Tiêu Tề Dự cũng khom người xuống, vươn tay muốn an ủi nàng, nhưng sau lại hơi hơi dừng một chút, thế nhưng cuối cùng vẫn là vỗ nhẹ lên lưng của nàng, nhẹ nhàng vỗ về vài cái. Tống Ngọc Tịch cảm giác tay hắn đang đặt ở trên lưng mình, thì đột ngột đứng lên. Một khuôn mặt lê hoa đái vũ [1] liền xuất hiện trước mặt Tiêu Tề Dự, ngay lập tức quét sạch lý trí của Tiêu Tề Dự, hắn không màng mà ôm Tống Ngọc Tịch vào lòng, không để ý nàng giãy dụa, ôm thật chặt, ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non: "Ta sai rồi, sau này ta sẽ không nói lời như thế nữa."
[1] lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Một câu đã làm cho Tống Ngọc Tịch dừng lại động tác, hít mũi một cái, thò tay véo một cái ở eo của Tiêu Tề Dự. Tiêu Tề Dự chỉ cảm thấy thân thể chấn động, rồi bên hông đột nhiên đau nhói, hai tay tự nhiên buông lỏng, Tống Ngọc Tịch nhân cơ đó thoát khỏi lồng n.g.ự.c của hắn, hung dữ mà nhìn chằm chằm hắn. Tiêu Tề Dự đỡ eo xoa xoa hai cái, vẻ mặt thống khổ khiến cho Tống Ngọc Tịch không nhịn được cười rộ lên. Tiêu Tề Dự thấy nàng nở nụ cười, lúc này mới nhíu mày nói:
"Nữ nhân này, nàng thực không biết tốt xấu!" Còn không hiểu phong tình. Tiêu Tề Dự ở trong lòng thêm vào một câu.
Nếu như lúc trước hắn đối với một nữ nhân khác như vậy, thì mặc dù có thể không nhận được hồi đáp nhiệt tình, nhưng ít nhất cũng có thể lưu lại một kỷ niệm đẹp, còn nàng thì sao? Tát hắn một tát còn chưa đủ, đã thế còn véo hắn!
Tống Ngọc Tịch nhìn lòng bàn tay của mình, rồi lại nhìn Tiêu Tề Dự đang tức giận, dựa theo phản ứng của hắn lúc trước, nàng biết hắn sẽ không tính toán việc nàng đã tát hắn một bạt tai. Giọng nói an ủi của hắn thì thầm bên tai nàng lúc trước vẫn còn quanh quẩn bên tai, Tống Ngọc Tịch nhớ tới thì tim lại đập như trống bỏi, thế nên nàng đã cố ý tỏ ra hung dữ, chỉ vì không muốn hắn nhìn ra sự khác thường.
Vì trận náo loạn vừa rồi, nên thư tịch của Tống Ngọc Tịch đã bị rơi xuống đất. Nàng đi qua nhặt sách lên rồi nhẹ nhàng lau lau, cảm thấy vô cùng đau lòng. Tiêu Tề Dự thấy nàng như vậy, thì giọng điệu không khỏi chua xót, nói: "Gì vậy chứ? Loại sách này có đầy ở trong Tàng Thư Lâu, mà nàng lại coi nó như bảo bối."
Tống Ngọc Tịch hai mắt tỏa sáng, sau đó lại tỏ ra nghi ngờ: "Ma ma nói đây là bản đơn lẻ, làm sao có thể còn nhiều chứ?" Quyển sách này là viết về in nhuộm, tiếp sau đây Tống Ngọc Tịch muốn mở cửa hàng thêu và nhuộm, còn đang tính sẽ ghi nhớ cuốn sách này trong mấy ngày tới, rồi về sẽ sao chép lại.
Chỉ thấy Tiêu Tề Dự sửa sang lại quần áo của mình, rồi ôm n.g.ự.c đi tới, nói: "Cái này có phải là bản đơn lẻ hay không thì cũng phải phụ thuộc đó là ai, một ma ma thì có thể có bao nhiêu sách chứ? Có thể vượt được Đông Cung của ta hay sao?"
