Lâm thị quả thực không còn gì để nói với khuê nữ không có tiền đồ này. Trước kia bà chỉ cảm thấy con bé chất phác, nhưng cho dù nàng có chất phác như thế nào, thì sau khi trải qua mấy năm mài giũa, lúc nào nên nói cái gì, làm cái gì, nàng tuyệt đối cũng sẽ không hàm hồ. Nhưng mà cái con bé này, ở phương diện đó một chút cũng không có ý thức, xem ra cần phải lên lớp giảng giải cho nàng hiểu.
Thu Đồng lấy nước đến. Tống Ngọc Tịch thay An ca nhi rửa sạch bàn tay nhỏ bé, một bên uy h.i.ế.p thằng bé, nói sau này nếu bàn tay nhỏ bé lại dính dầu mỡ thì sẽ trói tay nó lại...
Lâm thị càng cảm thấy khó có thể nhẫn nhịn, liền đi qua muốn đón An ca nhi, uyển chuyển nói:
"Được rồi được rồi, giao cho ta đi, con đi ăn cơm đi."
Tống Ngọc Tịch lắc lắc tay, nói: "Không cần không cần, con ôm thằng bé là được. Con lúc nãy ăn cũng khá no rồi, nương đi ăn đi, để con đút cho thằng bé.”
Lâm thị dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn chằm chằm Tống Ngọc Tịch, vẻ mặt "thật hết thuốc chữa", nhìn Tống Ngọc Tịch một hồi khiến nàng không thể hiểu được. Đúng lúc này, An ca nhi lại giống như nghe hiểu lời Lâm thị nói, trong miệng vậy mà lại bi bô nói ra hai chữ "Thất Cơm", làm cho Tống Ngọc Tịch một trận kinh hỉ, lập tức liền vứt ánh mắt cảnh cáo của Lâm thị ra sau đầu, ôm An ca nhi trở lại bàn cơm, gắp cho thằng bé một miếng thịt vịt ngon. Hiện giờ thằng bé đã có thể ăn hết miếng thịt vịt này, hơn nữa cái gì cũng ăn được, quả thật giống như heo con vậy.
Ánh mắt Tiêu Tề Dự dừng trên người nàng, tựa hồ như có điều suy nghĩ, Tống Dật hòa giải nói:
"An ca nhi từ nhỏ đã dính con bé, từ đầu tiên học được không phải là cha mẹ, mà là tỷ tỷ, ngài nói xem có kỳ lạ không."
Lâm thị cũng trở lại chỗ ngồi, thay nữ nhi không hiểu chuyện giải thích: "Chẳng phải vậy sao, Tịch tỷ nhi cũng thích trẻ con, hai đứa nó đều thích lẫn nhau.”
Tống Ngọc Tịch một bên đút An ca nhi, một bên nhìn về phía cha mẹ mình, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu, nói: "Vốn chính là như vậy. Con thích An ca nhi, An ca nhi thích con, điều này còn cần phải nói sao, đúng không An ca nhi? Có thích tỷ tỷ không? ”
An ca nhi đang ăn đồ ăn, nhưng nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không nói gì, nhưng không nghĩ tới Tiêu Tề Dự lại đột nhiên nói một câu:
"Thích trẻ con... Rất tốt. Bây giờ ta cái gì cũng có, chỉ thiếu mỗi con cái.”
Ngụm canh Lâm thị vừa đưa vào miệng suýt chút nữa thì phun ra, may mắn bà phản ứng nhanh, vội vàng nuốt xuống, nhưng vẫn bị sặc một chút vào khí quản, Tống Dật vội vàng buông đũa xuống nhuận khí cho bà. Lần này, Tống Ngọc Tịch cũng không có cách nào giả bộ bình tĩnh, âm thầm trừng mắt nhìn Tiêu Tề Dự một cái, ánh mắt hung tợn, giống như đang nói "Chàng đang nói hươu nói vượn cái gì đấy?’
Tiêu Tề Dự lại không để ở trong lòng, nhíu mày với nàng, sau đó liền bưng lên một chén rượu, so so với Tống Dật, nói: "Phu nhân không sao chứ?”
Lâm thị vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì, nhất thời bị sặc." Bất kể là ai, đột nhiên nghe thấy một câu này, đều sẽ bị sặc mà thôi. Có lẽ vị Thái tử điện hạ này cũng không xa cách lạnh lùng kiêu ngạo giống vẻ bề ngoài...
Sau khi ăn cơm tối xong, Tiêu Tề Dự cũng không ở lại lâu, quy quy củ củ đưa ra cáo từ. Tống Dật và Tống Ngọc Tịch đích thân đưa hắn ra cửa, Tiêu Tề Dự xoay người nói:
"Tối nay quấy rầy rồi. Không đi thỉnh an lão phu nhân, kính xin Quốc công thay mặt giải thích."
Vì Tiêu Tề Dự không muốn kinh động quá nhiều người, cho nên chỉ đi vào từ cửa phụ, bởi vậy không tiện kinh động Tần thị. Nếu không, dựa theo quy củ, Thái tử giá lâm phủ Quốc công, trong phủ từ trên xuống dưới đều phải ra cửa nghênh đón mới được, như vậy sẽ rất rườm rà.
Bùi Thao đã sớm dắt ngựa cho Tiêu Tề Dự. Tiêu Tề Dự xoay người một cái liền ngồi lên lưng ngựa, ôm quyền hành lễ với Tống Dật, sau đó ánh mắt như có như không liếc nhìn Tống Ngọc Tịch một cái. Tống Ngọc Tịch mím môi, lập tức phúc thân với hắn, nói:
"Cung kính Thái tử điện hạ."
