Rốt cuộc Mẫn phu nhân cũng hỏi đến điểm mấu chốt, Vương phu nhân chỉ chờ bà hỏi như vậy, nên lập tức nghẹn lời đáp:
"Còn có thể làm cái gì chứ? Ta và muội đều không phải loại người tâm ngoan thủ lạt, thông phòng có hài tử, tuy rằng đáng giận, nhưng cũng không thể bỏ. Hơn nữa, xưa nay Tử Tuấn vẫn luôn thiện tâm, cho nên muốn nâng nha đầu kia làm di nương, để hài tử được sinh ra! Nhưng vì vậy, nếu ta còn mặt dày mày dạn muốn cưới Lam nhi vào cửa, thì ta đây quả thật cũng không quá xứng làm mợ nó rồi, ta không đành lòng để Lam nhi phải chịu oan ức này, mà thôi, suy cho cùng cũng là nhà họ Vương chúng ta không có phúc, Lam nhi hẳn là có nơi chốn tốt hơn, ta, chuyện nhà ta cầu thân chưa bao giờ nói với người khác, cũng mới chỉ là chuyện riêng của hai nhà chúng ta, ta không đành lòng Lam nhi chịu khổ. Hôm nay ta chính là cố ý đến thu hồi sính lễ, từ nay về sau sẽ không nói chuyện hỏi cưới Lam nhi nữa, là Tử Tuấn không xứng với Lam nhi mà!”
Tống Ngọc Tịch và Mẫn Lam đứng ở chỗ cửa sổ vừa nghe vừa cảm thấy m.ô.n.g lung, Tống Ngọc Tịch quay đầu nhìn về phía Mẫn Lam, chỉ thấy Mẫn Lam lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết Vương phu nhân hôm nay lại ca bài ca này.
Mẫn phu nhân nghe bà ta nói muốn lui hôn, thì giật mình, liên tục xua tay, nói:
"Không không không không, cái này, đã cầu thân, làm sao, làm sao còn có thể lui hôn chứ! Cho dù người bên ngoài không biết, nhưng tất cả hàng xóm láng giềng nhà chúng ta cũng đã thấy sính lễ của nhà họ Vương mang vào hậu viện nhà họ Mẫn ta, tỷ, tỷ đột nhiên lại nói muốn hủy hôn, ta, ta..."
Mẫn phu nhân không giỏi ăn nói, Vương phu nhân lại quá giỏi trong khoản này, nên đi qua nắm tay Mẫn phu nhân, nói:
"Muội muội! Các nhà chúng ta đều là người một nhà, đưa một ít thứ qua lại không phải là rất bình thường sao? Sẽ không có ai bàn tán đâu, miễn là muội không nói, ta không nói, coi tất cả những thứ kia như quà tặng vào dịp lễ là được, ta cũng sẽ không lấy về mấy thứ đó, chỉ là muốn xin lại hôn thư và canh thiếp của Tử Tuấn mà thôi, cứ làm như vậy, thì chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, không phải sao?”
Tống Ngọc Tịch nghe đến đó, không khỏi muốn vỗ tay khen tặng Vương phu nhân, nghe lời của bà ta, thì rõ ràng chính là nhà bà ta muốn hủy hôn, nhưng lại nói ra một cách đường hoàng, tự nhà bà ta tới cầu thân, nay gặp chuyện, lại trở mặt muốn lui thân, còn bảo nhà họ Mẫn đừng nói ra, nhưng Mẫn phu nhân ở trên mặt này còn không tính là hồ đồ, nói:
"Ơ, chuyện này, thế này cũng quá tùy tiện rồi! Hôm kia mới đến cầu thân, hôm nay lại nói không muốn cưới nữa, ta, ta, ta cũng không có cách nào giải thích với tiểu cô nương và lão gia nhà ta đâu nhé! Chuyện thông phòng kia của Tử Tuấn, nếu không các người lại áp xuống một chút, cho dù sinh hài tử trước, nhưng đợi Lam nhi vào cửa hẵng nâng lên thành di nương, dù sao cũng là nhà của cậu, ta cũng không sợ các người bạc đãi Lam nhi, tẩu, tẩu xem, như vậy cũng được đúng không.”