Tống Ngọc Tịch nghe hắn nói như vậy, thì thấy có vẻ cũng có lý, ma ma hoàn toàn chính xác chỉ là một ma ma, cho dù là kiến thức hay sưu tập, thì khó có thể nhiều bằng Đông cung. Thế nhưng lời này lại được nói ra từ miệng Tiêu Tề Dự, nên Tống Ngọc Tịch thật sự không biết có nên tin hay không. Tiêu Tề Dự thấy nàng hoài nghi, thì lại nói thêm:
"Nàng đừng nói rằng nàng thà tin tưởng một ma ma, chứ cũng không nguyện tin tưởng ta đó, đây là cái đạo lý quái quỷ gì vậy? Dù gì chúng ta cũng có tình cảm vài thập niên đấy."
Tống Ngọc Tịch liếc hắn một cái, nói: "Ai cùng người có tình cảm vài thập niên chứ? Đời trước ta tổng cộng cũng chỉ nhìn thấy người vài lần, nếu không phải nể mặt người đã thay ta nhặt xác, thì ta mới mặc kệ người đấy."
Tiêu Tề Dự nhìn nàng, mà không dám nói ra: Nhưng ta đã nhìn thấy nàng nhiều hơn một vài lần đấy. Hắn chỉ dám thở ra một hơi, rồi nói: "Nàng cũng biết ta nhặt xác cho nàng. Nàng cũng không biết nàng c.h.ế.t đã nhiều ngày như vậy, bộ dáng thoạt nhìn có bao nhiêu là khủng bố, cảm giác mềm nhũn khi ôm trên người, còn có mùi hôi thối. Mỗi một bước đi, ta đều muốn ném nàng đi..."
Tống Ngọc Tịch vẫn là lần đầu tiên nghe Tiêu Tề Dự nói đến chuyện khi đó, nàng không tự chủ được tiến đến trước mặt hắn, ánh mắt lóe sáng, hỏi:
"Vậy tại sao người lại không ném đi vậy?" Tống Ngọc Tịch cũng biết t.h.i t.h.ể của mình thối rữa đến mức độ nào, cho nên nàng thật sự rất ngạc nhiên là điều gì đã làm cho Tiêu Tề Dự không có ném nàng đi, thậm chí còn tự tay đào hố để an táng nàng. Cho dù Tống Ngọc Tịch có vắt óc ra suy nghĩ, thì nàng cũng không nghĩ ra được là từ khi nào thì giữa hai người lại có giao tình đến mức độ này?
Tiêu Tề Dự nhìn vào tròng mắt đen sáng ngời của nàng, thì lập tức chột dạ tránh đi ánh mắt, lẩm bẩm một câu: "Ta... có lòng tốt chứ sao!"
Tống Ngọc Tịch thấy hắn vẫn không chịu nói, không khỏi mím mím môi. Tiêu Tề Dự nói sang chuyện khác, hắn nói: "Nếu nàng muốn đọc loại sách này, thì hôm khác tới chỗ ta, sẽ để tùy nàng xem, tùy nàng sao chép, được không?"
Tống Ngọc Tịch suy tính một phen, thực lòng thì nàng rất muốn đi, vì tiếp theo nàng muốn mở phường thêu, nếu có thể biết thêm nhiều kiến thức ở phương diện này thì đương nhiên là tốt, chỉ có điều nàng cũng không muốn Tiêu Tề Dự cho rằng nàng là người tùy tiện, cho nên vẫn chưa lên tiếng.
Tiếng của Bùi Thao vang lên ở ngoài cửa phòng: "Gia, từ chốt thứ tám có báo, Tống gia hai vị tiểu thư và các tiểu thư khác đang đi về hướng Trữ Tú Cung, tầm khoảng một chén trà là sẽ về đến nơi."
Tống Ngọc Tịch kinh hãi, từ chốt thứ tám có báo? Tiêu Tề Dự để tới gặp nàng rốt cuộc đã thiết lập bao nhiêu trạm gác? Không thể nghi ngờ Bùi Thao nhất định là một trong số đó rồi... nàng kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiêu Tề Dự.
Tiêu Tề Dự đắc ý nhìn nàng, như thể đang nói "Gia cũng không phải là loại người không đáng tin cậy". Tống Ngọc Tịch thở dài, nói:
"Được rồi, các nàng sắp quay về rồi, người đi nhanh lên đi."
Tiêu Tề Dự cũng biết không thể nán lại thêm được nữa, chỉ chỉ vào sách ở trong tay Tống Ngọc Tịch, nói: "Đã hứa rồi đó nhé. Nếu nàng cần thì đến chỗ của ta."
