Tống Ngọc Tịch và Quách Liên Khanh quay đầu nhìn hắn một cái, Quách Liên Khanh bảo Tống Ngọc Tịch đi ra ngoài gọi người, nàng lại trở về bên cạnh thiếu niên kia. Lúc Tống Ngọc Tịch dẫn người đi vào, Quách Liên Khanh đã nâng hắn đứng lên, đang nghiên cứu xiềng xích trên vai hắn.
Bùi Thao đi qua, rút kiếm c.h.é.m đứt dây xích trên mặt đất, sau đó đi qua nhìn xương bả vai hắn, trầm giọng nói:
"Xương tỳ bà bị khóa, nhưng không bị chọc xuyên! Còn may!" Bùi Thao nói xong câu này, liền để cho người bên cạnh thiếu niên kia tránh ra, hắn đi đến bên cạnh hắn, nói: "Nhịn đau một chút, ta sẽ giúp ngươi lấy cái khóa xương này ra!”
Tay thiếu niên kia vẫn còn nắm lấy tay áo Quách Liên Khanh, làm thế nào cũng không chịu buông ra, dường như rất căng thẳng. Quách Liên Khanh đi qua dịu dàng nói: "Đừng sợ, hắn lấy khóa cho ngươi! Nếu không hai cánh tay này của người sẽ bị phế.”
Sau khi nàng nói xong câu này, thiếu niên kia thật sự thả lỏng không ít. Bùi Thao đưa kiếm cho thị vệ ở phía sau, để cho những người khác cách xa một chút. Tống Ngọc Tịch lui về phía sau hai bước, chợt cảm giác cánh tay bị người kéo một chút, mạnh mẽ lui về phía sau vài bước, ngoại trừ Tiêu Tề Dự sẽ làm chuyện ấu trĩ này, thì không nghĩ ra người nào khác. May mắn là sự chú ý của những người khác hiện đang đặt ở trên người Bùi Thao và thiếu niên kia, không ai chú ý tới hành động nhỏ của bọn họ. Tiêu Tề Dự âm thầm lôi kéo Tống Ngọc Tịch đứng ở tít mãi bên ngoài, lúc này mới thấp giọng nói với Tống Ngọc Tịch:
"Có biết hắn ta không?"
Tống Ngọc Tịch bị chàng lôi kéo mà có chút tức giận, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Nói ai vậy?" Ý thức được Tiêu Tề Dự đang chỉ đứa nhỏ kia, Tống Ngọc Tịch đương nhiên lắc đầu, nói: "Làm sao ta biết hắn! ”
Vốn tưởng rằng Tiêu Tề Dự sẽ không nói gì thêm, nhưng không nghĩ tới câu nói tiếp theo của hắn khiến cho Tống Ngọc Tịch sợ c.h.ế.t khiếp, chỉ nghe thấy Tiêu Tề Dự nói:
"Kiếp trước, Quách Liên Khanh chạy trốn cùng hắn."
Tống Ngọc Tịch thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình. Quay đầu lại nhìn chàng, Tống Ngọc Tịch cũng không biết nên dùng biểu cảm gì để nhìn chàng. Nhưng Tiêu Tề Dự vẫn bình tĩnh, nói:
"Nàng đừng nhìn bộ dáng này bây giờ của hắn, hắn chính là Võ trạng nguyên hai năm sau đấy! Thân phận cũng không đơn giản, năm đó hắn cũng coi như là môn sinh của Thái úy, xuất thân tù phủ Thái úy, nghe nói đã từng làm hộ vệ cho Quách Liên Khanh. Nhưng về sau chẳng biết tại sao lại biến mất trong vòng một đêm, thẳng đến khi ta ra khỏi kinh, tiểu tử này mới dẫn kỵ binh Mông Cổ, một đường từ Bắc Tĩnh xông đến kinh thành, dẫn đi Quách Liên Khanh!”
Tống Ngọc Tịch nhìn Tiêu Tề Dự, bộ dạng kia, thật giống như Tiêu Tề Dự là một người kể chuyện, còn nàng là người đang nghe kể chuyện!
Tiêu Tề Dự biết nếu nói rõ cho nàng những chuyện này, nàng nhất định sẽ giật mình, nhưng, điều này cũng không ngăn cản chàng nói cho nàng biết, lý do thật sự mình xuất hiện tại đây đêm nay.
Tống Ngọc Tịch dùng một lúc để tiêu hóa lời nói của chàng, sau đó mới l.i.ế.m môi, hỏi chàng: "Vậy, vậy hắn... Kiếp trước hắn cũng được Quách Liên Khanh cứu ở chỗ này sao?”
Tiêu Tề Dự lập tức lắc đầu: "Không phải, kiếp trước hắn được Quách thái úy cứu, sau đó dẫn về phủ. ”
"Vậy kiếp này làm sao hắn có thể xuất hiện ở đây?" Tống Ngọc Tịch có chút hồ đồ.
