Triêu Nhan lấy ra ngân châm, vậy mà đuôi ngân châm lại biến thành màu đen tuyền. Triêu Nhan bị dọa đến suýt chút nữa đã ném đi ngân châm. Kỷ Uyển Thanh thấy sự tình bị bại lộ, co cẳng muốn chạy, nhưng Thu Đồng không biết đã canh giữ ở bên cạnh cửa tự lúc nào, đá ra một cước khiến Kỷ Uyển Thanh ngã nhào trên mặt đất, khuôn mặt Kỷ Uyển Thanh trong nháy mắt lập tức sưng phồng lên.
Tống Ngọc Tịch đi vào từ bên ngoài, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua bên người Kỷ Uyển Thanh. Nàng để Lâm thị đi ra ngoài nghỉ ngơi, không muốn để cho bà chứng kiến cảnh tượng tiếp theo. Lâm thị đích thật là không có tâm tình để xem, sau khi liếc nhìn Kỷ Uyển Thanh một lần nữa, thì đã được Triêu Nhan đỡ đi lầu nhỏ ở đối diện.
Còn Tống Ngọc Tịch đã cầm lên bát canh gà kia của Kỷ Uyển Thanh, để hai bà tử đi theo nàng tiến vào bắt nàng ta quỳ xuống, sau đó bóp hàm dưới của Kỷ Uyển Thanh, đổ sạch chén canh gà nóng hổi kia vào miệng nàng ta. Kỷ Uyển Thanh bị bỏng, gào thét lên, không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không quên biện giải cho mình:
"Không, không, không... Không phải, ngươi nghe ta giải thích! Ngươi nghe ta giải thích! Là Kỷ Trữ thị để cho ta làm, ta là bị ép buộc, ta là bị ép buộc!" Hai cánh tay không ngừng cào cào cổ họng, không những bên trong miệng bị bỏng, mà cả n.g.ự.c và dạ dày đều nóng rực lên! Chuyện này có thể không cần nhắc đến, nhưng rốt cuộc là nàng ta uống cái gì vậy! Lão thái quân hạ thuốc độc! Nàng ta uống độc dược vốn nên để cho Lâm thị uống! Nàng ta phải chết, nhất định không sống được! Lão thái quân nói là cho Lâm thị thuốc phá thai, nhưng Kỷ Uyển Thanh biết, lão thái quân muốn vốn là mệnh của Lâm thị! Cho nên thứ đưa cho nàng ta nhất định sẽ là độc dược!
Tống Ngọc Tịch dường như thật sự có vẻ không nghe thấy gì, vung tay giáng cho Kỷ Uyển Thanh một cái tát. Sau đó sai người lục soát trên người nàng ta. Kỷ Uyển Thanh không biết Tống Ngọc Tịch muốn lục soát cái gì, chỉ thấy một bà tử lục ra một mớ giấy lộn từ trong tay áo của nàng ta, sau khi mở mớ giấy đó ra, thì có chút bột phấn rơi xuống!
Kỷ Uyển Thanh liền biết mình đã bị trúng kế, gói giấy bọc thuốc của nàng ta đã sớm đốt rụi ở bên trong bếp lò, làm sao còn có khả năng để ở trong tay áo của nàng ta chứ? Nhất định là lúc đỡ Lâm thị, Lâm thị đã âm thầm nhét vào trong tay áo của nàng ta. Lần này nhân chứng cùng tang vật đều bắt được, cho nên dù có thể nào thì nàng ta cũng không chối cãi được.
"Từ trên người ngươi lục ra được gói thuốc, đã bỏ vào trong canh của di nương ta, may mắn người bên cạnh di nương cẩn thận, ăn bất kỳ vật gì cũng đều dùng ngân châm kiểm tra, thật không ngờ tới lại kiểm tra ra vấn đề. Lúc trước thời điểm ta ở bên ngoài cứu ngươi, ta đã hoài nghi, Thu Đồng lấy y phục bẩn mà khi đó Bích Nhu chưa đốt sạch ra đây."
Thu Đồng lĩnh mệnh lui xuống dưới, chưa đầy một lát sau liền bưng một chậu đồng tới, trong chậu đồng có một chút tro tàn, Tống Ngọc Tịch chỉ vào bộ y phục kia nói: "Bên trên y phục này nếu thật sự là máu, thì đã sớm đốt sạch được rồi, nhưng phía dưới y phục này là chu sa trộn lẫn m.á.u gà, qua một thời gian dài liền bị đông đặc lại, cho dù đốt cũng không đốt sạch được, vẫn sẽ có một khối bị rắn lại! Biết ta vì sao lại hoài nghi ngươi rồi chứ, Kỷ Tam tiểu thư?"
