Trấn Quốc công phủ nằm ở cực đông đường Chu Tước ở kinh thành, là một tòa nhà lớn được xây theo hướng tọa bắc triêu nam [1], ngàn mái trăm hiên [2], muôn hình vạn trạng. Kỷ Uyển Diễm đỡ Lâm thị xuống xe ngựa, Tống Dật đến bên nắm tay Lâm thị, Lâm thị ngẩng đầu dịu dàng cười với hắn, quần áo gọn gàng, đẹp như tranh vẽ, cho dù đã qua ba mươi, nhưng vẫn xinh đẹp rung động lòng người.
[1] tọa bắc triêu nam: là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả hướng của ngôi nhà, nghĩa là ngôi nhà nằm ở phía bắc, nhưng cửa hướng ra phía nam. Ngay từ trong xã hội nguyên thủy, tổ tiên của Trung Quốc đã xây dựng những ngôi nhà theo hướng tọa bắc triêu nam. Phần lớn các ngôi nhà được tìm thấy trong khảo cổ học là cửa hướng ra phía nam. Thiết kế của tọa bắc triêu nam, là các phòng chính của ngôi nhà (như phòng khách và phòng ngủ chính) quay mặt về hướng nam, hoặc phía chiếu sáng chính của ngôi nhà nằm ở phía nam.
[2] ngàn mái trăm hiên: ngàn mái nhà, trăm hiên nhà, ý chỉ nhà cao cửa rộng có nhiều tòa nhà nhỏ trùng trùng điệp điệp
Tống Dật nắm tay Lâm thị đi vào cửa, Kỷ Uyển Diễm đi theo phía sau bọn họ, hai mắt cụp xuống, không dám nhìn linh tinh, chỉ thấy hai bên nô bộc đều dừng bước hành lễ với Tống Dật. Hai bên cảnh đẹp không ngừng thay đổi, tuy thời tiết đầu xuân vẫn còn lạnh lẽo băng hàn, nhưng cảnh trí đình viện trong phủ Quốc công đã dạt dào xuân ý, đập vào mắt là hoa cỏ tươi tốt, đẹp không phô trương, phong cách thanh nhã lộ ra phú quý.
Mặc dù trong phủ hạ nhân đều tỏ tường Lâm thị đang được Tống Dật nắm tay có thân phận gì, nhưng không ai dám chỉ trỏ trước mặt, tất cả đều mắt mũi nhìn tâm, không giám vọng luận chủ nhà. Kỷ Uyển Diễm ở kiếp trước đã từng đến Bình Dương Hầu phủ, nhưng cho dù là quy củ của Bình Dương Hầu phủ rất nhiều, nhưng nô bộc trong phủ cũng không cẩn thận và quy củ như vậy. Có thể ngẫu nhiên chứng kiến kẻ trốn việc biếng nhác, nghe được lời ong tiếng ve, nhưng ở Trấn Quốc công phủ, ngay cả chỗ ít người vắng vẻ Kỷ Uyển Diễm đều không thấy được những cảnh tượng như vậy, có thể thấy lão phu nhân trị gia rất nghiêm minh. Trong lòng lại thêm mấy phần bội phục lão phu nhân, có thể quản gia ngay ngắn rõ ràng, có quy củ như vậy, thì đã nói lên lão phu nhân không phải là một người hẹp hòi, chỉ cần bà không phải là người hẹp hòi, không tận lực chèn ép thiếp thất cùng thứ xuất thì đó chính là an ủi lớn nhất đối với Kỷ Uyển Diễm.
Tống Dật đưa Lâm thị cùng Kỷ Uyển Diễm trực tiếp đi phòng khách của chủ viện, một ma ma hơn bốn mươi tuổi, mặc bỉ giáp[3] da màu lông chuột, mỉm cười tiến lên chào đón, hành lễ với Tống Dật rồi nói:
"Lão gia đã trở lại, phu nhân đang thay y phục, xin ngài chờ một lát, phu nhân có nói, biết người tới là ai, nên nếu lão gia còn có chuyện thì không ngại cứ đi trước, phu nhân sẽ xử lý tốt sự tình."
