Tiêu Tề Hoàn ngồi vững vàng trên lưng ngựa, trên bụng ngựa treo một cây ngân thương, cả người như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ. Chuyến đi hai năm đến Liêu thành này, đã làm cho hắn lột bỏ được sự ngây ngô ngày trước, khuôn mặt tuấn tú phiêu dật mang theo lãnh ý cùng sát khí, vóc người có vẻ cũng lên cao không ít, nhìn giống như một đại nam nhân. Nghe nói hai năm qua ở Liêu thành hắn đã từng nhiều lần truy kích quân Nguyên xâm phạm biên giới, khí phách hiên ngang sinh ra từ trên chiến trường này khiến người người khiếp sợ.
"Định Vương điện hạ hồi kinh, Đại tỷ sao không tiến lên chào hỏi, để cho người khác biết tỷ chính là Vương phi tương lai của người." Tống Ngọc Mộng đứng bên cạnh, hai tay đặt lên eo, chờ lúc đội ngũ Định Vương tới thì hành lễ.
Tống Ngọc Thiền tức giận trừng mắt nhìn nàng ta, thế nhưng nàng lại không thực sự tức giận, mà có chút thẹn thùng, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn không cam lòng cúi xuống, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người cầm đầu đội ngũ đang tiến ngày càng gần. Dáng vẻ thiếu niên oai hùng làm cho nàng động tâm.
Tiêu Tề Hoàn ngồi trên cao, kỳ thật đã sớm nhìn thấy mấy nữ tữ đứng ở ven đường, ánh mắt của hắn luôn không tự chủ được rơi lên trên người đứng ở phía sau. Hai năm không gặp, nàng đã trổ mã càng thêm duyên dáng, dáng người vẫn mảnh mai không thay đổi, nhưng người cao lên không ít, một đầu tóc đen vấn kiểu tóc toản nhi đơn giản, da trắng như bạch ngọc không tỳ vết dường như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, xinh đẹp khiến hắn không thể dời mắt, đôi mắt như nước, khuôn mặt trái đào, chiếc mũi hếch lên, đôi môi anh đào... giống hệt như trong mơ mà hắn nhiều lần mộng thấy.
Tuấn mã dừng ở trước mặt Tống Ngọc Thiền, tim của Tống Ngọc Thiền quả thực như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, căng thẳng đến mức thở không ra hơi. Thấy móng ngựa hoàn toàn đứng vững, nàng mới dịu dàng tiến lên, phúc thân hành lễ nói với Định Vương:
"Tống Ngọc Thiền phủ Trấn Quốc công tham kiến Định Vương điện hạ."
Giọng nói mềm mại, tư thái đoan trang, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhìn thế nào cũng đều là một bức vẽ mỹ nhân, nhưng Tống Ngọc Thiền hành lễ cũng không nhận được sự đáp lại, thậm chí còn không cho nàng "Miễn lễ". Nàng phúc thân nhưng cảm thấy vô cùng xấu hổ, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy thấy cặp mắt màu đen sắc bén lúc này đang nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch không chớp mắt, mặt không chút biểu cảm, mi tâm có vẻ đang ẩn nhẫn lửa giận.
Tống Ngọc Thiền quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, chỉ thấy nàng mũi mắt nhìn tâm, dường như không nhìn thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng của Định Vương. Tống Ngọc Thiền chợt hoảng hốt, trực giác của nàng ta không sai...
Định Vương điện hạ cũng không ngừng quá lâu, sau khi đôi mắt nhìn chằm chằm như muốn khoan nàng ra được một lát, thì hắn lại kẹp bụng ngựa, tiếp tục tiến về phía trước, thậm chí cũng không quan tâm Tống Ngọc Thiền đang hành lễ, chớ nói chi là nói chuyện với nàng ta. Tống Ngọc Thiền chỉ cảm thấy hai má như thiêu đốt, khác hẳn với sự khẩn trương lúc trước, giờ phút này nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt xấu hổ. Những ánh mặt xung quanh như châm chích nàng ta, giống như mỗi người đều đang cười nhạo nàng ta, cười nàng ta không biết tự lượng sức mình, bất chấp rụt rè của nữ nhi, tiến lên hành lễ chào hỏi với Định Vương, thế nhưng Định Vương điện hạ người ta lại chỉ nhìn chằm chằm vào muội muội của nàng ta, ngay cả một ánh mắt đều không rơi lên trên người nàng ta. Cho dù chung quanh không có một ai nói những lời này, thế nhưng Tống Ngọc Thiền biết, trong lòng bọn họ nhất định là đang nghĩ như vậy.