Trong đôi mắt của Kỷ Uyển Thanh b.ắ.n ra hận ý: "Ngay từ đầu ngươi đã biết?" Cho nên, từ đầu tới cuối, nàng coi mình như kẻ ngu mà trêu đùa sao?
"Đương nhiên! Nếu không ta làm sao lại tương kế tựu kế đưa ngươi vào làm ở trong phủ chứ? Ngươi cho rằng ta đang mở thiện đường (nhà từ thiện) sao? Ngươi bị thương, cho dù là có c.h.ế.t đi, thì dựa vào cái gì mà cho là ta sẽ đi cứu ngươi? Ta với ngươi có giao tình thân thiết sao? Ngươi chết, đâu có liên quan gì tới ta, có đúng hay không? Cũng giống như nếu như ta bất trắc gặp chuyện không may, thì có liên quan gì tới ngươi? Ngươi không phải cũng giống như ta, sẽ làm như không thấy sao? Nếu đã như vậy, vậy tại sao ngươi lại quay trở về tìm ta? Từ lúc mới bắt đầu trên người ngươi đã có đầy sơ hở rồi!"
Lời nói của Tống Ngọc Tịch vô tình chọc thủng Kỷ Uyển Thanh, nàng ta cảm thấy cổ họng nóng rực lên, không biết có phải độc sắp phát tác rồi hay không. Nàng ta ôm lấy cổ họng, cố gắng ho khan mấy tiếng, sau đó mới nói với Tống Ngọc Tịch:
"Nếu như ngươi g.i.ế.c ta, thì ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt, lão thái quân sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Tống Ngọc Tịch hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy thì trước khi ngươi chết, ta sẽ để cho ngươi nhìn xem, rốt cuộc là lão thái quân nhà ngươi không buông tha ta, hay vẫn là ta không buông tha cho bà ta! Tuy nhiên, trước lúc đó, ngươi có còn mệnh hay không, ta cũng không biết." Quay người ngồi xuống, từ trong tay áo móc ra một bình xanh ngọc bích, đổ ra một viên thuốc, đặt ở trong tay thưởng thức: "Đây là bí dược của hoàng cung, ngay cả độc thạch tín cũng có thể giải, ngươi có biết ngươi vừa rồi đã uống cái gì không?"
Hai mắt Kỷ Uyển Thanh tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay Tống Ngọc Tịch, đầu óc ngược lại tỉnh táo hơn một chút, nói: "Ngươi muốn ta làm cái gì?" Kỷ Uyển Thanh cũng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng Tống Ngọc Tịch, người có tâm tư bực này, sẽ cho không mình giải dược.
Tống Ngọc Tịch đưa viên thuốc cho Thu Vân, để nàng đưa vào miệng của Kỷ Uyển Thanh, nói: "Thuốc này muốn trị tận gốc phải cần hai viên, một viên chỉ là làm thuyên giảm triệu chứng, nếu như ngươi muốn viên thứ hai..."
Kỷ Uyển Thanh nhìn Tống Ngọc Tịch mỉm cười, phảng phất giống như hoa bỉ ngạn xinh đẹp nở rộ dưới Địa ngục, vừa khát m.á.u lại hoa lệ. Sau khi nuốt viên thuốc xuống, thì quả nhiên có một luồng khí thanh mát tràn ra, sự khô nóng lúc trước lập tức được hóa giải, cảm giác mát rượi khiến tứ chi của nàng ta cảm thấy rất dễ chịu, nhưng bất quá chỉ là một chút thoáng qua, trong bụng nàng ta lại bị một luồng cảm giác khác thường đánh úp tới, có thể thấy lời nói của Tống Ngọc Tịch không giả, thuốc này đích thật phải ăn hai viên mới được.
Thấy Kỷ Uyển Thanh đã tin tưởng, Tống Ngọc Tịch mới đi quá nói với nàng ta mấy câu, sau đó mới nói với hai bà tử: "Mang nàng ta đi, đi phủ Bình Dương Hầu, chiếu cố lão thái quân Kỷ gia cho tốt nào!"