[3] bỉ giáp: áo dài cộc tay, cổ vuông, hai tà bằng nhau
Kỷ Uyển Diễm liếc qua khóe mắt của vị ma ma này, tựa hồ có hơi hồng hồng, làm sao còn không hiểu rõ, cái gọi là thay y phục, cũng chỉ là Kỷ Lan đang giở tính mà thôi, lại còn để Tống Dật lưu người lại rồi tự mình rời đi, ngược lại bà ta cũng thông minh đấy. Tống Dật tự nhiên cũng nghe ra hàm ý bên trong, nhưng không nói gì mà trực tiếp ngồi xuống, nói với Lâm thị:
"Đừng sợ, tính tình phu nhân có chút chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ, ta đợi cùng hai mẹ con các nàng, đợi sau khi phu nhân uống trà nàng kính, định ra danh tự cho Vãn Vãn, nhập vào hộ khẩu của Tống gia, làm đủ thủ tục thì ta lại dẫn hai người đi viện nhỏ của mình, dàn xếp tốt chỗ ở cho hai người."
Lâm thị không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười cười. Mặc dù không có ôn hương nhuyễn ngọc [4] trong n.g.ự.c nhưng nụ cười này của Lâm thị vẫn làm cho Tống Dật trong lòng ngứa ngáy, âm thần tán thưởng vẻ đẹp tinh xảo khéo léo của nữ nhân này.
[4] "ôn hương nhuyễn ngọc" hay còn nói là "nhuyễn ngọc ôn hương": “Nhuyễn” [软]: Dịu dàng ; “Ngọc” [玉], “Hương” [香]: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (Trích từ Page "Truyện ngôn tình xuyên không cổ đại")
Vị ma ma kia vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, giương mắt nhìn thoáng qua Lâm thị bình tĩnh thong dong vẻ đẹp như ngọc, và vị tiểu cô nương có dung mạo không nửa phần thua kém với Lâm thị kia. Kỷ Uyển Diễm phát giác vị ma ma kia đang nhìn nàng, đôi mắt đen như mực giương lên, nhìn thẳng vào mắt vị ma ma kia, không hề chùn bước, khiến vị ma ma kia có chút kinh ngạc.
Tống Dật uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn các nàng, rồi mở miệng nói:
"Ngươi cũng đừng có đứng đực ra đấy. Đi chỗ lão phu nhân báo tin, sau khi ta xong việc bên này, sẽ dẫn người sang chỗ lão nhân gia thỉnh an."
Vị ma ma kia sững lại, sau đó vội vàng trả lời: "À, dạ dạ dạ, để nô tài phái người sang chỗ lão phu nhân báo tin."
Tống Dật đặt chén trà xuống, nhàn nhã nói:"Ngươi không có tai hay sao? Ta bảo ngươi đi. Sao nào, ngươi còn muốn lưu lại nhìn ta, sợ ta ăn thịt phu nhân nhà người à?"
Tống Dật mặc dù không lộ vẻ giận dữ, nhưng lời nói cũng coi như là vô cùng nghiêm khắc, vị ma ma lập tức biến sắc, liên tục nói không dám, nửa khắc cũng không dám chậm trễ, vội vàng cáo lui rời khỏi. Kỷ Uyển Diễm quay đầu lại nhìn, thấy bà ta đi hướng hành lang gấp khúc bên phải, chắc hẳn chủ viện và hậu viện không cách nhau quá xa.
Vị ma ma kia Kỷ Uyển Diễm chưa từng gặp qua, thế nhưng có thể đoán được là ma ma quản sự bên người Kỷ Lan, cùng theo từ Kỷ gia xuất giá đến đây. Lúc trước cùng nàng đối mặt, Kỷ Uyển Diễm cũng nhìn ra trong mắt vị ma ma kia tràn đầy hận ý cùng khinh miệt, nghĩ đến đây trong lòng nàng âm thầm cười lạnh.