Sau khi nói xong, không đợi Tống Ngọc Tịch kịp phản ứng, đã sảng khoái đẩy cửa đi ra ngoài. Ngay lúc hắn mở cửa phòng, Tống Ngọc Tịch muốn gọi hắn quay lại để lau vết thương trên mặt, nhưng hắn đã mở cửa, rẽ trái rời đi với Bùi Thao. Lúc Tống Ngọc Tịch kịp phản ứng, đuổi theo thì đã không thấy bóng người.
Sau khi trở lại Đông cung theo đường bí mật, tâm tình Tiêu Tề Dự thật sự rất tốt, tuy vẫn duy trì thần sắc lạnh lùng, nhưng vừa vào cửa, thì lập tức không nhịn được nữa mà khẽ huýt sáo, cảm giác vui sướng không nói nên lời. Sau khi nhẹ nhàng bước đi hai bước, thì lại đột ngột dừng lại, quay người nói với Bùi Thao:
"Đúng rồi, ngươi đi sưu tập thêm sách về in nhuộm và thêu hoa, để vào Tàng Thư Các. Có tất cả bao nhiêu loại thì tìm bấy nhiêu loại, càng nhiều càng tốt."
Bùi Thao ngơ ngác nhìn điện hạ nhà mình, thật lâu mới ấp úng hỏi: "In nhuộm... thêu, thêu hoa?"
"Đúng vậy, thêu hoa nhé. Thu thập nhiều vào." Bên trong Tàng Thư Các của Đông cung chỉ có thư tịch trị vì đất nước dành cho quân chủ, làm gì có thêu hoa cơ chứ! Thế nhưng hắn đã khoác lác với Tống Ngọc Tịch rồi, phải tìm cách che dấu cho thật tốt.
Bùi Thao dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ đần mà nhìn điện hạ nhà mình, sững sờ gật đầu, nói: "À, dạ, thuộc hạ tuân mệnh." Không cần phải nói, Bùi Thao đương nhiên biết những quyển sách này là tìm cho ai. Hắn thật sự vô cùng khinh bỉ hành vi tự lừa mình dối người này của điện hạ nhà mình! Lần trước còn dạy hắn, "không được quá sủng ái nữ nhân" nhưng nhìn hiện tại mà xem, vì để có thể gặp được nàng trong cung, mà hưng sư động chúng [2], thiết lập mười chốt tám gác, bây giờ lại vì lấy lòng nàng, mà lại để thư tịch thêu hoa của nữ tử vào trong Tàng Thư Các của Đông Cung, nơi cất giữ phần lớn phổ, điển, tịch [3] cổ, trình độ sủng ái bậc này, ngay cả hắn là một kẻ thê nô cũng nhìn không nổi.
[2] hưng sư động chúng: huy động lực lượng lớn
[3] phổ điển tịch: chỉ thư tịch
Tiêu Tề Hoàn khoát khoát tay, để cho hắn lui xuống, Bùi Thao mang theo tâm tình phức tạp quay người đi hai bước, rồi lại quay đầu lại. Tiêu Tề Dự nhướng mày khó hiểu, thì thấy Bùi Thao duỗi ngón tay chỉ vào má của Tiêu Tề Dự, nói:
"Điện hạ, vết thương trên mặt ngài... cần phải bôi thuốc."
Hầu hạ Tiêu Tề Dự nhiều năm như vậy, Bùi Thao đã quen với việc nhìn thấy điện hạ nhà mình oai hùng quyết đoán, lạnh lùng tự kiềm chế, nhưng không ngờ rằng cũng có một ngày, một điện hạ ngạo nghễ như vậy cũng sẽ vì một nữ nhân, mà biến thành một mao đầu tiểu tử như vậy [4]. Hắn hỏi cũng không cần hỏi cũng biết rõ vết xước trên mặt điện hạ là từ đâu tới, thực mất mặt, phí tâm tư lớn như vậy, mà rõ ràng còn chưa làm ăn được gì!
