Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng cho rằng chỉ cần nàng và Thái tử tâm ý tương thông, thì hai người có thể ở cùng một chỗ sao? Không, không! Thân phận của huynh ấy đã định sẵn khoảng cách giữa hai người, huynh ấy không có khả năng vì nàng mà từ bỏ toàn bộ thiên hạ, mà nếu huynh ấy muốn thiên hạ, vậy thì không có khả năng chỉ cần một mình nàng, nàng hiểu không? Đây là một ván cược đã được định sẵn sẽ thua, nhưng vì sao nàng lại hết lần này tới lần khác muốn như thiêu thân lao đầu vào lửa chứ?"

Tống Ngọc Tịch không thể phủ nhận lời Tiêu Tề Hoàn nói đúng là rất có lý, hắn cũng là thật lòng vì mình suy nghĩ. Tống Ngọc Tịch có thể nhìn ra chân tình ở trong đôi mắt trẻ trung nóng bỏng ấy.

Tiêu Tề Hoàn thấy Tống Ngọc Tịch bình tĩnh lại, thì không khỏi lại tiếp tục nói: "Tất cả những gì nàng làm đều không có ý nghĩa, nàng hiểu không? Không có ý nghĩa! Nàng đã được định sẵn là không thể ở bên huynh ấy lâu dài, ngay cả khi nàng có thể chịu đựng, nhưng nàng có thể chịu đựng trong một năm, hai năm, hoặc thậm chí mười năm, nhưng nàng có thể chịu đựng cả đời được không? Ta không cầu nàng thích ta bây giờ, nhưng ngoại trừ việc ta không thể cho nàng được thân phận hư danh kia, thì những thứ khác, ta tự hỏi mình càng có thể cho nàng nhiều hơn, Tiêu Tề Dự có thể cho nàng, ta đều có thể cho, thậm chí còn có thể cho nhiều hơn huynh ấy.”

Tống Ngọc Tịch thở dài, không muốn tiếp tục tranh cãi với hắn về vấn đề này nữa, nàng nói: "Ta không muốn nói nhiều với ngươi về vấn này nữa, chuyện tình cảm, không có cách nào nói được rõ ràng, chúng ta hãy nói về vấn đề thực tế là được rồi. Sau khi ngươi chạy đi, Tiêu Tề Dự đã được điều động Ngũ thành binh mã tư để tìm ngươi, ngươi cảm thấy, ngươi có thể mang theo ta rời khỏi kinh thành sao? Nếu ngươi không thể mang ta ra ngoài, ngươi có biết hậu quả sẽ là gì không? Hậu quả chính là người ta sẽ chỉ vào mặt ta mà mắng, ngươi là đối tượng đính thân của đại tỷ, tương lai người ngươi muốn cưới chính là đại tỷ ta, mà không phải là ta à nha. Người khác sẽ không nói ngươi cái gì cả, bởi vì ngươi là hoàng tử, nhưng người ta sẽ nói ta, nói ta cướp nhân duyên của tỷ tỷ, nói ta mơ ước làm Định Vương phi của ngươi, nói ta trăm phương ngàn kế, ngay cả nam nhân của tỷ tỷ cũng muốn đoạt... Ngươi luôn miệng nói thích ta, yêu ta, nhưng tất cả cũng chỉ lời ngoài miệng của ngươi mà thôi, ngươi có can đảm để ăn cả ngã về không, nhưng lòng can đảm này của ngươi cũng không đại diện cho ta, để cho ta sử dụng, hơn nữa sẽ an ủi ta khi ta bị tổn thương! Nếu ngươi mang ta ra khỏi kinh thành, đi Mạc Bắc, người cao hứng cũng chỉ có mình ngươi, ta sẽ không cao hứng, mà nếu ngươi không thể mang ta ra khỏi kinh thành, thì điều ngươi để lại cho ta cũng chính là sự diệt vong, ngươi có hiểu không?”

Tiêu Tề Hoàn nhìn Tống Ngọc Tịch bình tĩnh nói chuyện, nhất thời thật sự có chút nghi hoặc, lắc đầu nói: "Ta sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt! Ta sẽ không cho phép người khác làm tổn thương nàng.”

"Ngươi dựa vào cái gì mà bảo đảm?"

