Các cô nương xem rất vui vẻ, Cảnh Dương công chúa lập tức đứng lên nói muốn thưởng cho toàn bộ người biểu diễn. Tống Ngọc Tịch vỗ tay đến đỏ bừng, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào những thứ tạp kỹ lợi hại kia, cảm thấy vô cùng mới lạ. Màn trình diễn này tốt hơn nhiều so với lúc nàng xem ở hậu viện của phủ Bắc Tĩnh Vương ngày đó.
Sau khi diễn viên làm xong chín con rối, bàn đu dây nước, thì tất cả đều lên đài tạ ơn. Ánh mắt Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm mấy chữ "Gánh hát Hỉ gia" viết bên ngoài hòm xiểng của bọn họ, mặc dù trong cung cũng có vũ cơ, ca cơ, thế nhưng loại xiếc ảo thuật dân gian như vậy cũng không có ở trong cung, cho nên biểu diễn dưới nước như thế này tất nhiên là được mời từ ngoài cung, đợi đến khi xuất cung, nàng còn muốn hỏi thăm một chút, đợi đến lúc sinh nhật của Lâm thị, để Tống Dật mời đến, nói không chừng Lâm thị nhìn sẽ cao hứng, đối tốt hơn với Tống Dật một chút...
Tính toán một chút trong lòng, Tống Ngọc Tịch âm thầm nở nụ cười. Trên đài lập tức có mười cung nhân đi lên xử lý nước đọng, chỉ chốc lát sau, sân khấu liền sạch sẽ như lúc ban đầu. Một cây đàn cổ được mang lên trên đài, một xướng quan lên đài, nói với Đế Hậu đang ngồi ở trên đài, và các hoàng tử công chúa đang ngồi ở dưới đài: "Sau đây chính là tú nữ hiến nghệ, cho mời Quách Đại tiểu thư phủ Thái úy."
Cảnh Dương công chúa cõi lòng đầy chờ mong nhìn Quách Liên Khanh đi lên sân khấu. Sau khi hành lễ với Đế hậu, nàng đi đến phía sau cây đàn cổ. Đàn cổ được đặt tại mép nước, châm hương thanh nhã, Quách Liên Khanh cao quý trang nhã, phong thái thong dong bình tĩnh, khí chất đoan trang. Một khúc nhạc cổ đầy tính nghệ thuật chậm rãi vang lên từ đầu ngón tay của nàng, vô cùng phù hợp với phong cách trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý của nàng, khúc đàn này cũng là loại phong cách như vậy. Tiểu thư khuê các trong thiên hạ xưng tụng một chữ "Nhã", mà nhã là từ đâu, chính là tài văn chương nổi bật, xuất khẩu thành thơ, có một tay chữ viết tốt, đánh cờ giỏi, biết vẽ một bức tranh đẹp, còn biết đàn hay, hơn nữa cổ khúc này tĩnh mịch, càng có thể tăng thêm tính nghệ thuật cao nhã của nó.
Nữ tử ở hậu cung cũng như vậy, mặc dù chưa hẳn mỗi người đều là nhã sĩ tìm kiếm tri âm tri kỷ, nhưng vẫn khao khát loại thanh cao này, mặc kệ nghe có hiểu hay không hiểu, thì tất cả đều bắt đầu thể hiện sự tán thưởng. Hoàng hậu thoả mãn nhìn vào phản ứng của mọi người, ghé sát Tinh Đức Đế nói:
"Hoàng Thượng, người thấy con bé thế nào?"
Tinh Đức Đế đang uống trà ăn điểm tâm, nghe Hoàng hậu hỏi như vậy, biết cô bé này là nữ nhi của Thái úy, mà Thái úy với bà là biểu huynh muội, Quách Liên Khanh tính ra là biểu chất nữ của bà, đương nhiên là muốn khen ngợi, gật đầu nói:
"Con bé, rất tốt."
Hoàng hậu thấy Hoàng đế cũng nói là tốt, thì không khỏi đối với Quách Liên Khanh càng cảm thấy hài lòng hơn, bà nói: "Con bé với Thái Tử, Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?"
Mi tâm Tinh Đức Đế nhảy dựng, liền biết Hoàng hậu là đang ở chỗ này chờ ông, ông từ chối cho ý kiến, nhưng lại chỉ chỉ vào Quách Liên Khanh đang vẫn còn gảy đàn, sau đó đặt chén trà xuống, thật lòng nói một câu:
"Cái này... tốt thì tốt, chỉ sợ Thái Tử không muốn."
