Tống Ngọc Tịch hừ một tiếng, nói: "Ta mới không bị lừa đâu. Vạn nhất sau này chàng nói với ta một chuyện mà ta căn bản không làm được, thì ta phải làm thế nào?”
Tiêu Tề Dự đi tới trước mặt Tống Ngọc Tịch, chỉnh nàng đứng thẳng, cúi đầu để trán mình chạm lên trán nàng, nói: "Nàng cứ không tin ta như thế sao?”
Tống Ngọc Tịch không ngờ tới Tiêu Tề Dự lại đột nhiên làm ra động tác tình cảm như thế với nàng làm, nhất thời ngây ngẩn cả người, cúi đầu không biết nói cái gì cho phải, Tiêu Tề Dự nâng cằm nàng lên, dịu dàng nói với nàng:
"Nàng ấy, vẫn chưa hề buông lỏng cảnh giác với ta, còn không tin những gì ta đã nói với nàng trước kia, thôi được rồi, chuyện lần này, coi như là ta tặng cho nàng đấy, để cho nàng nhìn thật kỹ, rốt cuộc mình may mắn cỡ nào, mới gặp được một nam nhân như ta, nàng nên biết trân trọng, hiểu không?”
Tống Ngọc Tịch nhìn Tiêu Tề Dự, đột nhiên hỏi hắn một câu:
"Tiêu Tề Dự. Chàng... Có phải tâm trạng không tốt, đúng không?”
Từ lúc chàng vừa mới tiến vào, Tống Ngọc Tịch đã cảm giác được cảm xúc của Tiêu Tề Dự dường như có chút không ổn, trước kia lúc chàng xuất hiện, luôn luôn bình tĩnh, nhưng hôm nay ngay sau khi xuất hiện là một khuôn mặt rất khác thường, lại còn vừa đến đã ôm nàng... Hơn nữa cảm giác không giống với trước đó, lúc này có chút nóng nảy, giống như đang phải đè nén một cái gì đó vậy.
Tiêu Tề Dự cảm thấy ngoài ý muốn đối với sự mẫn cảm của Tống Ngọc Tịch, cúi đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, một lúc lâu sau mới từ đôi môi mỏng xinh đẹp của chàng phun ra một câu khiến Tống Ngọc Tịch trợn tròn mắt, nói:
"Định vương... Chạy rồi!”
Tống Ngọc Tịch mới đầu còn chưa nghe rõ, Tiêu Tề Dự đành phải lặp lại một lần nữa, Tống Ngọc Tịch sững sờ nhìn chàng, đột nhiên không biết mình nên nói cái gì mới tốt vào lúc này. Một lúc lâu sau, mới hơi mất tự nhiên mà gật đầu, nói: "Ồ.”
Tiêu Tề Dự nhìn Tống Ngọc Tịch, thở ra một hơi: "Nàng cũng không hỏi một chút, hắn vì sao mà chạy?”
Tống Ngọc Tịch luôn cảm thấy hôm nay Tiêu Tề Dự nói những lời này, là có hàm ý khác, hơn nữa tất cả đều là hướng về nàng nữa. Định vương vì cái gì mà chạy, Tống Ngọc Tịch vừa đoán liền đoán được, nhất định là có liên quan đến việc đính thân trong tháng năm, mà sở dĩ Định vương không chịu đính thân với Tống Ngọc thiền, người bên ngoài có thể không biết nguyên nhân, nhưng Tiêu Tề Dự nhất định là hiểu rõ, chính là bởi vì Tiêu Tề Dự hiểu rõ, cho nên Tống Ngọc Tịch mới cảm thấy có chút xấu hổ cùng bất đắc dĩ, nhưng cùng lúc lại cảm thấy rất oan uổng. Định vương thích ai cũng không phải là việc nàng có thể khống chế, ngay từ đầu, nàng chưa từng cho Định vương bất kỳ hy vọng nào, nhưng cho dù là vậy, thì Định vương vẫn đối với nàng...
Nhìn Tiêu Tề Dự tràn đầy chờ mong nhìn mình, Tống Ngọc Tịch đành nuốt nước miếng, bất đắc dĩ tiếp lời chàng, giả ngây ngốc hỏi: "Vì, vì sao vậy?”