Tống Ngọc Tịch thật sự không muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp nói: "Ngươi thu tay lại đi, ta sẽ không đi cùng ngươi đến Mạc Bắc đâu. Ngươi quá non nớt, căn bản không nghĩ qua việc mình làm sẽ mang đến hậu quả gì, một lòng nhiệt tình của ngươi, khiến ta cảm động, nhưng ngươi lại không thể không thừa nhận, ngươi sẽ không thể bảo vệ ta được! Thật giống như Tiêu Tề Dự lúc trước cũng đã nói, chàng sẽ không để cho ta nhận bất cứ thương tổn gì, nhưng ta không phải cũng bị ngươi bắt cóc đến đây rồi hay sao? Có thể thấy được, khi mấy người các ngươi nói chuyện, căn bản không động não, ta thừa nhận một khắc khi các ngươi nói những lời này, đích thật là thật lòng, nhưng trên đời này không phải chỉ cần có mỗi thành tâm là được.”

Tiêu Tề Hoàn còn chưa mở miệng, thì đã nghe thấy từ đầu kia của cánh rừng truyền đến một tràng vó ngựa. Tiêu Tề Hoàn theo phản xạ bảo vệ Tống Ngọc Tịch ở phía sau, chỉ chốc lát sau, đã nhìn thấy hơn mười thất ngựa cao to xuất hiện bên cạnh lửa trại của bọn họ, Tiêu Tề Dự ngồi trên lưng ngựa cao cao, giữa hai hàng lông mày dường như mang theo sử hốt hoảng, thẳng đến khi nhìn thấy Tống Ngọc Tịch không bị làm sao, mới hơi thả lỏng một chút.

Tiêu Tề Dự nhảy xuống từ trê lưng ngựa, đi thẳng đến trước mặt Tiêu Tề Hoàn, không nói hai lời, giơ tay lên tát cho Tiêu Tề Hoàn một cái, khiến mặt hắn lệch hẳn sang một bên, bên tai vang lên tiếng Tiêu Tề Dự nói:

"Ngươi có đầu óc không? Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi có biết mình có thân phận gì không? Ngươi đi rồi, ngươi đặt chúng ta ở đâu, đặt Tống gia ở đâu?”

Tiêu Tề Hoàn che mặt nhìn về phía Tiêu Tề Dự, mặc dù có chút e ngại người đại ca này, nhưng ở thời điểm này, hắn vẫn muốn nói ra cảm xúc trong lòng.

"Đại ca, huynh vẫn luôn biết, ta không muốn cưới Tống Ngọc Thiền, người ta chân chính muốn cưới là Tống Ngọc Tịch, ta thích chính là Tống Ngọc Tịch, huynh vẫn luôn biết, không phải sao?"

Vẻ Tiêu Tề Dự không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Tiêu Tề Hoàn, nói:

"Biết thì như thế nào? Ngươi thích nàng ấy là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta, có liên quan gì đến nàng ấy? Tất cả đều chỉ do ngươi nhìn không rõ, nghĩ không thông mà thôi! Lúc trước ta còn tưởng rằng ngươi đã trưởng thành, nhưng hôm nay xem ra, ngươi không chỉ không có lớn lên, ngược lại càng ngày càng không biết suy nghĩ! Ngươi muốn ta trả lời ngươi thế nào? Nói ngươi đã làm tốt rồi? Vì tình yêu trong lòng, có thể từ bỏ tất cả, tiêu d.a.o tiêu sái sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không muốn cưới Tống Ngọc Thiền, vậy ngươi hãy tự mình phản kháng, nhưng thời điểm ngươi phản kháng, thì xin đừng kéo theo nàng ấy đi cùng! Nàng ấy và ngươi không phải là cùng một dạng người, đừng hủy hoại bản thân, lại đồng thời hủy hoại nàng ấy! Ngươi trách người khác chưa từng hỏi ý kiến của ngươi, muốn ngươi cưới Tống Ngọc Thiền, nhưng ngươi có hỏi ý kiến của Tống Ngọc Tịch hay không, hỏi nàng ấy có nguyện ý gả cho ngươi hay không? Quả thực không biết phải nói sao đây, ngây thơ cực độ! Người tới, trói nó lại cho ta.”

