Ai ngờ, Tống Ngọc Thiền cũng là trò giỏi hơn thầy, rất biết oan uổng người, giả bộ đáng thương không thua kém, mới hai ba câu nói đã muốn loại bỏ hiềm nghi của mình, còn chủ động chất vấn Tần lão phu nhân. Việc này đã làm cho Tần thị tức giận đến mức ngũ tạng như bốc hỏa, lúc này mới không nhịn được ngồi dậy, vốn bà còn muốn nhìn Kỷ Lan một chút, xem nàng ta thật sự dám động thủ với Tống Ngọc Tịch hay không.
Tống Ngọc Thiền mặt xám như tro, ngồi liệt trên mặt đất, vẻ mặt cũng mất đi thần thái lúc trước oan uổng Tống Ngọc Tịch. Bởi vì nàng ta biết, chỉ cần Tần thị tỉnh lại, thì đời này của nàng ta coi như xong. Chỉ hận lúc trước nàng ta xuống tay quá nhẹ, không có làm cho Tần thị ngã c.h.ế.t ngay tại chỗ. Chẳng qua lúc này có hối hận như thế nào đi chăng nữa, thì đều đã không còn kịp nữa rồi.
Kỷ Lan càng chiến càng hăng, lập tức phản bác lời của Quế ma ma:
"Ta lòng dạ ác độc? Nhiều năm nay ta sống ở trong phủ là cái dạng gì? Ta khắp nơi đều bị người chèn ép, chèn ép mười mấy năm! Cái nhà này, vốn nên là ta làm đương gia chủ mẫu, nhưng lão phu nhân đã từng nghĩ cho thân phận của ta chưa. Bà nắm quyền lợi không buông, để cho ta ở bên ngoài bị người ta chê cười cho tận tới ngày hôm nay! Các ngươi đừng nói Đại tiểu thư thế nào, sở dĩ Đại tiểu thư làm chuyện này, tất cả đều là do ta sai khiến, là ta bảo con bé ra tay với lão phu nhân, là ta bảo con bé đẩy lão phu nhân từ lầu các xuống. Bởi vì trong lòng ta không phục, ta hận nó! Ta hận nó! Đại tiểu thư cũng không biết gì cả, con bé chỉ là đau lòng mẫu thân mình, muốn giúp mẫu thân mình một phen, con bé có gì sai chứ? Các ngươi không cần phải đẩy tất cả tội lỗi lên người Đại tiểu thư, chuyện này, ai làm người nấy chịu, có tội gì đáng trách, thì cứ để ta một mình gánh chịu! Đại tiểu thư, không cần sợ, mọi việc đều là ta sai con làm, con không có sai, con không có sai! Người sai là bọn họ, là bọn họ!”
Vẻ mặt Kỷ Lan có chút điên cuồng, Tống Dật cuối cùng cũng từ bên ngoài chạy về, nghe nói trong phủ đều đã náo loạn hết cả lên. Ông ngay cả quan phục cũng không thay đã trực tiếp cưỡi ngựa trở về, nhìn thấy một phòng đầy người ở chủ viện, Kỷ Lan nhìn thấy ông, biểu tình lần nữa lâm vào điên cuồng. Tống Dật còn chưa hiểu rõ tình hình, đã bị Kỷ Lan nhào tới, liều mạng đ.ấ.m lên n.g.ự.c Tống Dật, cất tiếng mắng mỏ:
"Đáng c.h.ế.t nhất chính là ông! Lúc trước ta thật sự là bị mù mắt mới coi trọng ông! Ta giao thân thể cho ông, chính là muốn ông đối tốt với ta cả đời, nhưng ông thì sao? Ông cưới ta về, nhưng đã từng tận trách nhiệm của một trượng phu được ngày nào chưa, ông lạnh nhạt với ta, ông cũng đã cưới ta rồi, vì sao còn muốn lạnh nhạt với ta? Ông, một người thiếp lại một người thiếp thi nhau nạp vào phủ, ông để mặt mũi ta ở đâu? Ta hại c.h.ế.t bọn họ đều là do bọn họ gieo gió gặt bão! Ta không chỉ muốn hại bọn họ, mà ta còn muốn hại nghiệt chủng trong bụng bọn họ, ta muốn cho bọn họ cả đám đều hối hận vì đã quyến rũ ông. Ông đã cưới ta, vậy ta chính là phu nhân của Trấn Quốc công. Phủ Trấn Quốc công này nên là của ta, toàn bộ nên do ta làm chủ! Nhưng ông lại để cho lão thái bà đáng c.h.ế.t kia chưởng quản nhiều năm, ông có biết mấy năm nay người bên ngoài nhìn ta với con mắt như thế nào không? Tất cả bọn họ đang chê cười ta, tất cả đều cười ta ở sau lưng!”