Không hề lưu luyến, không chút dịu dàng, càng không níu kéo... Tiêu Tề Dự bất đắc dĩ nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là hẹn gặp mặt ở ngoài tốt hơn...
Sau khi hai cha con tiễn Tiêu Tề Dự đi, liền dẫn nhau trở về Vũ Đồng viện. Tối nay Tống Dật uống không ít rượu, có chút say say, nên liền đi tắm cho tỉnh rượu, An ca nhi được ôm đến phòng bên cạnh cho v.ú nuôi. Lâm thị vội kéo Tống Ngọc Tịch vào trong phòng, Tống Ngọc Tịch không hiểu gì, nói:
"Nương, chỗ con còn có sổ sách chưa xem, có chuyện gì thì sáng mai hẵng nói. Con thấy phụ thân cũng uống say rồi, người vẫn nên đi chăm sóc ông ấy đi."
Nàng nói xong là muốn đi ngay, nhưng Lâm thị lại lôi kéo giữ nàng lại, nói: "Dừng lại cho ta, có mấy lời ta không nói với con thì buổi tối ta sẽ không ngủ được. Tới ngồi xuống, được rồi, từ từ cẩn thận nghe ta nói, hiểu chưa?”
Tống Ngọc Tịch không biết Lâm thị muốn nói cái gì, đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống ghế Lâm thị chỉ, quy củ nhìn Lâm thị, lại thấy Lâm thị nói:
"Con bé này, con cũng không nhỏ nữa, qua năm cũng mười lăm rồi, chuyện nên hiểu thì phải hiểu chứ."
Tống Ngọc Tịch không hiểu ra sao hỏi: "Chuyện gì mà con nên hiểu ạ?”
Trong lòng nàng vô cùng căng thẳng, lo lắng Lâm thị sẽ lập tức phổ cập khoa học về chuyện nam nữ. Ông trời ơi, nàng chẳng qua mới vừa mới đính thân với Tiêu Tề Dự thôi, mà mẹ nàng đã muốn giáo dục chuyện khuê phòng cho nàng rồi hả? Cái này, cái này không khỏi cũng quá nhanh, quá vội vàng rồi.
Tâm treo lơ lửng, cho đến khi Lâm thị nói ra:
"Đối đãi với Thái tử, con cũng không thể quá đần đồn! Con nhìn một chút chuyện trên bàn cơm hôm nay này, đây là cơ hội tốt để thể hiện, mà con thì sao hả? Hoặc là tập trung ăn, hoặc là chọc An ca nhi... Ta cũng không biết, con rốt cuộc có coi Thái tử điện hạ thành vị hôn phu của con hay không. Ngài ấy cũng không phải mỗi ngày tới cửa thăm con, khó có lúc đến thăm con được một lần, con đối với ngài ấy như vậy, con sẽ khiến cho ngài ấy nghĩ sao hả? Chắc hẳn là rất mất mát! Con nói xem, chỉ cần con rút một nửa phần hăng hái khi chọc An ca nhi ra cho Thái tử điện hạ, thì tốt biết bao.”
Tống Ngọc Tịch thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy có chút không còn lời nào để nói. Nàng giải thích: "Con... Lấy một nửa hăng hái chọc An ca nhi dùng cho... Chàng ấy?”
Chỉ tưởng tượng hình ảnh này trong đầu, Tống Ngọc Tịch liền cảm thấy có chút không chịu nổi, như vậy thì thất chán ngấy biết bao, nhưng Lâm thị lại rất trịnh trọng gật đầu, nói:
"Không sai! Con nghe ta chỉ có đúng chứ không có sai. Nam nhân mà, ai lại thích động tác thô lỗ kia chứ, ai cũng thích yêu kiều nũng nịu, con phải dịu dàng hơn một chút! Con có nghe mẹ nói hay không?”
Tống Ngọc Tịch nhìn Lâm thị không nói lời nào, một hồi lâu sau mới nói với Lâm thị một câu:
"Mẫu thân, phụ thân có phải thích người dịu dàng hay không?"
Lâm thị:...
Tống Dật vừa mới từ tịnh phòng tắm rửa trở về đã nghe thấy một câu nói bùng nổ này. Ở bên ngoài bình phong, muốn đi vào nhưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền đứng ở bên ngoài ho khan hai tiếng, tỏ vẻ mình tới rồi, mẹ con hai người nói chuyện riêng phải chú ý chừng mực một chút chứ...
Tống Ngọc Tịch lè lưỡi, nhếch miệng cười cười với Lâm thị, đứng lên nói: "Mẫu thân, ý người nói con hiểu, người muốn con học sự dịu dàng khi người đối xử với cha đúng không? Được rồi, con đã nhớ kỹ, lần sau khi Thái tử lại đến nhà chúng ta, con nhất định sẽ đối với chàng ấy như vậy. Thời gian không còn sớm, con cũng không quấy nhiễu cha mẹ nghỉ ngơi, sẽ lập tức rời đi, nhị lão nghỉ ngơi thật tốt, không cần tiễn con.”
Một phen nói làm Lâm thị vừa xấu hổ vừa nóng nảy, hận không thể đuổi theo đánh nàng, đứa con gái thối này, con bé này rõ ràng là không có nghe lọt mà.
Sau khi Tống Ngọc Tịch rời đi, Tống Dật liền bước vào phòng, không nghĩ tới lại bị Lâm thị trừng mắt nhìn: "Ông đang yên đang lành trở về sớm làm cái gì chứ! ”
Hại bà vẫn còn lời chưa nói hết với khuê nữ.
Tống Dật:...