Bây giờ nàng là huyện chủ, là người có phẩm cấp, cũng không giống với lúc trước, chỉ là một thứ nữ nho nhỏ ngay cả đến nhà cũng không có tư cách, sau khi bẩm báo với Tần thị thì lập tức đi ra cửa. Kỳ thật chuyện này, đêm qua nàng đã nói rõ với Tần thị, Tần thị vốn là muốn để bà xử lý, nhưng Tống Ngọc Tịch lại nói để mình xử lý, dù sao những chuyện giống như vậy, sau này nàng sẽ gặp rất nhiều rất nhiều, một ngày nào đó, nàng cũng phải tự mình xử lý mà thôi.
Đến phủ Bình Dương Hầu, Tống Ngọc Tịch cũng không cần vào cửa, mà ở ngay trước cửa Hầu phủ, đè Kỷ Uyển Thanh và Bích Nhu quỳ xuống, sau đó để người làm ở ngoài cửa Hầu phủ hét lên:
"Lão thái quân Kỷ gia thật là đồ không biết xấu hổ! Vậy mà hãm hại tôn nữ nhà mình phải ủy thân cho phu xe, để kiếm sự đồng tình, lại khiến người ta lẫn vào trong phủ của ta hạ độc hại người, nhân chứng, vật chứng đều bắt được, Kỷ Trữ thị điên khùng, lòng dạ độc ác, thiên lý khó dung!"
Lời nói này cứ được hét lên lặp đi lặp lại, một lần rồi lại một lần ở bên ngoài phủ Bình Dương Hầu. Người gác cổng của phủ Bình Dương Hầu vội chạy tới ngăn cản, nhưng lại bị người mà Tống Ngọc Tịch mang tới ngăn cản ở ngoài. Người chửi rủa ở ngay bên ngoài Hầu phủ chỉ tay lên trời mắng chửi, chỉ trong chốc lát, ở bên ngoài liền bu đầy người, đều không biết chuyện gì đã xảy ra, vây quanh ở ngoài cửa phủ bàn tán chỉ trỏ.
Không quá nửa khắc, thì gia đinh của Hầu phủ cầm gậy ra xua đuổi, thế nhưng Tống Ngọc Tịch mang theo phủ binh (binh lính của phủ) mà tới. Hôm qua nàng đã nói qua với Chử Phong, hôm nay Chử Phong đã chuẩn bị người mang đến cho nàng từ sớm. Đây đều là phủ binh chân chính của phủ Quốc công, hơn nữa phủ Quốc công phủ được phép nuôi tám trăm phủ binh, mà hôm nay Tống Ngọc Tịch mang đến tám mươi người.
Nếu là trước đây thì phủ Bình Dương Hầu, cũng có phủ binh, đại khái cũng tầm một hai trăm, nhưng sau khi Kỷ Sóc bị giáng chức, thì phủ Bình Dương Hầu bây giờ chỉ còn là cái xác rỗng, tất cả phủ binh đều bị triều đình thu về trưng dụng. Trong phủ không có phủ binh, chỉ có gia đinh, đương nhiên sức chiến đấu không mạnh, qua hai ba phen đã bị phủ binh phủ Trấn Quốc công đánh ngã nhào trên mặt đất.
Tiếng người chửi rủa chưa từng có dấu hiệu kiệt sức, người chung quanh càng ngày càng nhiều. Quản gia trốn ở phía sau cửa thấy thế cũng không có cách, đành phải tiến vào cửa bẩm báo.
Trong hậu viện, vừa rồi đã có người đi vào bẩm báo rồi, nhưng Kỷ Trữ thị không định phản ứng lại. Bây giờ quản gia lại tới, chỉ nói không khống chế nổi tình huống bên ngoài, mà Diêm thị cũng không có cách, nên mới lạnh lùng nói với Kỷ Trữ thị:
"Người ta là tới tìm mẫu thân người! Nếu người một mực rụt cổ lại, thì người mất mặt là phủ Bình Dương Hầu chúng ta, mà nhà chúng ta gần đây mất mặt còn chưa đủ nhiều sao? Mẫu thân cũng phải suy nghĩ vì Kỷ gia một chút, con dâu không trông cậy vào ngài phải có cái gì cống hiến cho gia đình, chỉ cầu ngườii đừng mang phiền phức vào trong phủ!"