Sau khi đội ngũ Định Vương rời khỏi, Tống Ngọc Thiền đứng lên, cúi đầu thất vọng, chợt nghe Tống Ngọc Mộng ở bên cạnh nói một câu:
"Định Vương này cũng thực kỳ quái, đừng nói là Đại tỷ đã chủ động chào hỏi, ngay cả khi Đại tỷ không chủ động, hắn cũng nên dừng lại nói chuyện với Đại tỷ chứ! Dù gì cũng là người sắp sửa định thân với mình."
Lúc nãy Tống Ngọc Mộng đứng là ngay trước bụng ngựa, cũng không ngẩng đầu nhìn lên, cho nên cũng không biết người mà Định Vương nhìn chằm chằm là Tống Ngọc Tịch, nàng ta vẫn tưởng rằng Định Vương dừng lại là vì Tống Ngọc Thiền, chỉ là không nói chuyện với nàng ta mà thôi.
Tống Ngọc Thiền nhìn nàng ta một cái, cũng không trả lời, lúc đi ngang qua trước mặt Tống Ngọc Tịch, như có như không liếc xéo nàng một cái, rồi lập tức ngồi lên xe ngựa. Tống Ngọc Mộng trừng mắt với bóng lưng của nàng ta, cho rằng nàng ta trông thấy Định Vương thì kiêu ngạo không muốn để ý đến tỷ muội các nàng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng theo lên xe ngựa.
Tống Ngọc Tịch âm thầm thở dài, Tiêu Tề Hoàn không trở lại còn tốt, vừa về đến liền kéo thêm cừu hận cho nàng. chỉ sợ lần này Tống Ngọc Thiền đã hận mình rồi. Kỳ thật nàng thật sự thích vị tỷ tỷ Tống Ngọc Thiền này, nàng ấy chính là đích nữ thế gia điển hình giống như trong tưởng tượng của Tống Ngọc Tịch, hành vi cử chỉ, thái độ lúc nói chuyện, không chỗ nào là không phải hình mẫu, thật giống với Kỷ Uyển Ninh, những năm này càng ngày càng trở nên trầm ổn đoan trang. Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh là biểu tỷ muội, khí chất tổng thể rất giống nhau, tuy nhiên Tống Ngọc Thiền có nhiều tự tin hơn so với Kỷ Uyển Ninh.
Nghĩ đến đôi tỷ muội này, một người là Định Vương phi, một người là Hoài Vương phi, toàn bộ quý nữ kinh thành, cũng chỉ có Thái Tử Phi, thiên kim của Thái úy mới có thể so được với các nàng, những người khác cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của họ mà thôi. Đối với các nàng, Tống Ngọc Tịch không muốn đắc tội, dù sao tương lai còn phải sống dưới trướng các nàng, đắc tội với lão bản thì còn đường sống, chứ nếu đắc tội với bà chủ, thì thực sự phải mang theo bọc chăn màn cuốn xéo đi đó.
Sau khi lên xe ngựa, Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Thiền đều không nói gì, chỉ có Tống Ngọc Mộng huyên thuyên nói chuyện với ma ma giáo dưỡng của nàng ta về những thứ mà mình đã mua. Tống Ngọc Tịch cố hết sức thu mình ở cửa xe ngựa, cúi đầu không làm cho đại tiểu thư buồn bực trong lòng.
Sau khi xuống xe ngựa, Tống Ngọc Tịch lập tức nhảy xuống xe, Tống Ngọc Thiền đi theo xuống, chân bước hụt lắc lư như muốn ngã, Tống Ngọc Tịch nhanh tay lẹ mắt liền đỡ nàng ta. Sau khi Tống Ngọc Thiền ổn định thân thể, cũng nhìn Tống Ngọc Tịch, khóe miệng giật giật, nhưng câu "Cảm ơn" cuối cùng vẫn là không nói ra. Nàng ta cũng không quay đầu lại tiến vào phủ.
