh Vương Diệp Tu có xuất thân từ phủ Định Viễn Hầu, xem như nhà ngoại của Diệp Tu. Diệp Tu trở về kinh thành, nhất định sẽ ở lại nhà ngoại tổ nhiều hơn. Lúc này, Hoàng hậu lại để Cảnh Dương công chúa tìm tiểu thư phủ Định Viễn Hầu chơi đùa, ý tứ quá rõ ràng.
"Ầy, đáng thương cho ta giống như muốn theo đuổi ngược vậy, vội vàng đuổi theo. Nhưng hai người đoán xem, suy đoán của ta căn bản chẳng sai chút nào. Diệp Tu không chỉ không có ý gì với ta, bên người hắn còn có một cô nương đặc biệt tốt, nói là thị tỳ của hắn. Ta đoán chừng chính là thông phòng, thần thái kia quả thật là ngọt ngấy.”
Lời Cảnh Dương công chúa nói đã vượt qua tưởng tượng của Tống Ngọc Tịch và Quách Liên Khanh. Hai người không nghĩ tới chỉ thuận miệng hỏi tới hôn sự của Cảnh Dương công chúa, vậy mà lại hỏi ra chuyện bát quái này. Tống Ngọc Tịch dùng khăn che môi, kinh ngạc vì Diệp Tu lại có thể dẫn theo thị thiếp hầu hạ vào kinh? Nàng ở phủ Bắc Tĩnh vương nhiều năm, cũng chưa từng thấy Diệp Tu đối xử đặc biệt đối với người thiếp nào, càng chưa từng nhìn thấy hắn dẫn ai ra vào kinh thành, cho nên, có hơi không tin nổi mà hỏi:
"Tỷ có thể nhìn lầm không. Bắc Tĩnh vương biết rõ vào kinh vì cái gì, mà hắn còn mang theo thông phòng?"
Quách Liên Khanh cũng cảm thấy dường như không có khả năng, nhưng Cảnh Dương công chúa lại kiên trì, nói: "Thật! Mặc dù ngày thường ta thoạt nhìn ngây ngốc, nhưng tốt xấu gì ta cũng lớn lên trong cung, thiên hạ không nơi nào có nhiều thị thiếp hơn trong cung. Ánh mắt Diệp Tu nhìn nữ nhân kia, giống như ánh mắt phụ hoàng nhìn Lệ Phi, Vương mỹ nhân vậy, chính là ánh mắt... sở hữu đồ vật ấy. Hơn nữa cô nương kia cũng không giống nha hoàn, dáng dấp trong trẻo lạnh lùng, không thích cười, còn thích mặc quần áo mộc mạc, thấy Diệp Tu cũng không có biểu tình dư thừa nào, nhưng ngược lại Diệp Tu lại tìm mọi cách trêu chọc nàng ấy.”
Tống Ngọc Tịch càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, trong trẻo lạnh lùng, không thích cười, còn thích mặc quần áo mộc mạc... Cái này... Nghe thế nào cũng giống như cách ăn mặc của Chỉ Thiến nha! Linh quang trong đầu chợt lóe, nàng hỏi Cảnh Dương công chúa: "Cô nương kia... Họ là gì? Tỷ có biết không?”
Cảnh Dương công chúa suy nghĩ một chút, kiên định trả lời: "Ta nghe Diệp Tu gọi nàng là Thiến Thiến, tỳ nữ gọi nàng là cô nương, Cừu cô nương. Đúng vậy, ta nhớ ra rồi. Nếu nàng ấy là tỳ nữ của Diệp Tu, những người khác làm sao có thể gọi nàng ấy là cô nương được chứ. Có đúng hay không?”
Tống Ngọc Tịch lập tức biến sắc, cảm giác mình thật sự càng ngày càng không hiểu được tình hình phát triển của sự việc. Cô nương họ Cừu, còn gọi là Thiến Thiến, không phải Cừu Chỉ Thiến thì sẽ là ai đây?
Nhưng kiếp trước Tống Ngọc Tịch và Cừu Chỉ Thiến đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ nghe Thiến Thiến nói mình và Diệp Tu có thâm cừu đại hận, nàng ấy còn từng ám sát Diệp Tu. Nhưng hiện tại, sao nàng ấy lại dính dáng với Diệp Tu? Không phải nàng ấy nên báo thù sao?
Quách Liên Khanh và Cảnh Dương công chúa nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tống Ngọc Tịch, không khỏi hỏi nàng:
"Muội nghĩ gì thế?"
Cảnh Dương công chúa đẩy Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch phục hồi tinh thần lại, ngẩn người, sau đó mới lắc đầu, nói: "Không, không có gì, ta chỉ cảm thấy Diệp Tu thật kỳ lạ! Hắn đúng lúc này vào kinh, chắc chắn biết Hoàng hậu có tâm tư tứ hôn cho hắn, nhưng đoạn đường này hắn vậy mà lại mang theo một cô nương đi cùng, thực sự không thể hiểu nổi những gì hắn muốn làm.”
Mà mấu chốt là, Tống Ngọc Tịch nhớ rõ, kiếp trước quan hệ giữa Diệp Tu và Hoàng hậu cũng không mấy hòa thuận! Diệp Tu cho tới bây giờ chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, trong đó chín phần nguyên nhân là vì nàng xem như là người Hoàng hậu ban cho hắn...
Cảnh Dương công chúa dang hai tay ra: "Ai biết hắn muốn làm gì chứ! Dù sao ta đối với hắn cũng không có bất kỳ hứng thú gì. Mẫu hậu nói với ta cũng được, mà không nói cũng được, ta có thể kéo liền kéo, không thể kéo dài, ta liền đi tìm hoàng huynh trưởng. Đến lúc đó, Tống Thất muội phải giúp ta nói chuyện, ta đến gọi muội cùng đi Đông cung tìm hoàng huynh trưởng. Ái chà, hiện tại xem ra, để cho muội làm chị dâu nhỏ của ta, vẫn là có chỗ tốt nha.”
Vốn Cảnh Dương công chúa nói rất đứng đắn, nhưng không nghĩ tới đột nhiên lại thêm một câu cuối cùng, nhất thời lại biến thành chẳng ra sao. Tống Ngọc Tịch và Quách Liên Khanh liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ba người lại ghé vào nhau nói chuyện một lát, sau đó chờ sau khi bọn họ đi rồi, Tống Ngọc Tịch mới buồn bực tự hỏi: Sao Thiến Thiến lại ở cùng Diệp Tu? Mình có nên tìm cơ hội gặp nàng ấy hay không?