"Quốc công không cần đa lễ."
Tống Dật ở giữa hai người nhìn một chút, biểu tình của Tống Ngọc Tịch có chút không được tự nhiên, nhưng ngược lại Tiêu Tề Dự lại rất thong dong, Tống Dật thử hỏi: "Cái này, Tịch tỷ nhi sao lại ở cùng một chỗ với Thái tử?”
Tiêu Tề Dự đáp: "Hôm nay gặp chút chuyện, có lỗi với Thất tiểu thư.”
Tống Dật nhìn Tống Ngọc Tịch một chút, thấy nàng đang trừng mắt nhìn Tiêu Tề Dự, ông cũng có chút khó xử, nói với Tiêu Tề Dự: "Ồ, đa tạ Thái tử, nha đầu này cho tới bây giờ chính là đứa luôn gây họa, nếu tiện, thì xin mời vào uống một tách trà." Câu nói này của Tống Dật thật sự chỉ là câu nói xã giao, căn bản không hề có chút suy nghĩ viển vông rằng Tiêu Tề Dự sẽ thật sự lưu lại uống trà. Tuy nói Thái tử thể hiện yêu thích đối với Tịch tỷ nhi, nhưng suy cho cùng cũng chưa đưa ra hứa hẹn gì, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa mà nói, tiếp theo hẳn là hắn sẽ nhã nhặn từ chối mới đúng.
"Cũng tốt, như thế liền xin Quốc công dung thứ."
Lời nói của Tiêu Tề Dự khiến Tống Dật kinh hãi, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tống Ngọc Tịch một cái, chỉ thấy Tống Ngọc Tịch biểu tình xấu hổ, cũng không có cho ra bất kỳ ý tứ gì, nàng có thể giả chết, nhưng Tống Dật lại không thể, vội vàng làm ra bộ dáng mời đối với Tiêu Tề Dự. Tống Ngọc Tịch đang do dự có nên đi cùng hay không, thì Tiêu Tề Dự đã đi được hai bước, lại quay đầu lại, nói với Tống Ngọc Tịch:
"Nàng về nghỉ ngơi trước đi, không cần đi cùng, ta ngồi một lát sẽ đi."
Tống Ngọc Tịch ngẩn người, sau đó nhìn Tống Dật một chút, chỉ thấy Tống Dật gật đầu với nàng, ý bảo nàng quay về, Tống Ngọc Tịch cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, vừa rồi quả thật nàng có chút sợ hãi phải cùng bọn họ đi thư phòng đối đáp, hiện tại bọn họ nói không cần nàng, nàng thấy vừa hay.
Sau khi hành lễ với Tống Dật và Tiêu Tề Dự, liền cùng bọn họ mỗi người một ngả, Tống Dật dẫn Tiêu Tề Dự đến thư phòng, còn Tống Ngọc Tịch thì trở về Vũ Đồng viện.
Trong Vũ Đồng viện, Lâm thị đang cùng Từ ma ma lập ra danh sách cho hôn lễ của Kỷ Hành, thấy Tống Ngọc Tịch trở về, Mai Tường đi theo phía sau Tống Ngọc Tịch, Lâm thị không khỏi vẫy tay với nàng, rồi nói:
"Con xem con là một nữ hài tử, suốt ngày lăn lộn ở bên ngoài đến giờ này mới về nhà, cũng do cha con nuông chiều con!"
Mai Tường nhìn Tống Ngọc Tịch một chút, liền đi lên nói với Lâm thị: "Di nương, hôm nay là Thái tử đích thân đưa tiểu thư trở về.”
Lâm thị buông lỏng tờ danh sách trong tay, suýt chút nữa làm rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch liếc Mai Tường lắm miệng một cái, nhưng sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Lâm thị, tự tay châm trà uống, Từ ma ma rất là khiếp sợ:
"Cái gì, Thái tử... Ngươi nói Thái tử, là Thái tử mà ta nghĩ đến kia sao?”
Từ ma ma nhận được câu trả lời khẳng định của Mai Tường, thì lập tức che miệng lại, khó tin nhìn Tống Ngọc Tịch. Lâm thị mới đầu cũng cảm thấy khiếp sợ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tống Ngọc Tịch rầu rĩ không vui, thì để mọi người lui xuống.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay con đi đâu?”
Sau khi cho lui tất cả mọi người, Lâm thị hỏi Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch cắn môi do dự một chút, nói: "Hôm nay đi phía tây ngoại ô, thiếu chút nữa lạc đường, vừa vặn gặp được Thái tử, chàng liền đưa con trở về, lúc này đang ở trong thư phòng uống trà với cha.”
Lâm thị lần này cũng không bình tĩnh, nói: "Con nói, Thái tử không chỉ đưa con trở về, mà còn vào cửa uống trà với cha con?”
Tống Ngọc Tịch gật đầu, sau đó không nói gì nữa, đối với chuyện này, nàng thật sự không có gì để nói, Tiêu Tề Dự làm chuyện này, cũng không biết là có phải là nổi lên tính tình hay không, nhưng tóm lại là làm cho người khác không nắm bắt được suy nghĩ, nàng vô cùng sợ ngày mai hắn tỉnh ngộ, sẽ tỏ vẻ hối hận đối với hành vi buổi tối ngày hôm nay, nếu như vậy, thì quan hệ giữa hai người sẽ không còn hòa hợp như trước nữa.