Tiêu Tề Dự đột nhiên đưa tay nắm lấy mũi Tống Ngọc Tịch, nói: "Nàng nói xem là vì sao? Hắn lưu lại một phong thư khó hiểu, ngay trong đêm đã chạy khỏi phủ Định vương! Trong tháng năm này hắn sẽ đính thân với tiểu thư phủ Trấn Quốc Công nhà nàng, nhưng hắn lại chạy trốn vào thời điểm này, nàng nói xem hắn sẽ đi đâu?”
Tống Ngọc Tịch chịu đựng nước mắt và chóp mũi chua xót, nhỏ giọng nói: "Hắn cũng sẽ không đến tìm ta nha! Chàng đang tìm ta để trút giận!”
Tiêu Tề Dự buông tay mình ra, tức giận nhìn Tống Ngọc Tịch, lại không nhịn được giơ tay chọc vào trán nàng, nói: "Nàng nói cho ta biết, ta đều đã bỏ qua hết những oanh oanh yến yến bên cạnh, nhưng nàng lại ở đây gây chuyện cho ta.”
Tống Ngọc Tịch thật sự cảm thấy oan uổng c.h.ế.t mất, không nhịn được biện hộ cho mình: "Đang yên đang lành, chàng lên cơn với ta làm gì chứ? Cũng không phải là ta để cho Định vương chạy mất, hơn nữa hắn đi lúc nào? Cũng có đến tìm ta đâu! Chàng không thể tính tất cả những sai lầm này lên người ta! Ta cũng không đi trêu chọc chàng, càng không đi trêu chọc Định vương, ngay từ đầu ta đã biết hắn là nam nhân của Tống Ngọc Thiền, ta điên rồi mới có thể có quan hệ với hắn! Đừng lúc nào cũng lôi ta với hắn lại cùng một chỗ.”
Tiêu Tề Dự nhìn Tống Ngọc Tịch, cũng biết cơn giận vô cớ này của mình không ổn, đi qua ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tống Ngọc Tịch, dịu dàng nói:
"Được rồi, không nói nữa, nàng cũng đừng tức giận. Thằng nhóc đó chạy cũng vô dụng, đạo lý này, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho hắn biết.”
Tuy trong lòng Tống Ngọc Tịch có chút tức giận, nhưng cũng không dám tiếp tục dây dưa chuyện Định vương nữa, bởi vì nàng đã phát hiện, Định vương dường như chính là nút thắt trong lòng Tiêu Tề Dự, mỗi lần nhắc tới hắn, Tiêu Tề Dự đều mang theo lửa giận, Tống Ngọc Tịch cũng không muốn bị tai bay vạ gió, thành thật xuống nước, đổi chủ đề, hỏi:
"Chàng giải quyết chuyện nhà họ Vương cho ta, thì ta sẽ không tức giận nữa. Nếu chàng giải quyết không tốt, vậy lần sau chàng cũng đừng đến chỗ ta nữa.”
Tiêu Tề Dự chăm chú nhìn khuôn mặt hiếm khi đùa giỡn mà đỏ bừng của Tống Ngọc Tịch, tinh xảo giống như một bức tranh, không nhịn được lại cúi đầu hôn một cái, lúc này mới ôm má nàng, nói:
"Ta không đến chỗ của nàng, thì nàng phải đến chỗ của ta."
Tống Ngọc Tịch không nói gì, liền vươn tay véo cánh tay Tiêu Tề Dự một cái, thành công nhìn thấy sắc mặt Tiêu Tề Dự thay đổi, liên tục gật đầu, nói với nàng: "Được rồi, sợ nàng rồi. Chuyện của nhà họ Vương, nàng cũng không cần lo lắng, ta thay nàng giải quyết thỏa đáng, thay nàng giải quyết thỏa đáng còn không được sao?”
Có câu nói này của hắn, Tống Ngọc Tịch mới thỏa mãn buông tay ra. Hai người lại ở trong phòng chàng chàng thiếp thiếp một hồi, Tiêu Tề Dự mới thần thanh khí sảng (sảng khoái tinh thần) đi ra ngoài, mang theo đoàn người Bùi Thao canh giữ ở bên ngoài, rời khỏi Phù Dung viên.
Tuy Tiêu Tề Dự đã đáp ứng giải quyết chuyện nhà họ Vương cầu thân Mẫn Lam, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không biết cụ thể hắn sẽ làm như thế nào, cho nên còn muốn đến nhà họ Mẫn dùng tình dùng lý lay động Mẫn phu nhân, nhưng nước mắt của Mẫn phu nhân giống như nước sông vỡ đê do thủy triều dâng vậy. Nói đến là đến, hơn nữa vừa ra là không thể vãn hồi.
"Ta cũng muốn Lam nhi sống một cuộc sống tốt đẹp. Lúc trước ta hoài Lam nhi, đã mất rất nhiều sức, lúc đó Lam nhi suýt chút nữa đã không sống nổi, từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, thân thể vẫn luôn không tốt, thật vất vả mới lớn hơn được một chút, ta làm sao có thể để cho con bé lại phải chịu khổ chứ, gả đến nhà cậu, ở đó có ngoại tổ mẫu của nó chiếu cố, lại có mợ quản, cho dù Tử Tuấn có chỗ nào làm không đúng, thì Lam nhi cũng không đến mức bị sỉ nhục coi thường, tại sao các con lại không hiểu ý của ta?”
Mẫn phu nhân vừa mở miệng chính là năm đó như thế nào, nhà cậu ra sao, ngoại tổ mẫu lại như thế nào... Hoàn toàn không cho Tống Ngọc Tịch và Mẫn Lam có cơ hội chen ngang. Mẫn Lam ở một bên bất đắc dĩ nhìn Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch cũng bị ma âm (âm thanh ma quái) của Mẫn phu nhân làm cho đau hết cả đầu.
Nhưng đúng lúc hai người thật sự không chịu nổi nữa, thì quản gia đột nhiên từ bên ngoài chạy tới, còn vấp một cái ở trước cửa, suýt chút nữa đã té ngã. Mẫn phu nhân lau nước mắt, quản gia liền quỳ xuống trước mặt và nói:
"Phu nhân, phu nhân bên nhà cậu đến rồi, nói là... nói là muốn hủy hôn!”
"......"
Mẫn phu nhân mạnh mẽ đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài.
Tống Ngọc Tịch và Mẫn Lam liếc nhìn nhau một cái, Mẫn Lam kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Tịch, hỏi: "Đừng nói là muội làm nhé, vậy cũng quá thần tốc đi?”
Tống Ngọc Tịch cũng rất kinh ngạc, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời, sau khi nuốt nước miếng, thì gật đầu, nói: "Đúng, đúng đấy! Quá thần tốc rồi!" Nghĩ lại, hay Tiêu Tề Dự làm chuyện gì ỷ thế h.i.ế.p người với nhà họ Vương, cũng không thể liên lụy đến danh tiếng Mẫn Lam, bèn kéo Mẫn Lam đi đến phòng khách nghe trộm.
Trong phòng khách, tiếng khóc của Vương phu nhân, cũng chính là mợ Mẫn Lam truyền ra, chỉ thấy bà ta nói:
"Vốn ta nghĩ muốn để hai nhà thân cận hơn một chút, cho nên mới muốn Lam nhi gả cho Tử Tuấn, nghĩ sau này nhất định có thể cho Lam nhi cuộc sống hạnh phúc, nhưng mà, ta thật không ngờ tới tiểu tử thúi Tử Tuấn kia cư nhiên, cư nhiên lại làm một ả thông phòng lớn bụng, tiểu súc sinh kia làm chuyện không có chừng mực, Lam nhi còn chưa gả qua, làm sao có thể để cho con bé chịu ủy khuất bực này được, tân nương tử còn chưa vào cửa, thông phòng đã lớn bụng, điều này, điều này truyền ra ngoài, Lam nhi còn có thể làm người được hay không, muội muội ngươi nói xem có đúng là cái lý lẽ này hay không?”