Kỷ Trữ thị hung tợn lườm bà ta một chút, nói:
"Ngươi có ý gì? Nha đầu kia tìm một bát phụ (người đàn bà đanh đá) đến chửi đổng, nếu ta ra ngoài phản ứng với nó, thì chẳng phải là trung gian kê của nó sao? Ngươi là Hầu phu nhân, phiền toái tìm tới cửa, nhưng ngươi không chịu đi xử lý, lại còn muốn ta ra mặt hay sao? Nếu là như vậy, thì ngươi cũng đừng nhận chưởng quản việc bếp núc nữa, tất cả chuyện trong phủ giao hết cho ta là được rồi."
Diêm thị không nghĩ tới đến lúc này rồi mà Kỷ Trữ vẫn muốn tranh đoạt quyền với nàng ta, thì cười lạnh một tiếng, gọi hai bà tử tiến vào, nói:
"Người bên ngoài tìm là lão thái quân, hai người các ngươi đỡ lão thái quân đi ra ngoài, để cho người bên kia ngậm miệng đi!"
Kỷ Trữ thị không nghĩ tới Diêm thị sẽ ra tay với bà ta, nên không khỏi thanh minh, nhưng hai bà tử sức lực vô cùng lớn, lập tức đỡ Kỷ Trữ thị đứng lên, đẩy cửa đi ra. Không phải Diêm thị muốn tránh, nhưng vì phủ Bình Dương Hầu nay đâu bằng xưa, dù gì Kỷ Trữ thị còn có thân phận trưởng bối ở đó, cho dù nha đầu kia cũng coi như là huyện chủ rồi, thì suy cho cùng cũng vẫn là vãn bối, đoán nàng cũng không dám làm gì Kỷ Trữ thị, nhiều lắm là chọc giận bà ta một chút thôi, dù sao so với việc tự nàng ta đi ra ngoài bị liên lụy mất hết mặt mũi thì vẫn tốt hơn.
Tống Ngọc Tịch thoải mái thong dong chờ được một lúc, thì quả nhiên chỉ thấy Kỷ Trữ thị đi ra. Mặt mày sầm sì nhìn nàng, còn có Kỷ Uyển Thanh đang bị ép quỳ trên mặt đất. Bà ta thấy vậy thì biết nha đầu kia không chỉ có không làm xong việc, mà còn rước thêm phiền phức về!
Nhìn dáng vẻ Tống Ngọc Tịch được nô tỳ vây xung quanh, Kỷ Trữ thị hừ lạnh ở trong lòng, nhưng trên mặt cũng không chút biểu hiện. Sau khi nhìn quanh một vòng, thì đi xuống bậc thang, đang định nói chuyện, thì đã nhìn thấy thứ gì đó ở trên mặt đất cấp tốc lao đến trước mặt bà ta, ôm chân bà ta gào khóc:
"Lão thái quân mau cứu ta! Người nói với Thất tiểu thư một chút, chuyện này là ngài để cho ta đi làm! Ngài nói để ta g.i.ế.c c.h.ế.t hài tử trong bụng di nương của Thất tiểu thư, người liền cho ta bạc, đưa ta ra khỏi kinh thành! Lão thái quân, chuyện cho tới bây giờ, ngài không thể không phụ trách! Thất tiểu thư nói, muốn đưa ta đi quan phủ, nói ta g.i.ế.c người, ta không muốn g.i.ế.c người, là ngài để cho ta hạ dược di nương, chỉ là hại con bà ta, không nói phải g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta mà! Nhưng làm sao người lại không nói cho ta rằng người đưa cho ta lại là thạch tín chứ! Ta không muốn ngồi nhà lao, ta không muốn bị xăm chữ trên mặt giống như đại ca, ta biết người hận Thất tiểu thư, người hận Tống gia, thế nhưng người cũng không thể mặc kệ sống c.h.ế.t của ta chứ! Tuy ta là thứ nữ tam phòng, nhưng vẫn là tôn nữ của ngài mà, lão thái quân... người thay ta nói một câu công bằng đi! Toàn bộ đều là do người bảo ta làm! Ta là làm việc thay cho người mà!"
Kỷ Uyển Thanh thừa thế xong lên, thậm chí cũng không thở để lấy hơi, mà một hơi đã nói hết một tràng dài, để người bên ngoài vừa nghe xong liền hiểu đầu đuôi sự việc. Xung quanh phủ Bình Dương Hầu, ngoại trừ một chút dân chúng thấp cổ bé họng ra, thì đều là nhà quan lại, huyên náo lớn như vậy, khiến những nhà quan lại bên cạnh đều có người