Tiêu Tề Dự nói xong những chuyện này, liền giơ tay lên với Bùi Thao ở phía sau, Bùi Thao lập tức mang theo hai gã thị vệ mạnh mẽ biết võ cầm dây thừng trói chặt Tiêu Tề Hoàn lại. Mặc dù Tiêu Tề Hoàn giãy dụa, nhưng ở trước mặt Tiêu Tề Dự, dường như trời sinh không biết làm thế nào để phản bác, tuy giãy dụa nhưng cũng là cam chịu.

Tiêu Tề Dự đi đến bên cạnh Tống Ngọc Tịch, hỏi nàng: "Không sao chứ?”

Tống Ngọc Tịch nhìn bóng lưng Tiêu Tề Hoàn bị áp giải đi, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng trước mắt lại bị Tiêu Tề Dự che khuất. Một trò khôi hài cứ như vậy mà kết thúc.

Tống Ngọc Tịch ngồi trên ngựa, sau lưng chính là Tiêu Tề Dự, phía sau hai trăm bước có một đội ngũ đi theo, Tống Ngọc Tịch thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt một cái, nhưng đều bị Tiêu Tề Dự kéo lại tầm mắt, nói:

"Đừng nhìn, ta đưa nàng về nhà."

Tống Ngọc Tịch lập tức khoát tay: "Không cần không cần, chàng trực tiếp đưa ta về Phù Dung viên là được rồi, Thu Đồng cùng Thu Vân khẳng định đều đang chờ ta.”

Tiêu Tề Dự trầm mặc một lát, mới lên tiếng: "Ta đưa nàng về nhà.”

Nàng quay đầu lại nhìn hắn một cái, mặt hắn dưới ánh trăng thoạt nhìn có chút nghiêm túc, Tống Ngọc Tịch không đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, nên nói: "Chuyện hôm nay, chàng không cần cảm thấy có lỗi với ta, loại chuyện như vậy là khó lòng phòng bị, hơn nữa còn là Tiêu Tề Hoàn, mọi người đều biết hắn sẽ không làm hại ta, cho nên, chàng không cần phải tức giận. Ta tự mình về nhà, dù sao ta thường xuyên ở bên ngoài, về nhà muộn một lát cũng không sao, nhiều nhất là bị cha ta nói cho một trận mà thôi.”

"Ta sẽ đưa nàng về nhà, nàng không cần phải nói nữa. Chuyện giữa chúng ta cũng không thể kéo dài thêm nữa, nếu ta đã nói muốn bảo vệ nàng, thì đó không phải chỉ là nói suông mà thôi, hôm nay là một Tiêu Tề Hoàn, ngày mai lại là ai đây? Ta không muốn chờ đợi lâu hơn nữa.”

Tiêu Tề Dự hiếm khi nói một cách nghiêm túc như vậy.

Tống Ngọc Tịch cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thật lâu sau, mới nói ra được một câu: "Chàng... Thật sự không cần phải làm như thế! Bốc đồng... Không tốt.”

Tiêu Tề Dự không nói gì nữa, hắn biết, tuy rằng cho tới nay Tống Ngọc Tịch giống như đã tiếp nhận hắn, nhưng sâu trong lòng chưa hẳn đã tin tưởng, hắn đối với nàng là thật lòng, nếu nói kiếp trước điều gì khiến cho hắn cảm thấy tiếc nuối, thì đó chính là đến muộn. Hắn đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cầu thân nàng, mới khiến cho nàng lưu lạc cả đời, kiếp này nếu hắn đã quyết định ở bên nàng, vậy thật sự không còn gì phải chờ đợi.

Trên đường đi, Tống Ngọc Tịch nói rất nhiều lời khuyên can Tiêu Tề Dự, nhưng Tiêu Tề Dự lại không nghe, cuối cùng Tống Ngọc Tịch cũng không còn cách nào, đành phải để cho hắn đưa mình về nhà.

Lúc này đã gần giờ Hợi, Mai Tường chờ ở cửa phòng, Triêu Nhan đã đi Phù Dung viên tìm Tống Ngọc Tịch. Người gác cổng nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa, liền mở cửa đi ra xem. Tiêu Tề Dự xoay người xuống ngựa, sau đó cẩn thận từng li từng tí đỡ Tống Ngọc Tịch xuống, người gác cổng nhận ra Tiêu Tề Dự, vội vàng tiến lên bái kiến, sau đó phái người đi thông báo cho Tống Dật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK