Bởi vì Lâm thị chuẩn bị tiệc sinh nhật, cho nên Tống Dật muốn lén cho bà ít bạc, sợ bà không đủ tiền xoay sở, thế nhưng sau đó nghe được một chuyện ở phòng thu chi. Muốn lãnh một số bạc lớn từ trong phủ, quả thật cần phải có giấy phép đã được chủ nhà chấp thuận, phòng thu chi mới có thể xử lý, nhưng nếu cầm vàng bạc đến xóa sổ sách, thì phòng thu chi cũng không cần báo cáo lên, cho nên Tống Dật vẫn luôn không biết, từ một tháng trước Tống Ngọc Tịch đã xóa sạch mười vạn lượng bạc tiền nợ được ký dưới danh nghĩa của ông. Sau khi biết được, ông tìm Tống Ngọc Tịch đến hỏi, Tống Ngọc Tịch chỉ nói nàng lời chút ít tiền từ hai cửa tiệm buôn bán trên đường Trường An, cũng không nói cho Tống Dật một dãy của dường Trường An đều là của nàng, nhưng cho dù là vậy, Tống Dật đã cảm thấy há hốc mồm. Nữ nhi mới bây lớn, mà bạc đưa cho nàng mới được một hai năm, nàng còn kiếm được cả vốn lẫn lời trở về, điều này nói ra ai mà tin cho được cơ chứ.
Sợ Tống Ngọc Tịch vì sợ các cô nương khác trong phủ lắm mời, mới bối rối bổ khuyết bạc, nên ông liên tục bảo mình không cần lấy lại. Thế nhưng Tống Ngọc Tịch nhất quyết không chịu, còn báo lại một ít sổ sách của hai gian cửa hàng cho Tống Dật biết, Tống Dật lúc này mới tin tưởng. Hai cha con đẩy qua đẩy lại vài lần, cuối cùng dưới sự kiên trì của Tống Ngọc Tịch, Tống Dật đành phải thu hồi vàng bạc.
Ngày hôm sau Tống Dật liền nói cho Tần thị chuyện này, Tần thị cũng vô cùng bất ngờ, thế nhưng bà cũng không có lo lắng như Tống Dật, chỉ nói một câu:
"Ta thấy nha đầu kia là người có chủ kiến, đầu óc cũng thông minh, lại không quan tâm tới đánh giá của người ngoài. Nếu con bé đã trả, thì đã nói rõ con bé thật sự là có đủ. Con cũng không cần để ý."
Tống Dật đỡ Tần thị đi ra khỏi bình phong, Quế ma ma vừa vặn bưng trà sâm tiến đến. Tống Dật hầu Tần thị uống trà sâm xong, rồi mới lên tiếng: "Con cũng không phải là để ý, chỉ là con ít nhiều gì cũng mắc nợ con bé, sau này con bé lớn lên, lại sẽ phải chịu thêm biết bao nhiêu thiệt thòi nữa. Bản thân con chỉ mong con bé bình thường một chút, như vậy con có thể bảo vệ con bé cả đời, áy náy cũng có thể vơi đi chút ít. Con bé càng tài giỏi, thì càng nói lên cuộc sống trước đây của con bé không tốt, lòng con, thật sự là không dễ chịu."
Tần thị nghe hắn nói những lời này xong, thì nở nụ cười, nói: "Con đấy, hiểu chuyện cũng quá chậm, năm đó nếu con có thể khắc chế một chút, thì cũng đã không gây ra vụ việc kia. Ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ con năm đó trở về muốn hưu thê cưới người khác, không quan tâm nàng ấy có trượng phu hay không, con đều muốn lấy nàng, cho dù bị nghìn người chỉ trỏ cũng không quan tâm. Nếu khi đó nàng ấy thật sự bị con cưới vào cửa, bây giờ còn không biết cỏ xanh trên mộ đã cao đến chừng nào."
Tống Dật mặc dù đã là Quốc công, tuổi cũng đã lớn, nhưng ở trong mắt Tần thị, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa con nít, nói đến chuyện tình khi hắn còn trẻ, cũng không kiêng kỵ, khiến Tống Dật thẹn thùng. Lúc trước khi hắn nhìn thấy Lâm thị, lập tức liền bị kinh động, biết được tính toán của Kỷ Lan, hắn liền thuận theo làm điều sai trái. Khi đó hắn thiệt tình muốn cho nàng một danh phận, thậm chí còn nổi lên quyết tâm mạo hiểm vì nàng chống lại cả thiên hạ to lớn, thế nhưng Lâm thị lúc đó đã lấy cái c.h.ế.t bức bách, cũng xác thực thiếu một chút là c.h.ế.t thật rồi. Sau chuyện đó hắn mới ý thức tới sai lầm của mình, nên không dám tiếp cận nàng, sợ nàng ngày nào đó thấy mình thì thật sự nghĩ quẩn, vậy thì hắn sẽ không biết đi nơi nào nói lí lẽ rồi.
"Đầu óc thông minh, có ý tưởng, có học thức, lại can đảm, hài tử như vậy nếu là đích nữ của con, nói không chừng tương lai tiền đồ rộng mở, nhưng thân phận của con bé, đã chú định không thể với cao. Cứ nhìn thêm hai năm nữa, nếu có người nào có gia cảnh thích hợp, thì để cho con bé gặp mặt. Con bé chưa chắc đã thích thế gia vọng tộc quyền quý đâu. Nhìn nha đầu kia cũng có vẻ không thích loại quy củ của những kiểu gia đình này, hãy tìm một người bình thường có gia cảnh tốt, như vậy chỉ cần Tống gia chúng ta còn ở đây, thì sẽ có thể bảo vệ con bé cả đời bình an, ai cũng không khi dễ được nó."
Khi Tần thị nói những lời này, Tống Dật có thể cảm nhận được sự bảo vệ của mẫu thân đối với khuê nữ của mình, cười gật đầu, nói: "Mẫu thân chúng ta nghĩ giống nhau. Nếu là thế gia vọng tộc quyền quý, thì con bé cũng không gả được cho trưởng tử trưởng tôn, lại không nỡ để con bé gả cho thứ tử chịu tội, người bình thường có gia cảnh tốt, không thể chọc tức con bé, cuộc sống sẽ tương đối suôn sẻ một chút."
Hai mẹ con nói chuyện có chung nhận thức, sau đó lại nói một ít việc nhà khác, Tống Dật mới rời khỏi Ninh Thọ Viện.
Ngày mùng sáu tháng bảy, Lâm thị tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho Tống Ngọc Tịch ở trong Vũ Đồng viện, thu lễ vật, ăn cơm, sau đó tất cả mọi người cùng nhau ngắm đèn. Vì nghĩ rằng ngày mai là đêm thất tịch, cho nên, trên đường dăng đầy đèn lồng, vì thế Lâm thị cũng nhân cơ hội này, trang trí lại Vũ Đồng viện.
Kỷ Lan sẽ không đến nơi có mặt Lâm thị. Tống Dật mừng rỡ quanh quẩn bên người Lâm thị, thay bà lấy xuống đèn lồng bà thích, còn Tống Ngọc Tịch đang ở trong đình đánh cờ với Tống Ngọc Hàn, mấy cô nương đều vây quanh quan sát, thậm chí Tứ công tử Tống Cảnh cũng không nhịn được ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Bỗng nhiên bầu trời vang lên một tiếng, hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có rất nhiều đóa pháo hoa đang nở rộ, giống với năm trước, đào mừng thọ và hoa tươi... trong đêm đen như mực, nổ tung như những vì sao, phát ra ánh sáng chói mắt.
Tống Ngọc Tịch buông xuống quân cờ, cùng tất cả mọi người đi ra giữa sân, ngẩng đầu nhìn ánh sáng rực rỡ lúc này. Đôi mắt vừa đen vừa sáng chớp động bởi sự lấp lánh của những ánh sáng này, tại thời khắc này, lòng của nàng cũng giống như những tràng pháo hoa kia, gần như muốn nổ tung luôn rồi. Nữ nhân đôi khi thật sự rất đơn giản, cho dù là ai, liên tục hai năm để ý tới nàng như vậy, nàng thật sự rất cảm động. Trong đầu nhớ tới lời mà Lý Trạm nói bên tai lần trước, chẳng lẽ là hắn? Không, Lý Trạm sẽ không làm những chuyện này, vậy thì là ai?
Nếu mọi người còn đang thắc mắc năm ngoái là ai b.ắ.n pháo hoa thì năm nay sẽ không còn ai nghi ngờ. Cho dù có người có cùng sinh nhật với Tống Ngọc Tịch, thế nhưng pháo hoa năm ngoái là b.ắ.n trên bầu trời trên đường Trường An, phóng từ thành lâu (lầu trên cổng thành), thế nhưng năm nay bọn họ đang ở trên đường Chu Tước, còn cách một đoạn với thành lâu. Pháo hoa năm nay cũng không phải được phóng từ hướng thành lâu, mà giống như được phóng từ hướng của Minh Nguyệt Tháp, cho nên, các nàng mới có thể ở trong sân của Trấn Quốc công phủ nhìn rõ như vậy. Điều này đã nói lên, pháo hoa năm nay đã được thay đổi địa điểm phóng, sinh nhật nhà ai mà có thể đổi địa điểm phóng pháo hoa? Xác suất này thật sự quá nhỏ. Cho nên, mọi người thoáng cái liền nghĩ đến... Pháo hoa không phải phóng vì người ngoài nào khác, mà căn bản chính là phóng vì Tống Ngọc Tịch.