[4] mao đầu tiểu tư: nhóc con tóc còn để chỏm
Tiêu Tề Dự nhớ tới trên mặt mình bị xước chảy máu, thì mất tự nhiên ho khan hai tiếng. Bùi Thao thức thời chắp tay hành lễ cáo từ. Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Tề Dự, hắn đưa tay sờ sờ má, hình như là có chút cảm giác, hắn muốn tìm một tấm gương để nhìn. Nhưng nơi này là thư phòng Đông cung, làm gì có gương cơ chứ, cũng không thể náo động để người chuyển gương tới, nhìn trên thư án thấy có một cái chặn giấy mặt rộng bằng ngọc bích, hắn cầm lên rồi đi đến dưới cửa sổ phía đông, mượn ánh sáng phản chiếu để nhìn vết thương trên mặt. Trong hình ảnh phản chiếu quả thực có một vết đỏ mỏng trên mặt và một vệt máu, tuy đã bị hắn lau sạch, nhưng dấu vết vẫn còn rõ ràng.
Trong đầu nhớ tới cảm giác ôm nàng lúc nãy, còn có tư thế thân mật của hai người... Trên mặt Tiêu Tề Dự không tự chủ được mà lại lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Bùi Thao lại quay lại, nói: "Đúng rồi điện hạ, ngài còn chưa nói cho ta biết có cần tìm những tác phẩm nổi tiếng của danh gia hay không, hay chỉ cần là đồ có trên phố phường..."
Ngẩng đầu, đã thấy Tiêu Tề Dự cười ngây ngô với cái chặn giấy... Bệnh nguy kịch, đây là từ đầu tiên mà Bùi Thao nghĩ đến ở trong đầu!
Tiêu Tề Dự:... Hình tượng cao quý lạnh lùng của hắn, có vẻ, đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lúc Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Mộng trở về phòng, Tống Ngọc Tịch còn "ngủ" ở trên giường. Sau khi nghe thấy tiếng của hai người, thì nàng mới chậm rãi "tỉnh lại"...
Tống Ngọc Mộng có vẻ rất cao hứng, cầm ban thưởng mà mình thu được khoe khoang với Tống Ngọc Tịch, mà sở dĩ nàng ta không khoe với Tống Ngọc Thiền, đó là bởi vì Tống Ngọc Thiền nhận được nhiều hơn nàng ta...
"Muội nhìn nè, đây là trâm hoa mà Nạp Lan quý nhân ban thưởng cho ta, là cống phẩm của Giang Nam, hình dáng vô cùng tinh tế, còn có cái ngọc ban chỉ này..."
Tống Ngọc Tịch gật đầu hâm mộ, nàng biết đồ đạc ở đây chưa chắc đã là đồ tốt, thế nhưng trong này xen lẫn sự tự tin của Tống Ngọc Mộng, không ai là không thích việc mình được chào đón.
Sau khi Tống Ngọc Thiền cất kỹ đồ đạc, cũng sang xem những ban thưởng của Tống Ngọc Mộng, tự nhiên lại nói một câu: "Đều là đồ tốt, muội cần phải cất kỹ." Sau đó quay sang nhìn Tống Ngọc Tịch, có vẻ vẫn còn buồn ngủ, đoán chừng là bị đánh thức, trong mắt còn có chút nước trơn bóng, nói: "Ngày mai là sinh nhật của Trưởng công chúa ở Cảnh Dương cung, trong cung sẽ có biểu diễn nước, có tiết mục đặc sắc là chín con rối và đu dây trên nước. Tô phi nương nương cố ý cầu Hoàng hậu nương nương, cho phép một ít người ở Trữ Tú Cung tới tham dự, còn có thể chúc thọ Trưởng công chúa. Cũng là để tăng thêm náo nhiệt."
Tống Ngọc Mộng hai mắt tỏa sáng, nói: "Tô phi nương nương có nói là chọn người nào không?"
Tống Ngọc Thiền nhìn nàng ta cười cười, nói: "Sau khi Tô phi nương nương nói, ta dĩ nhiên là nghĩ đến các muội, còn có Ninh tỷ, mấy người các muội ngày mai hãy theo đằng sau ta, nhất định có thể đi vào. Theo như ta biết được đến thời điểm hiện tại thì ngoài chúng ta ra, còn có đích trưởng tiểu thư của phủ Thái úy Quách Liên Khanh. Nàng ấy từ trước tới nay đều ở với Quách phu nhân, Quách lão phu nhân ở Đại Hưng, chưa từng lộ mặt, nghe nói là một mỹ nhân rất đẹp, có lẽ nàng ấy cũng sẽ đi, nhưng còn lại thì ta cũng không biết sẽ có tú nữ nào khác hay không. Tuy nhiên chắc có lẽ cũng sẽ không có quá nhiều người, thế gia quý nữ so với gia đình bình thường thì có lẽ sẽ đi nhiều hơn."