Tống Ngọc Thiền chạy một mạch về chủ viện, sau khi nhìn thấy Kỷ Lan, thì không nhịn được nữa nhào vào vòng tay của Kỷ Lan, khóc rống lên như bị ủy khuất. Kỷ Lan chưa bao giờ nghĩ tới nữ nhi luôn hiểu chuyện kiên cường của mình đi ra ngoài mua đồ, lại biến thành bộ dạng như thế này. Bà ta vội vàng cho người lui ra, đỡ Tống Ngọc Thiền đi vào gian trong.
Tống Ngọc Thiền kể toàn bộ chuyện xảy ra ở trên đường hôm nay cho Kỷ Lan, Kỷ Lan giận dữ: "Cái gì? Con đã nhìn kỹ chưa? Chuyện này, điều này làm sao có thể chứ?"
"Làm sao lại không có khả năng? Đôi mắt của Định Vương điện hạ cứ như là mọc ở trên người nàng ta vậy. Thất muội muội lớn lên xinh đẹp như vậy, Định Vương điện hạ vừa ý nàng ta là hoàn toàn có thể, mẫu thân lại có thể hoài nghi con nói dối sao?" Ngày thường, mặc dù Tống Ngọc Thiền không thân cận với Kỷ Lan, vị mẫu thân không được tổ mẫu yêu thích này, thế nhưng đến lúc thực sự gặp chuyện, thì việc đầu tiên nàng làm là chạy vào trong lòng mẹ, đây dường như là một loại bản năng.
Kỷ Lan không chịu được khi thấy con gái mình thút thít nỉ non, bà ta nói: "Ngoan, đừng khóc, mẫu thân không phải hoài nghi con nói láo, mà căn bản con không cần lo lắng. Tô phi nương nương là mẹ đẻ của Định Vương điện hạ, bà đã chính miệng nói ra là con, thì điều này sẽ không thay đổi. Định Vương điện hạ đã có hai năm chưa trở về kinh, nhất thời bị hoa mắt cũng chẳng có gì lạ. Tống Ngọc Tịch là cái đứa quyến rũ, giống hệt với bộ dáng của con tiện nhân Lâm Vũ Đồng kia, trời sinh đã biết câu dẫn nam nhân, thế nhưng con đừng sợ, nó là thân phận gì? Cho dù Định Vương điện hạ nhìn trúng nó, nó còn có thể bay lên đầu cành hay sao? Tô phi nương nương đặt nặng nhất việc dòng dõi."
Mặc dù Tống Ngọc Thiền cũng biết, chỉ cần Tô phi nương nương mở kim khẩu (miệng vàng), thì danh phận của nàng ta và Định Vương điện hạ đã được định ra, mặc kệ người Định Vương điện hạ thích là ai, thì hắn cũng chỉ có thể lấy mình. Thế nhưng trong lòng nàng ta cảm thấy không hề thoải mái, rõ ràng là tướng công của mình, vì sao hắn còn muốn nhìn những nữ nhân khác? Giờ này khắc này, nàng ta mới hơi có chút hiểu rõ cảm thụ của mẫu thân nàng ta năm đó. Tống gia đều nói mẫu thân ghen tị, năm đó hại c.h.ế.t không ít thiếp thị, khi đó nàng ta còn bé, cũng hiểu được mẫu thân tâm ngoan thủ lạt, không thân cận với bà, nhưng bây giờ, đừng nói mẫu thân, chính bản thân nàng ta, cũng sinh ra tâm địa ác động muốn g.i.ế.c Tống Ngọc Tịch, chỉ cần nhớ tới ánh mắt của Định Vương điện hạ lúc nhìn Tống Ngọc Tịch, trong lòng nàng ta khó chịu giống như là trăm ngàn móng vuốt đang cào vào tim nàng ta. Còn có hai năm trước, Tống gia tổ chức sinh nhật cho Tống Ngọc Tịch ở Tầm Viên, tại sao người ở Đức Vân Lâu đối diện, không phải là người khác mà cứ phải là Định Vương điện hạ chứ? Hai năm qua, vào sinh nhật của Tống Ngọc Tịch hàng năm, sẽ có người phóng pháo hoa hình đào mừng thọ mừng tặng nàng, trong lòng Tống Ngọc Thiền cũng hoài nghi, chuyện này là do Định Vương điện hạ an bài. Nàng ta cũng thường tự nhủ không cần cố nghĩ tới chuyện đó, nàng ta cũng muốn làm một vị tỷ tỷ tốt, nàng ta cũng không muốn náo loạn với tỷ muội trong nhà khiến cho mọi người không thoải mái, thế nhưng tại sao Tống Ngọc Tịch lại cứ phải bức nàng ta?