Mẫn Lam quả thực muốn xông lên gõ vào đầu của Mẫn phu nhân! Bà đây là hạ thấp vị trí của nhà họ Mẫn đến mức nào vậy! Dựa vào cái gì người ta muốn đến cầu thân thì cầu thân, muốn đến từ hôn thì từ hôn, dựa vào cái gì nàng chưa từng gả qua, bên kia đã có thứ trưởng tử? Còn có một di nương đang chờ nàng đi qua liền nâng lên. May mắn Tống Ngọc Tịch kéo nàng lại, không để cho nàng xúc động mà xông vào. Bởi vì Tống Ngọc Tịch đã nhìn ra, nhà họ Vương hôm nay chắc chắn là muốn từ hôn, khẳng định không phải vì cái gì mà thông phòng hoài thai cả, nhà họ Vương cũng không giống như là bị người bắt thóp, nếu thật sự bên họ tôn trọng nhà họ Mẫn, thì một chén thuốc xuống, còn sợ thông phòng kia muốn lật trời sao? Đây căn bản chỉ là một cái cớ, là nhà họ Vương muốn từ hôn.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới chuyện Tiêu Tề Dự nói, muốn nhà họ Vương chủ động lui thân thì rất đơn giản, chỉ cần làm cho nhà họ Vương tìm được người tốt hơn nhà họ Mẫn, thì tự nhiên nhà họ Vương sẽ thoái hôn.
Tiêu Tề Dự khẳng định là đã an bài nhà tốt hơn nhà họ Mẫn, qua lại với nhà họ Vương, nhà họ Vương thấy lợi quên nghĩa, vốn tìm Mẫn Lam làm con dâu, chính là hạ sách, là vì Vương Tử Tuấn không tìm được mối nào khác tốt hơn, nghĩ Mẫn gia dù gì cũng là một nhà quan ngũ phẩm, lúc này mới miễn cưỡng cầu thân, từ mười rương sính lễ mà bọn họ đưa tới có chứa những đồ cũ kỹ kia là có thể nhìn ra vị trí của Mẫn Lam ở trong lòng người nhà họ Vương là cái cấp bậc gì.
Cho nên, Mẫn phu nhân càng không chịu lui, thì Vương phu nhân sẽ càng sốt ruột muốn lui, vì vậy lúc này Mẫn Lam không thể xông vào.
Quả nhiên, Vương phu nhân thấy Mẫn phu nhân không chịu hủy hôn, sắc mặt liền lạnh đi một chút, nói:
"Áp chế? Làm thế nào để áp? Bụng cũng sắp lớn lên rồi, hơn nữa, nếu không có danh phận, đứa bé sinh ra sẽ là dã chủng, điều này, điều này cũng không thích hợp đâu! Hơn nữa, nào có cái lý ép Tử Tuấn nhà ta không được nâng di nương chứ! Được rồi được rồi, ngươi chờ muội phu trở về rồi nói chuyện này với đệ ấy, dù sao chúng ta cầu thân cũng không khua chiêng đánh trống mà tới, nếu muội không nói ra, thì làm gì có ai biết chứ. Chuyện này cứ coi như thế đi, muội đi lấy canh thiếp, còn có hôn thư của Tử Tuấn đưa lại cho ta đi, chuyện này dừng lại ở đây!”
Vương phu nhân khua môi múa mép, nói đến mức Mẫn phu nhân có tính tình tốt như vậy cũng bị chọc tức, bà đứng lên nói:
"Tẩu tử, tẩu làm thế này, khiến ta rất khó xử! Tẩu coi thường nhà họ Mẫn chúng ta sao? Ta, Lam nhi nhà ta, là một cô nương tốt, các ngươi làm sao có thể nói cầu thân liền cầu thân, nói từ hôn thì từ hôn chứ hả? Chuyện này nương, nương có biết không? Ta sẽ đi nói chuyện với nương, nói, ngươi làm có hơi quá đáng.”
Vương phu nhân khiến Mẫn phu nhân tức giận, nhưng bà ta cũng không sợ, vỗ bàn một cái, trông còn ngang tàng hơn so với Mẫn phu nhân, thanh âm lạnh xuống, nói:
"Ngươi muốn nói cái gì hả! Chuyện này chính là do mẫu thân làm chủ, để cho ta đến! Ta khuyên can ngươi mãi, mà ngươi không nghe lọt, nhất định cứ muốn ta phải nói cho rõ ra, đúng không?”