Hoàng hậu trầm ngâm một lát rồi thở dài nói: "Thiệt là, cũng là do ta lúc trước không có dạy bảo Thái Tử cho tốt, để giờ thằng bé cứ lạnh nhạt như vậy, nhưng suy cho cùng đều là con của mình, cha mẹ làm sao có thể không quan tâm con cái chứ. Thằng bé năm nay cũng hai mươi rồi, tất cả gia thiên kim đều bị cự tuyệt, ta thực sự sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chuyện cứ sẽ mãi bị trì hoãn."
Hoàng Thượng nghe bà nói đến chuyện năm đó, thì câu môi cười cười, nói:
"Nàng lo lắng cũng vô dụng, thằng bé cũng không nghe nàng, bây giờ con là Thái tử giám quốc, xử lý quốc sự còn lão luyện hơn so với cả trẫm, chính con có chủ kiến có tính toán, chúng ta nói cái gì cũng không có tác dụng. Nếu không nàng thử hỏi xem sao, nếu nàng cảm thấy tiểu nữ tử Quách gia này tốt, thì thử nói với thằng bé, xem con nghĩ như thế nào."
"Cái này... Bệ hạ cũng biết, Thái Tử cũng không thân thiết với ta, thằng bé vẫn còn tức giận chuyện ta năm đó vứt bỏ nó, nhẫn tâm đưa thằng bé cho Tiền Hoàng hậu nuôi dưỡng, nhưng ta cũng là không có biện pháp... Ta..."
Hoàng hậu có vẻ lại đang nhớ lại năm đó, hoàng đế lập tức cắt ngang lời bà: "Được rồi được rồi, nàng cũng đừng suốt ngày nói ra chuyện cũ năm xưa. Thái Tử không phải loại người có tính cách nhỏ mọn, đối với Hoàng hậu nàng cũng có tôn kính. Tính cách của Thái Tử và Hoài Vương mặc dù khác nhau, nhưng đều là do nàng sinh, không sai đi nơi nào cả. Đừng nói chuyện nữa, Thái Tử tới rồi."
Từ xa chỉ thấy mấy người cung nhân vây quanh Tiêu Tề Dự, gương mặt lạnh lùng, quanh thân quý khí đi tới. Đám hoàng tử công chúa bọn họ nhao nhao đứng dậy hành lễ với Tiêu Tề Dự, sắc mặt Tiêu Tề Dự có vẻ không tốt lắm, phất phất tay với mọi người, bảo bọn họ không cần đa lễ, còn mình sau khi thỉnh an Đế Hậu xong thì ngồi vào vị trí của mình.
Thái Tử đã đến, lời nói của Hoàng đế lại khiến cho Hoàng hậu không có cách nào tiếp tục nói, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng. Con trai trưởng không thân thiết với mình, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là Thái Tử, tiểu nhi tử lại hồn nhiên không tim không phổi, một điểm cũng không tranh. Nếu bản thân bà không thể khiến con trai trưởng đồng lòng với mình, thì cuộc sống trong tương lai cũng không biết sẽ ra, cho nên bà mới vội vã muốn cưới vợ cho Thái Tử. Không phải Thái Tử không nghe lời sao, vậy thì tìm một Thái Tử Phi ngoan ngoãn là được!
Tuy nhiên, hiện tại, vị Thái Tử này ngay cả Hoàng đế cũng không bảo được, trong triều lại đứng đầu. Bà muốn để cho Hoàng đế trực tiếp tứ hôn, nhưng nhìn dáng vẻ của Hoàng đế như vậy, chỉ sợ sẽ không có chuyện không để ý đến ý nguyện của Thái Tử. Việc trực tiếp tứ hôn có chút khó khăn, xem ra bà còn phải nghĩ biện pháp khác.
Quách Liên Khanh hoàn thành khúc nhạc, dáng vẻ giống như vẫn còn đắm chìm trong giai điệu tao nhã này, Cảnh Dương công chúa lặng im nhìn nàng trong chốc lát, mới đứng lên vỗ tay, nói:
"Chà... Liên Khanh tỷ tỷ, đành đàn rất hay, đúng không?"