Tống Dật đẩy nàng ta ra, Kỷ Lan không đứng vững liền ngã ngồi trên mặt đất, Tống Ngọc Thiền đi qua đỡ Kỷ Lan ngồi trên mặt đất, khóc lóc hô với Tống Dật:
"Phụ thân, người đừng làm tổn thương mẫu thân nữa, cả đời này của bà còn không đủ khổ sao? Con biết con làm sai, con không nên nghe lời mẫu thân, xuống tay với tổ mẫu, nhưng con thật sự không đành lòng nhìn mẫu thân tiếp tục đau khổ mà. Phụ thân, người đã có lỗi với mẫu thân cả đời này, tuy mẫu thân đã sai nhưng con cầu xin người tha cho bà ấy.”
Sau khi nói xong, chính là hoàn toàn thuận theo ý trong lời nói của Kỷ Lan, đổ tất cả tội lỗi lên người Kỷ Lan. Tống Ngọc Tịch ở một bên nhìn mà ôm n.g.ự.c cười lạnh, cho tới bây giờ nàng mới phát hiện độ lợi hại của Tống Ngọc Thiền, nói dối mà mặt không đổi sắc, diễn xuất hạng nhất, bản lĩnh trốn tránh trách nhiệm cũng không ai sánh kịp, tâm thật sự ngoan độc, đối với tổ mẫu của mình hay đối với mẫu thân của mình, tất cả đều tàn nhẫn như nhau. Có thể thấy trong lòng nàng ta, căn bản chưa từng có thân tình gì, tất cả chỉ có lợi cho nàng ta mới là tốt, một khi phát hiện đối phương vô dụng, sẽ không chút do dự vứt bỏ, giống như là Kỷ Lan.
Tống Ngọc Thiền nhất định là muốn đổ hết tội lỗi lên người Kỷ Lan, tất cả những gì nàng ta làm, đều biến thành do bị Kỷ Lan sai khiến... Nhưng sau khi Tống Ngọc Tịch tra xét, nàng đã sớm nghĩ thông suốt, Kỷ Lan nhiều nhất chỉ là xử lý hai ma ma kia thay cho Tống Ngọc Thiền mà thôi, còn việc đẩy Tần thị xuống lầu các, khẳng định trước đó Kỷ Lan không biết.
Nhưng bây giờ Tống Ngọc Thiền lại đổ hết tất cả tội lỗi lên người Kỷ Lan, để giảm bớt tội ác của mình, nhưng lại tương đương với việc đẩy Kỷ Lan vào vực sâu vạn trượng.
Kỷ Lan cúi đầu, có vẻ sau khi phát tiết xong, cả người giống như bị rút cạn sức lực, ủ rũ cúi đầu chờ chết. Lúc Tống Ngọc Thiền đẩy tất cả lên người bà ta, tròng mắt của bà ta hơi giật giật, có lẽ là có chút tổn thương, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục lại. Dù sao bà ta cũng muốn thay con gái gánh một ít tội, vì vậy con gái thuận thế đẩy lên người bà ta như vậy, cũng là như ý nguyện của bà ta. Chỉ là Kỷ Lan cũng không biết, thì ra sau khi con gái thật sự làm điều này, trái tim của bà ta vẫn có chút đau đớn.