Quả thật, cho dù Tiêu Tề Dự chỉ chơi đùa với nàng, lừa gạt tình cảm của nàng, thì Tống Ngọc Tịch cũng cảm thấy đoạn thời gian này ở chung cùng Tiêu Tề Dự rất vui vẻ, nghĩ hắn muốn chơi, thì chơi với hắn là được rồi, đợi đến lúc nào, hắn hối hận, muốn cưới chính phi, nàng lại tiêu sái chào cảm ơn, tuy rằng không có được cái gì, nhưng nàng cũng hưởng thụ quá trình này, vì nàng thật sự quá thiếu thốn tình cảm, kiếp trước luôn ảo tưởng có một nam nhân có thể sủng ái nàng, nhưng khốn khổ cả đời lại phát hiện ra rằng ảo tưởng này là quá xa vời.
Kiếp này, đã có Tiêu Tề Dự, gần như đã làm cho nàng cũng hưởng thụ được tư vị được người sủng ái là như thế nào, cho nên, khi Tống Ngọc Tịch ở cùng một chỗ với Tiêu Tề Dự, đã làm tốt chuẩn bị tùy thời có thể bị vứt bỏ. Thế nhưng, hôm nay Tiêu Tề Dự đích thân đưa nàng về nhà, còn lưu lại uống trà, chuyện giữa hai người bọn họ đã trở nên không còn thuần túy như vậy nữa. Nửa đêm, Thái tử đưa tiểu thư khuê các về nhà, hơn nữa còn được mời uống trà ở nhà tiểu thư đó, chủ đề này thật sự quá nóng rồi. Nàng tin rằng bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống của nàng sẽ không bao giờ yên ổn được nữa.
"Ôi chao, chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Khiến ta sốt hết cả ruột rồi.”
Lâm thị thúc giục Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch dang hai tay ra: "Con cũng muốn biết là chuyện gì đang xảy ra đây, coi như hôm nay chàng uống nhầm thuốc đi, ngày mai chắc chắn sẽ hối hận.”
"Hối hận cái gì chứ? Nếu hắn đã có thể ở lại uống trà, vậy thì nói rõ hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, con mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, Thái tử đây là... Hắn thực sự coi trọng con hả? " Lâm thị đến bây giờ còn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng khuê nữ nhà mình xinh đẹp, nhưng cũng không có lý do gì để Thái tử... Đột nhiên bà nghĩ đến một khả năng, hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Đúng rồi, Thái tử đây không phải là muốn... Nạp con làm thiếp chứ?”
Lâm thị suy nghĩ trước sau, quả thật là có khả năng này. Dù sao thân phận Tống Ngọc Tịch không đủ, nếu là làm chính phi của Thái tử, thì thực sự có chút miễn cưỡng, nhưng nếu là nạp thiếp mà nói... Thật lòng mà nói bất luận có như thế nào thì Lâm thị cũng không muốn như vậy.
Không đợi Tống Ngọc Tịch lên tiếng, Lâm thị liền tự phủ định khả năng này, nói: "Nếu là nạp thiếp, thì cho dù thế nào, ta cũng phải bảo Tống Dật ngăn lại mới được. Thuyền hải tặc này không thể lên, cho dù không gả được Thái tử, cho dù sau này con gả cho một gia đình bình thường, an tâm làm đương gia chủ mẫu, như vậy mới tốt, cho dù là Thái tử, nhưng thiếp của Thái tử, cũng là thiếp nha!”
Nói xong những lời này, Lâm thị lại giống như sợ Tống Ngọc Tịch không đồng ý, ngay sau đó lại gán cho một câu: "Con có nghe hay không? Ta, ta tuy rằng không có tư cách nói, cũng không làm gương tốt cho con, thế nhưng, con muốn đi làm thiếp, thì ta một vạn phần không muốn đáp ứng. Cho nên chuyện này, con nghĩ cũng đừng nghĩ, Thái tử không có khả năng cưới con làm chính thê, mà ta cũng sẽ không để cho con đi làm thiếp, hắn thích lưu lại uống trà thì cứ uống trà là được rồi, con trở về ngủ đi, chuyện này giao cho ta giải quyết, suy cho cùng Tống Dật luôn có cách.”
Lời nói của Lâm thị khiến Tống Ngọc Tịch nghe xong, trong lòng có chút nghẹn lại, tuy rằng nàng cũng biết thân phận của mình không đủ làm chính phi, Lâm thị nói cũng có lý. Cho dù Tiêu Tề Dự lưu lại uống trà, thì đó cũng chỉ là uống trà mà thôi, hắn chưa chắc sẽ để mình làm chính phi, nếu hắn đưa ra lời đề xuất muốn nạp nàng làm thiếp với Tống Dật, thì nàng nên làm như thế nào?
Trong lòng cảm thấy vô cùng rối loạn, Tống Ngọc Tịch xoa đầu, xoay người đi ra khỏi chủ viện, đi về phía tiểu lâu của mình. Trong lòng có chút oán giận Tiêu Tề Dự, hai người vốn dĩ không phải đang rất tốt sao, muốn gặp mặt, thì lén lút gặp, hôn môi, sờ tay, giống như những tiểu tình nhân kia, không ai can thiệp, không ai ngăn cản, nàng cũng không cầu danh phận gì, thầm nghĩ hưởng thụ tình cảm lưỡng tình tương duyệt, nhưng lần này, nếu hắn đề xuất muốn nàng làm chính phi, thân phận của nàng không đủ, nếu đề nghị làm thiếp, nàng lại cực kỳ không muốn lấy thân phận thiếp mà ở lại bên cạnh hắn, nếu phải làm thiếp thì nàng tình nguyện cắt đứt phần tình cảm này từ sớm.