"Nương, đời này nữ nhi cũng chưa từng bị khuất nhục như vậy! Con nên làm cái gì bây giờ? Nếu Định Vương điện hạ thật sự coi trọng nàng ta, thì phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cả đời này, con không còn hi vọng gì nữa?"
Cho dù có thành thân, nàng trở thành Định Vương phi, nhưng Định Vương cứ một lòng với Tống Ngọc Tịch, loại chuyện này Tống Ngọc Thiền chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy không chịu nổi.
Nhìn mẹ của mình, Tống Ngọc Thiền càng thêm tuyệt vọng, hai mắt đẫm lệ nói: "Nếu Định Vương thật sự nạp nàng ta làm thiếp, nàng ta có thể lại trở thành một Lâm di nương khác hay không?" Từ khi Lâm di nương vào phủ đến nay, phụ thân không còn đi phòng các di nướng khác, chỗ của mẫu thân căn bản cũng không tới, Tống Ngọc Thiền dường như nhìn thấy tương lai của mình trên người của Kỷ Lan.
"Nàng ta nhất định sẽ như vậy. Nàng ta lớn lên đã rất thu hút người khác, giống như đúc với Lâm di nương, nàng ta nhất định sẽ cướp đi đồ của con giống như Lâm di nương cướp đi mọi thứ của mẫu thân, nương, con nên làm cái gì bây giờ?"
Kỷ Lan ôm Tống Ngọc Thiền, tiếng khóc khàn khàn của con gái vang lên bên tai, sắc mặt trầm như đáy nồi, ánh mắt hiện lên tia lãnh khốc.
Trong Điện Nguyên Dương, Định Vương điện hạ từ bên ngoài đi vào, dưới sự dẫn đường của nội thị, đi đến thư phòng, nhìn thấy bóng dáng màu vàng sáng từ sau án thư bước ra, liền quỳ xuống dập đầu hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Tinh Đức Đế đã ngoài bốn mươi, nhưng do được chăm sóc thoả đáng, nên nhìn vẫn còn trẻ, một đôi mắt hoa đào tổ truyền của Tiêu gia vui vẻ híp lại, đưa tay đáp: "Đã trở lại? Đứng lên đi."
Sau khi Định Vương Tiêu Tề Hoàn đứng dậy, lại xoay người sang chỗ khác, bái hạ: "Tham kiến hoàng huynh."
Tiêu Tề Dự gật đầu, nói: "Miễn lễ, hai năm qua đã vất vả cho đệ."
Tinh Đức Đế ban thưởng ngồi, phụ tử ba người liền bắt đầu trò chuyện. Đầu tiên Tiêu Tề Hoàn nói cho bọn họ về việc phòng thủ bờ biển ở Liêu thành, sau khi báo cáo xong, Tinh Đức Đế liền đưa câu chuyện về chuyện tuyển tú tháng năm, chính thức nói với Tiêu Tề Hoàn:
"Ngươi vừa trở về, nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, dưỡng tinh thần. Sau khi tuyển tú, trẫm lập tức tứ hôn cho ngươi, mẫu phi của ngươi đích thân thay ngươi tuyển đấy, là đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc công, thân phận quý giá. Trẫm và hoàng huynh ngươi cũng đã nhìn qua, xác thực không tồi, tú ngoại tuệ trung, đoan trang tao nhã, lại là mỹ nhân, nếu không phải mẫu phi ngươi nhanh tay định ra, thì ở bên ngoài có rất nhiều thế gia muốn lấy nàng ấy. Tiểu tử ngươi đúng là người ngốc có ngốc phúc, chuyện tốt như vậy lại rơi lên trên người ngươi. Cưới nàng ấy, thì Trấn Quốc công Tống Dật chính là nhạc phụ của ngươi, phải biết đối tốt với người ta, nghe chưa?"