Nhưng thôi mọi việc cứ như vậy đi, bà ta cũng không muốn suy nghĩ cái gì nữa, chuyện cho tới bây giờ, có thể thay con gái gánh vác một ít trách nhiệm, thì cứ gánh một ít đi.
Tống Dật nhìn hai mẹ con này, từ những hàng chữ mà hai mẹ con ả ta nói là có thể nghe hiểu hiện tại rốt cuộc là tình huống gì. Lúc trước người trong phủ đi phủ nha gọi ông trở về, chỉ nói Kỷ Lan muốn xử trí Tịch tỷ nhi, nói Tịch tỷ nhi dùng dược liệu độc hại lão phu nhân. Ông lúc đó không chút suy nghĩ đã lập tức chạy về, dù sao hiện giờ thân phận của Tống Ngọc Tịch không giống như trước kia. Thái tử mới vừa nói với ông những lời kia, ông cũng không thể để Tống Ngọc Tịch phải chịu tội với Kỷ Lan được, nên liền cuống quít chạy về.
Nhưng vừa vào cửa nhìn, lại nhìn thấy Tần thị nằm mấy tháng, sắc mặt tiều tụy ngồi dậy, ánh mắt như đao c.h.é.m nhìn hai người Tống Ngọc Thiền và Kỷ Lan. Sau đó Kỷ Lan bất chấp tất cả xông lên nói những lời kia với ông, lấy một ít chuyện cũ đã sớm nói rõ ràng với ả ta vạch trần ở trước mặt mọi người. Bộ dạng hiện giờ của ả ta cứ như không thể sống nổi nữa, rồi lại nghe ả ta nói đã sai khiến Tống Ngọc Thiền đẩy Tần thị xuống lầu... Cái này, Tống Dật làm sao còn không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ?
"Nói cách khác, người đẩy tổ mẫu con xuống lầu, thật sự chính là con sao!" Tống Dật lập tức bắt được mấu chốt của sự việc.
Ánh mắt Tống Ngọc Thiền có chút né tránh, nhìn Kỷ Lan nói: "Vâng, là mẫu thân bảo con làm, con, con..."
Nàng ta không biết phải nói sao, cũng không dám nhìn ánh mắt Tống Dật. Kỷ Lan đưa nàng ta ra phía sau lưng, nói với Tống Dật:
"Đừng đổ lỗi cho con bé! Tất cả đều do ta làm, muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m thì cứ tính lên ta là được rồi! Dù sao mạng của ta ở trong mắt ông còn không bằng một đầu ngón tay của tiện nhân kia. Ông không phải trách ta g.i.ế.c thiếp và hài tử của ông sao? Hôm nay ta sẽ nói cho ông biết, ta chưa bao giờ hối hận! Cướp nam nhân với Kỷ Lan ta, thì các ả đều đáng chết!" Kỷ Lan cố gắng muốn hướng sự tình đến ân oán trước kia, để có thể di dời lửa giận của Tống Dật, sau đó làm mờ đi chuyện lần này của Tống Ngọc Thiền. Kỷ Lan vì con gái cũng thật sự là dụng tâm lương khổ.
Nhưng nào ngờ, Tống Dật cũng không muốn dây dưa với ả ta về đề tài này, mà lại hỏi một lần: "Ta hỏi con, đẩy tổ mẫu con xuống lầu, có phải là con hay không?”
Ánh mắt Tống Dật như đao kiếm vừa rút ra khỏi vỏ treo trên đỉnh đầu Tống Ngọc Thiền, chỉ thấy ánh mắt nàng ta né tránh, không dám nhìn Tống Dật. Tống Dật đi qua, nắm lấy tóc nàng ta nhấc lên, đối mặt với hai má Tống Ngọc Thiền, hung hăng tát một cái.