Cảnh Dương công chúa và Quách Liên Khanh là biểu biểu tỷ muội, khi còn bé cùng nhau chơi đùa, cảm tình rất tốt, cho dù nàng cũng không nghe hiểu được cao thâm bên trong tiếng cầm của Quách Liên Khanh, nhưng vì là phần biểu diễn của tỷ muội thân thiết nên nàng vẫn muốn tâng bốc. Nàng vỗ tay, mọi người cũng đều vỗ tay theo.
Lúc này, Quách Liên Khanh mới tiến lên chúc mừng sinh nhật Cảnh Dương công chúa, tạ hoàng ân, rồi trở lại chỗ ngồi, tú nữ ngồi bên cạnh đều thể hiện tán thưởng đối với tài đánh đàn của nàng, Quách Liên Khanh uyển chuyển cảm ơn.
Xướng quan lại nói: "Kế tiếp cho mời Tống Thất tiểu thư phủ Trấn Quốc công lên đài hiến nghệ."
Tống Ngọc Tịch đang vỗ tay, đột nhiên nghe thấy xướng quan nói "Thất tiểu thư" vốn còn không có để ý, nhưng nghĩ lại thì Trấn Quốc công phủ... Thất tiểu thư! Không phải là... Nàng? Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tống Ngọc Thiền, chỉ thấy nàng ta đang ở một chỗ nói chuyện với Kỷ Uyển Ninh, giống như hoàn toàn không nghe thấy chuyện này.
Ngược lại Kỷ Uyển Ninh lại như có như không đưa mắt nhìn nàng vài lần, giống như có chút hả hê. Tống Ngọc Mộng cũng có chút kinh ngạc, âm thầm hỏi Tống Ngọc Tịch: "Muội đăng ký từ khi nào vậy?"
Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm vào lưng của Tống Ngọc Thiền, giờ mới hiểu được lời nói của nàng ta ngày hôm qua là có ý gì, nàng ta giờ cũng không dám nhìn mình, hai cánh tay nắm chặt khăn, có vẻ rất khẩn trương.
"Thỉnh Thất tiểu thư phủ Trấn Quốc công lên đài hiến nghệ."
Xướng quan lại nói thêm một lần, bởi vì trong lần xướng thứ nhất không có người nào đáp lời, cho nên mọi người đã bắt đầu trông mong mà nhìn quanh, cũng có người bắt đầu hỏi, vị Thất tiểu thư phủ Trấn Quốc công này là ai? Sao lại liều lĩnh như vậy? Quách tiểu thư hiến nghệ, đó là bởi vì nàng và Cảnh Dương công chúa là biểu biểu tỷ muội, bản thân nàng ấy lại là biểu chất nữ của Hoàng hậu, có quan hệ họ hàng với hoàng gia, nhưng vị Thất tiểu thư này lại là thần thánh phương nào?
Nàng bình tâm lại, cho dù trong lòng biết mình bị tính kế, thế nhưng Tống Ngọc Tịch cũng hiểu rằng chuyện này không phải chuyện đùa, nợ để sau này lại tính toán là được, nhưng nếu hôm nay nàng không lên đài, thì coi như đánh mất thể diện của phủ Trấn Quốc công, cho dù lên đài, cũng sẽ bị người ta phê phán là muốn thể hiện...
Bình tĩnh đứng dậy từ chỗ ngồi, mọi người mới biết nàng là ai, nàng trang điểm đơn giản, nhưng mỹ mạo trời sinh của nàng đủ để chấn nhiếp toàn trường, thần sắc lạnh nhạt, thong dong bình tĩnh, phảng phất giống như đang nhàn nhã dạo chơi mà đi lên giữa vũ đài. Nàng bái kiến Đế hậu, Hoàng hậu nhận ra nàng là ai, mặc dù trong lòng không vui, nhưng suy cho cùng, cô gái này cũng là dùng danh nghĩa chúc mừng sinh nhật cho công chúa, cho nên cũng không thể tùy tiện khiển trách, nên bà nói:
"Thì ra là ngươi! Hôm nay lại muốn kéo hồ cầm của ngươi sao? Sinh nhật công chúa, phải tránh những gì xui xẻo!"