Vương phu nhân đi tới trước mặt Mẫn phu nhân, lạnh lùng nói với Mẫn phu nhân:
"Ta vốn cũng không muốn tìm Lam nhi làm con dâu đâu. Tuy nói, Lam nhi là cháu gái ta, nhưng từ nhỏ đã là đứa ngỗ nghịch, lại thường xuyên xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, cái đức hạnh như vậy, sau này cũng không tìm được người tốt gì. Tuy nói, Tử Tuấn nhà ta tạm thời còn chưa có tiền đồ gì lớn, nhưng nếu hắn có thể cưới một thiên kim quý gia, sau này đối với sự nghiệp của hắn có trợ giúp, thì sẽ tốt hơn rất nhiều so với cưới Lam nhi đấy. Ta cũng hồ đồ, nghe ngươi khóc lóc kể lể, mới muốn giúp ngươi một phen, để Tử Tuấn cưới Lam Nhi cũng không có gì, ít nhất hai nhà biết rõ nhau, nhưng đây là hạ sách, hạ sách đấy, ngươi có hiểu không? Hiện giờ Tử Tuấn nhà ta có lựa chọn khác, làm sao có thể lại chọn Lam nhi đây! Làm người ấy mà, nhất định phải biết tự mình hiểu lấy. Ta biết trong mắt ngươi, Tử Tuấn đối với Lam nhi mà nói, là một mối hôn sự tốt, ta nhất thời mềm lòng mới để cho các ngươi trèo cao. Nhưng rốt cuộc cũng không thể cả đời mềm lòng được, ta cũng phải suy nghĩ vì tiền đồ của Tử Tuấn chứ. Cho nên, gấp gáp đến lấy lại hôn thư và canh thiếp, cầm xong ta sẽ đi ngay, chuyện mấy ngày trước, coi như chưa từng xảy ra, mấy thứ ta đưa tới kia, ngươi cứ nhận đi, dù sao cũng không đáng giá gì cả.”
Lần này Vương phu nhân thật sự đã nói ra toàn bộ chân tướng sự việc, bởi vì bà ta biết, nếu như bà ta không nói rõ một cách tuyệt tình, thì Mẫn phu nhân nhất định không chịu ngoan ngoãn thuận theo, đến lúc đó, tiếp tục kéo dài, người ở phủ Thượng thư sẽ không chờ được, lúc đó mới thật sự là tổn hại đến tiền đồ của nhi tử bà ta.
Mẫn phu nhân nghe đến đó, thì chân mềm nhũn, ngã ngồi lên ghế, run rẩy nói:
"Ngươi, trước ngươi... cũng không phải nói như vậy. Ngươi rõ ràng nói thích Lam Nhi tính tình thẳng thắn, cam đoan sau này sẽ đối tốt với nàng như nữ nhi, ta mới đồng ý gả Lam nhi cho Tử Tuấn, hôm nay, các ngươi có lựa chọn tốt hơn, liền muốn thoái hôn Lam nhi đúng không?”
Vương phu nhân không muốn nói nhảm với bà, cúi đầu sửa sang lại ống tay áo một phen, rồi sau đó ho một tiếng, lạnh lùng nói:
"Không phải là như vậy sao, ngươi coi ngươi xem, cũng đã là người lớn như vậy rồi, mà chẳng có chút mắt nhìn gì cả, ta nói cái gì thì ngươi tin cái đó, nếu ta đã sớm nhìn trúng Lam nhi, thì sao không hứa hôn với nó từ nhỏ chứ? Nhất định phải đợi đến lúc này mới đến cầu thân với nhà của ngươi? Cũng chính là ngươi, một lòng muốn leo lên, điều này cũng không có gì, người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, đó là nhân chi thường tình mà thôi, chẳng qua là Lam nhi không may mắn, vừa mới cầu thân, thì phủ thượng thư người ta liền truyền ra tin tức, nhà các ngươi vẫn là chậm một bước!”
Mẫn phu nhân bị Vương phu nhân giáp mặt nói những lời chói tai như vậy, khiến Mẫn Lam rốt cuộc không nhịn được, từ bên ngoài chạy vào. Tống Ngọc Tịch không bắt được nàng, chỉ thấy Mẫn Lam tiến vào, đỡ Mẫn phu nhân đang khóc, rồi nói với Vương phu nhân:
"Mợ nói chuyện thật khiến người khác tổn thương mà! Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói muốn gả cho Vương Tử Tuấn, loại đức hạnh như hắn, ai thèm coi trọng chứ, bà muốn hôn thư cùng canh thiếp của hắn, ta đây lập tức lấy cho bà. Bà cầm lấy rồi lập tức mang những đồng nát sắt vụn nhà bà, cút ra khỏi nhà họ Mẫn ta ngay, sau này cũng ít đi đi lại lại nhà ta, đừng quay đầu lại nói nhà họ Mẫn ta bám vào nhà họ Vương nhà bà!”
Mẫn Lam nói xong câu này, liền đi vào nội đường, chỉ chốc lát sau liền lấy ra tới hộp đỏ chứa hôn thư và canh thiếp mà nhà họ Vương gia đã đưa tới, ném đồ vật còn nguyên vẹn ở bên trong cho Vương phu nhân. Vương phu nhân không nghĩ tới tính tình nha đầu này lại lớn như vậy, cầm hộp đỏ trong tay, tuy rằng có chút tức giận vì bị một tiểu nha đầu dạy dỗ, nhưng bà ta cũng biết hiện tại không phải lúc giáo huấn nàng, cho nên cầm hộp đỏ của nhà họ Vương, xắn tay áo rời khỏi nhà họ Mẫn.