Kỷ Lan như điên dại xông tới Tống Dật. Tống Dật lắc mình một cái, Kỷ Lan nhào vào khoảng không, đụng ngã bàn trà bên cạnh, trán cũng đập ra một vết thương. Tống Ngọc Thiền thoạt nhìn có vẻ sợ hãi, nhưng trên thực tế nội tâm nàng ta so với bất kỳ thời điểm nào cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ thấy nàng ta ngồi cứng đờ trên mặt đất, che mặt âm thầm đánh giá. Vừa rồi quả thật trong lòng nàng ta đã trải qua tuyệt vọng, vì cho rằng Tần thị vừa tỉnh lại, chỉ cần bà nói ra là chuyện mình đẩy bà xuống lầu, thì nàng ta liền không còn đường sống nữa. Nhưng không ngờ rằng Kỷ Lan lại đứng ra gánh vác tội danh thay nàng ta. Tống Ngọc Thiền vừa thấy thế, thì trong lòng buông lỏng hơn, thực sự định tương kế tựu kế, thuận theo lời Kỷ Lan nói tiếp. Dù sao Kỷ Lan cũng đã sớm không có tiếng nói ở trong phủ, trước kia bà ta đánh c.h.ế.t bao nhiêu thiếp thất và hài tử, tai tiếng đã sớm truyền ra. Lúc này, chỉ cần nàng ta đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Kỷ Lan, thì cho dù không thể đạt được sự thông cảm của tất cả mọi người, nhưng ít nhất, nàng ta còn chiếm được một chữ hiếu với Kỷ Lan. Nếu may mắn một chút, còn có thể nói là còn trẻ chưa hiểu chuyện...
Biết ở chỗ Tống Dật, nàng ta cũng không thể chiếm được gì tốt, mà Kỷ Lan cũng không có cách nào ngăn cản cho nàng ta lần nữa. Tuy Tống Dật chưa từng đánh nàng ta, nhưng một khi ra tay, thì ông sẽ không bận tâm nàng ta là con gái hay con trai, ở trong mắt ông, chỉ có làm đúng hay làm sai. Sau khi tròng mắt Tống Ngọc Thiền đảo qua vài vòng, thì vội vàng quỳ bò đến bên đùi Tần thị, ôm bắp chân Tần thị khóc nói:
"Tổ mẫu, con biết sai rồi! Xin người thương xót, cứu con, cha muốn g.i.ế.c con! Con biết, con không nên nghe lời mẹ của con, làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy. Tổ mẫu, con cũng là nhất thời hồ đồ, mẹ con thật sự quá đáng thương, con không đành lòng nhìn bà ấy chịu tra tấn, mới gây ra sai lầm lớn như vậy. Tổ mẫu, cầu xin người từ bi, cứu chúng con đi.”
Tống Ngọc Thiền nói những lời không biết xấu hổ này, làm cho Thế tử phu nhân không nhịn được mà cười lạnh: "Lúc này rồi mà còn không biết xấu hổ đến cầu tổ mẫu, cũng không nghĩ tới, nếu tổ mẫu cô bị cô hại chết, thì hôm nay cô còn có thể ôm chân bà ấy cầu cứu sao?”
Tống Ngọc Thiền cúi đầu không nói, chỉ liên tục khóc.
Tần thị vừa nhấc chân, liền đá Tống Ngọc Thiền sang một bên, lạnh giọng nói:
"Chuyện này rốt cuộc là ai bảo ngươi làm, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Ngươi cũng không cần mèo khóc chuột giả từ bi. Mẹ ngươi ta đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng ngươi, ta cũng sẽ không thông cảm, ngươi không phải muốn làm Định Vương phi sao? Ta ở đây có thể rõ ràng nói cho ngươi biết, cả đời này của ngươi cũng đừng hòng đạt được nguyện vọng này. Từ nay về sau, ngươi ở nhà tu thân dưỡng tính cho ta, không được ra khỏi khuê phòng nửa bước. Không muốn gả cho bình dân bách tính, vậy thì ở lại nhà nuôi, Tống gia không thiếu phần ăn của ngươi, nuôi ngươi đến già! Về phần mẹ ngươi, sai con hành hung, ta sẽ dâng tấu triều đình, sẽ nhất nhất bẩm bảo từng tội danh của ả. Phu nhân Trấn quốc công ả cũng đừng mong làm, hoặc là tự sát, hoặc là cạo đầu đi am ni cô. Chỉ có hai kết quả đang chờ đợi ả mà thôi.