Tống Dật và Lâm thị đứng dưới hành lang, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tống Dật nhíu mày khó hiểu, Định Vương cũng đã đi Liêu thành, căn bản không có ở trong trong kinh, cho nên pháo hoa này cũng không thể do Định Vương bắn, chẳng lẽ năm ngoái ông đã thật sự hiểu lầm Định Vương? Nếu không phải là ngài ấy, vậy thì là ai được chứ? Hành động lớn như vậy, lại hao tâm tổn trí. Trong đầu ông mơ hồ hiện lên một bóng người, nhưng bởi vì quá mức vớ vẩn, liền lập tức tự mình phủ nhận ý nghĩ này, rồi cũng giống như những người khác ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
Trên tầng cao nhất của Minh Nguyệt Tháp, hai ngự tiền thị vệ mang theo khuôn mặt đen xì vì khói, lần lượt đốt ngòi pháo hoa. Tối nay gió lớn, sợ sẽ có mưa, hai người bị khói lửa làm cay xè đôi mắt, sau khi phóng hết mấy nghìn bông pháo, hai người mới mệt mỏi cùng cực ngồi ở trên lan can, thở ra một hơi.
Thị vệ giáp hỏi: "Ngươi biết là ai sai chúng ta phóng không?"
Thị vệ ất trả lời: "Ai biết vị thiếu gia ăn chơi nào sai việc, lại rơi trúng trên người hai chúng ta."
Mà ở trong Đông Cung, người nào đó đang đứng dưới hành lang uống trà, nghe thấy tiếng nổ của pháo hoa, thì khóe miệng cong lên một nụ cười tươi, suy nghĩ chắc trong lòng người nào đó hiện tại nhất định sướng c.h.ế.t luôn rồi?
Tiêu Tề Dự đột nhiên nói với Bùi Thao ở sau lưng: "Ngươi nói ta có nên viết cho nàng một phong thư hay gì đó không? Hồng Nhạn truyền thư (bồ câu đưa tin)... Khà khà, hay là thôi đi. Không thể để cho nàng quá đắc ý."
Bùi Thao mặt mũi đen xì, nhìn điện hạ nhà mình, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Đang muốn nói chuyện, thì thấy Tiêu Tề Dự đột nhiên xoay người, giao chén trà vào trong tay Bùi Thao, tâm tình rất tốt, mà vỗ vỗ bả vai của Bùi Thao, sâu sắc nói:
"Ta cho ngươi biết một quy luật thép, nữ nhân... là không thể sủng được đâu, càng sủng gan càng lớn, ngươi nhìn xem đã trôi qua một thời gian dài như vậy, mà nàng có từng làm phiền ta không? Không hề."
Sau khi Tiêu Tề Dự nói xong những lời này, còn tặng cho Bùi Thao một ánh mắt "Ôi chao, ngươi vẫn còn trẻ, không hiểu được đâu", khiến Bùi Thao phải kiệt lực nhịn xuống khóe miệng đang liên tục run rẩy, còn có kích động đang mãnh liệt bành trướng trong lòng, muốn nhắc nhở điện hạ hắn nghĩ vậy là hoàn toàn không đúng, nhưng lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Giống như việc ngươi đang phải đối mặt với một hài tử không hiểu nhiều về mối quan hệ nam nữ, thực sự rất khó để giải thích cho hắn hiểu về mối quan hệ trong việc này.
Bùi Thao trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đợi đến khi điện hạ lớn hơn chút nữa, ngài ấy sẽ hiểu rõ. Thế nhưng mà Bùi Thao không biết là, điện hạ nhà hắn đã trải qua hai đời rồi, nhưng đối với loại chuyện này vẫn không am hiểu...
Tiêu Tề Dự trở lại trong điện, chuẩn bị tiếp tục xử lý công văn, nhưng lại nhìn thoáng qua trăng sáng ngoài cửa sổ, hắn chợt nhớ tới tựa hồ đã rất lâu không có gặp nàng, ngoài miệng không muốn sủng nàng, nhưng lại vẫn không nhịn được cầm lên giấy viết thư, gọi Bùi Thao đi qua mài mực. Trong lòng Bùi Thao cảm thấy vui vẻ, chẳng lẽ chỉ một cái chớp mắt, mà điện hạ nhà mình đã nghĩ thông suốt rồi hả?