Tống Ngọc Tịch nghênh đón mắt phượng [1], cười một tiếng phong tình khiến toàn trường sửng sốt, Tiêu Tề Hoàn mắt nhìn thẳng, một khắc cũng không muốn rời mắt từ trên người nàng, chỉ nghe Tống Ngọc Tịch cười nói:
[1] phượng ở đây là chỉ Hoàng hậu.
"Hồi nương nương, hôm nay là sinh nhật của công chúa, dĩ nhiên không thể đơn giản kéo một khúc hồ cầm là xong, kính xin Hoàng Thượng Hoàng hậu và chư vị quý nhân chờ một chút, để dân nữ thương nghị với ti trưởng của nhạc đình ti về đạo cụ dùng cho vũ điệu trước khi lên sân khấu."
Hoàng hậu không vui vì nàng rầy rà, đã muốn hiến nghệ, lại không chuẩn bị cho tốt từ trước, tự nhiên lãng phí thời gian, vừa muốn mở miệng, lại thấy Hoàng thượng mở miệng nói:
"Ngươi là người của phủ Trấn Quốc công?"
Tống Ngọc Tịch bình tĩnh đúng mức đáp: "Vâng, dân nữ là Tống Ngọc Tịch của phủ Trấn Quốc công, ở nhà đứng hàng thứ bảy."
Tinh Đức Đế gật đầu vì dung nhan kinh thế của tiểu cô nương này cùng thái độ không hoảng sợ khi đối diện toàn trường. Bộ dạng này cho dù là mặc vải thô áo gai cũng khó dấu được sự tao nhã của con bé, loại tao nhã này, cũng không phải có thể dùng quần áo trang điểm để có được, mà đây là trời sinh khắc trong xương cốt. Hoàng đế đã sớm nghe nói Tống Dật thu thêm người, còn nhận thêm nữ nhi, hồi phủ an trí, nhưng vẫn chưa từng gặp được, hôm nay vừa thấy, liền có thể hiểu được phần nào hành động của Tống Dật.
Hiền hoà khoát tay nói: "Đã là nữ nhi Tống gia, thì lập tức chuẩn bị đi thôi, nếu biểu diễn thật tốt, trẫm sẽ ban thưởng!"
Tống Ngọc Tịch cụp mắt lui ra, ti trưởng của nhạc đình ti lúc trước đã được xướng tên đang chờ ở bên ngoài vũ đài, chạy ra đón. Sau khi Tống Ngọc Tịch dặn dò nàng một phen, thì nàng lập tức hiểu rõ lui xuống. Chưa đầy một lát sau, cung nhân nhạc đình ti liền mang một cái trống bốn mặt lên đài, mặt lớn nhất to bằng trống kêu oan được đặt ở bên ngoài nha môn Thuận Thiên Phủ, còn có ba mặt nhỏ hơn, được đặt trên bộ khung có độ cao tương đối.
Sắp đặt loại nhạc cụ này trong khiêu vũ khá là mới lạ, bởi vì trong nhạc đình ti có vũ đạo dùng trống tám mặt, nhưng hôm nay chỉ có bốn mặt, có bốn tay trống nữ khác đứng xung quanh trống để đệm nhạc, tuy nhiên lại không biết nàng sẽ diễn tấu như thế nào.
Tống Ngọc Tịch trầm mặc, dựa vào bậc thang leo lên trên trống, đứng ở chính giữa, sau đó ngoài dự đoán mọi người chính là, có người tiến lên đổ hai chậu nước xuống mặt trống. Trong tay Tống Ngọc Tịch cầm hai cái dùi trống quấn lụa đỏ và thắt một dải duy băng, nước tràn qua giày nàng mà nàng cũng không để ý. Mọi người đều rất tò mò về hành động không thể giải thích được của nàng, Tống Ngọc Thiền ngồi trên thuyền nhìn dáng vẻ độc nhất vô nhị của Tống Ngọc Tịch giống như tiên tử trong bức tranh, thì không khỏi cười thầm, nha đầu kia suốt ngày bôn tẩu ở bên ngoài, nào có được học qua tứ nghệ (cầm, kỳ, thi, họa), cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua nàng nói nàng có thể khiêu vũ. Hành động như bây giờ, bất quá chỉ là để kéo dài thời gian, lấy lòng mọi người mà thôi, ngược lại nàng ta muốn nhìn, nàng làm cho sự tình huyên náo lớn như vậy, thì lát sau sẽ kết thúc như thế nào đây!