Rèm che trong phòng va chạm, đầu tiên là hai nha hoàn đi ra trước vén rèm, rồi đến Kỷ Lan bước ra từ phía sau tấm rèm che, mặc chiếc áo khoác ngoài vạt tỳ bà [5] màu đỏ nhạt viền vàng, dùng tơ bạc chỉ vàng thêu triền chi mẫu đơn [6], trang phục trên người đẹp đẽ, khiến người nhìn vào đã thấy quý khí bức người. Nàng ta chừng ba mươi tuổi, có chút giống Trữ thị, mặt tròn đầy đặn, có chút hồng hào, trước mặt và sau lưng đều có hai tỳ nữ theo hầu, tỳ nữ đằng trước bưng khay ngọc trai, tỳ nữ đằng sau bưng hương lô nhỏ hình hoa bách hợp bằng vàng.
[5] áo ngoài vạt tỳ bà: áo dạng gile cài chéo mặc ngoài áo dài
[6] triền chi mẫu đơn: một loại hoa mẫu đơn của Trung Quốc
Nàng ta bước ra từ phòng trong, nhìn không chớp mắt, Tống Dật thấy nàng ta phô trương thanh thế cũng không nói gì, đưa tay ra ý bảo nàng ta không cần hành lễ, dường như cũng không muốn nhiều lời hàn huyên với nàng ta, đứng dậy, đi thẳng vào vấn đề, chỉ vào Lâm thị cùng Kỷ Uyển Diễm nói:
"Đây là Vũ Đồng, ngươi có lẽ cũng biết, ủy khuất nàng ấy đã theo ta nhiều năm, nữ nhi cũng đã lớn như vậy, ta mang nàng ấy trở về để cho một danh phận, nha đầu này lần này trở về cũng sẽ nhận tổ quy tông."
Tống Dật nói cực kỳ tự nhiên, thật giống như đang cùng Kỷ Lan nói một chủ đề nhẹ nhàng như "Buổi tối hôm nay ăn cái gì?". Kỷ Lan đứng bên, hai tay khép lại trong tay áo, hai vai cương cứng bất động, tựa hồ như sớm đã có chuẩn bị, rất bình tĩnh hít sâu một hơi, nói với Tống Dật:
"Vốn Quốc công muốn nạp thiếp, thiếp thân tự nhiên sẽ an bài, nhưng vì sao lại từ bên ngoài dắt một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy về đây. Cho dù có phải nạp thiếp, thì Tống gia cũng đều nạp lương thiếp[7] có xuất thân trong sạch, cũng không có loại người ai cũng có thể làm chồng như thế này đâu."
[7] lương thiếp: thiếp có phẩm hạnh
Tống Dật hừ lạnh một tiếng, nhìn Kỷ Lan từ trên xuống dưới một lần rồi nói:"Chỉ là một người thiếp mà thôi. Ngươi là thê tử của ta, chỉ có ngươi khắc ta, người bên ngoài mới có thể nói ngươi là người có số khắc chồng."
Tống Dật đáp trả khá mạnh mẽ, thể hiện không muốn giữ chút mặt mũi nào cho Kỷ Lan. Kỷ Uyển Diễm thấy rất ngạc nhiên, rốt cuộc Kỷ Lan đã làm những gì, mới khiến cho Tống Dật lạnh tình với bà ta đến vậy, hay là Tống Dật vốn chính là một người như vậy?
Quả nhiên sắc mặt Kỷ Lan không tốt, bắt đầu nghiến răng muốn đáp trả, nhưng Tống Dật đã đưa tay cản nàng ta, tiếp tục nói: "Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa. Ta đã mang người về, tức là đã không muốn hỏi ý của ngươi