Mà sau khi hắn nhìn thấy Tiêu Tề Dự dùng bút chu sa phê tấu chương viết xuống bốn chữ to, thì cảm thấy đậu xanh rau má vô cùng bất lực, cảm thấy tuyệt vọng vô bờ đối với EQ của điện hạ nhà mình.
Như lần trước, dùng chu sa ngự bút viết xuống bốn chữ châm ngôn, đóng dấu bảo ấn Thái Tử của hắn chồng lên, sau đó thổi khô, gấp lại, giao cho Bùi Thao gửi đi, toàn bộ một loạt động tác như nước chảy mây trôi. Sau khi Bùi Thao lấy thư tín lui xuống, Tiêu Tề Dự liền thở ra một hơi, đột nhiên cảm giác có đôi khi sủng nịch một nữ nhân, khiến bản thân hắn có cảm giác thật vui vẻ, mệt mỏi lúc trước được thổi bay, mí mắt cũng trở nên có thần hơn, cảm giác mình còn có cố gắng chiến đấu thêm hai ngày nữa.
Tống Ngọc Tịch bước ra từ tịnh phòng, vừa lau đầu vừa ngâm nga một bài hát, rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm. Sinh nhật năm nay trôi qua thật tuyệt, thật sự là nàng rất vui, bỗng nhiên ánh mắt bị thu hút bởi một phong thư quen thuộc được đặt ở trên bàn trang điểm.
Buông khăn bằng gấm Tùng Giang đang dùng để lau đầu xuống, lau tay đang ướt lên khăn, xong xuôi mới cầm lấy phong thư, chưa vội mở ra, mà để chiếu vào ngọn đèn dầu, quả nhiên sau khi ánh sáng xuyên qua, phong thư hiển ra mấy chữ to màu đỏ thắm, Tống Ngọc Tịch lập tức bỏ phong thư xuống, đương nhiên nàng biết đây là do ai đưa tới.
Vốn dĩ nàng không hề muốn đọc, thế nhưng đến cuối vẫn không muốn dùng tánh mạng để đấu tranh, đành bất đắc dĩ mở phong thư ra, lôi giấy viết thư ở bên trong ra, thô lỗ mở ra, cúi đầu nhìn thoáng qua. Tâm tình của Tống Ngọc Tịch lập tức xấu đi, ném giấy viết thư lên bàn trang điểm, dưới ánh nến, trên tờ giấy trên bàn trang điểm cái lộ ra bốn chữ to: không kiêu không ngạo! Được đóng bảo ấn của Thái Tử chồng lên.
Thật sự là quá đủ rồi! Lần thứ nhất viết "Thận Ngôn thận đi" (cẩn thận lời nói và hành vi) thì cũng thôi đi, bởi vì thật sự là nàng và Định Vương cũng qua lại quá thân cận, hắn vì sợ nàng làm hỏng thể diện của Hoàng gia bọn họ; nhưng lần này là vì sao? Sinh nhật người ta hắn cũng không buông tha, muốn tới giáo huấn nàng. Nàng không phải là chỉ mở cửa hàng ở trên đường Trường An buôn bán lời được ít bạc thôi sao? Hắn suốt ngày thực hiện cải cách xây dựng tăng thêm phòng vệ đường biển, còn nàng không thể lợi dụng trọng sinh để làm chút gì đó sao? Hơn nữa, nàng cũng đâu có kiêu ngạo khoe khoang chứ, cho dù có kiếm được tiền nhưng vẫn hành xử khiêm tốn, cùng lắm là trả lại cho Tống Dật mười vạn lượng tiền vốn mà thôi, rõ ràng là những điều này hắn nhìn cũng không thèm nhìn, không chờ nổi phải viết thơ tới khuyên bảo nàng!
Được rồi, cho dù là muốn khuyên bảo, thì hắn cũng không thể đợi qua hôm nay sao? Mặc dù không trông cậy vào hắn biết được sinh nhật của nàng là vào lúc nào, nhưng... vốn một ngày đang vui, đã bị một phút bốc đồng của hắn phá hỏng hết.
Sau khi cầm lên giấy viết thư xem qua, Tống Ngọc Tịch tức giận dùng ngón tay gõ gõ dấu bảo ấn của Thái Tử, thật giống như coi nơi đó là mặt của người nào đó, gõ không thôi còn chưa đủ, nàng cuốn cuốn giấy viết thư thành một cuộn giấy mảnh đưa đến ánh nến đốt sạch sẽ! Cuối cùng vẫn chưa hả dạ còn nhìn đống tro tàn kia, làm ra khuôn mặt quỷ khó coi, xong xuôi mới tắt đèn, đi về phía giường ngủ.
Cũng không muốn để ý đến tên bại hoại phá hư tâm tình tốt của người khác!