Tiêu Tề Dự thấy nàng như vậy, tuy rằng mơ mơ màng màng rất đáng yêu, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc trêu chọc nàng, dứt khoát đem mọi chuyện nói ra với nàng:
"Ta cũng là tình cờ phát hiện ra hắn. Nàng không thấy hai mắt của hắn không đồng màu sao, đặc điểm này cho dù vào lúc nào thì cũng không thay đổi. Lúc ta thấy hắn, chính là lúc hắn đi theo đám đội kỹ mã của tộc Khương này tiến vào kinh thành. Ta biết là hắn, cho nên phái người âm thầm theo dõi, biết hắn sẽ xuất hiện ở đây, cho nên, mới có thể để cho các nàng đến xem tạp kỹ, là để cho hắn và Quách Liên Khanh có thể sớm gặp mặt nhau.”
Tống Ngọc Tịch nhìn Tiêu Tề Dự, thật sự là càng ngày càng không hiểu chàng, híp mắt hỏi chàng: "Cho nên, chàng tốn công như vậy, là vì để thê tử của chàng và người tình của nàng ấy gặp được nhau sớm hơn?”
Tiêu Tề Dự đưa tay vỗ gáy nàng một cái, không dùng sức, nhưng sau đó lại xoa xoa một cái. Tống Ngọc Tịch sợ chàng lại làm ra hành động khác, bèn dùng ánh mắt cảnh cáo chàng, ánh mắt trừng thật to giống như cái chuông đồng, nhưng không ngờ tới Tiêu Tề Dự lại nói một câu, khiến cho nàng tốn công vô ích.
"Nàng đừng trừng mắt nhìn ta, càng trừng càng thấy xinh đẹp."
Tống Ngọc Tịch:...
Không muốn dây dưa với hắn đề tài nhàm chán này, Tống Ngọc Tịch dẫn đề tài về lại trên người Quách Liên Khanh và... đứa nhỏ kia. Nàng đột nhiên cảm giác có chút xấu hổ, sau này nếu gặp lại Quách Liên Khanh, thì phải đối mặt với nàng ấy như thế nào đây? Trước đây nàng vẫn cảm thấy việc Quách Liên Khanh kiếp trước yêu thích một người đàn ông Mông Cổ chỉ là lời nói Tiêu Tề Dự dùng để lừa gạt nàng, nhưng không ngờ tới đây lại là thật, nhưng nếu là thật, thì Tiêu Tề Dự cũng thật sự quá rộng lượng rồi.
"Nhưng vì cái gì? Chàng đây là giúp bọn họ, hay là vẫn muốn hại bọn họ?" Tống Ngọc Tịch hỏi Tiêu Tề Dự như vậy.
Tiêu Tề Dự quả quyết trả lời: "Đương nhiên là giúp bọn họ! Ta cũng không thích Quách Liên Khanh, nàng ấy cũng không thích ta. Kiếp này của ta cũng xem như đã tìm được người thích hợp, nếu không giải quyết vấn đề của nàng ấy, thì ta thấy nàng, cả đời cũng sẽ không chịu theo ta. Huống chi, tình cảm của nàng ấy và tiểu tử kia rất sâu đậm, kiếp trước giày vò như vậy, hai người họ cũng không tách ra, vậy ta cần gì phải chia rẽ bọn họ chứ.”
Tống Ngọc Tịch đột nhiên cảm thấy trên người Tiêu Tề Dự còn tỏa ra hào quang người thiện-mỹ, nhưng kế tiếp Tiêu Tề Dự lại nói một câu:
"Tiểu tử kia là nhân tài, thân phận cũng đặc biêt, trước tiên bán cho hắn một nhân tình, không sợ tương lai hắn không thay ta bán mạng!"
Này!
Cuộc đối thoại ngắn gọn giữa hai người rất nhanh đã kết thúc, bởi vì Bùi Thao đã rút ra khóa sắt trên vai thiếu niên kia. Thiếu niên kia tuy rằng đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cắn răng không kêu lên một tiếng, ngay cả Tống Ngọc Tịch nhìn cũng cảm thấy đau thấu da thịt, quả nhiên, trên vai buông lỏng, hắn liền đứng không vững, hai mắt trợn lên một cái, ngất đi. Quách Liên Khanh cách hắn gần nhất, vội vàng đỡ lấy hắn, thiếu niên như lông vũ kia cứ như vậy mà đổ vào trong n.g.ự.c Quách Liên Khanh...
Nếu Tống Ngọc Tịch không biết nội tình thì không sao, nhưng hết lần này tới lần khác Tiêu Tề Dự lại kể cho nàng biết nội tình, khiến hiện tại giữa Quách Liên Khanh và thiếu niên kia có bất kỳ động tác nào, thì nàng đều cảm thấy xấu hổ. Len lén quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tề Dự, thấy vẻ mặt thong dong bình tĩnh của chàng, không có một chút ghen tuông vì thê tử tương lai có dây dưa với nam nhân khác, vậy nàng có thể cho rằng, tất cả những gì chàng nói đều là sự thật không?
Đầu đằng kia, Quách Liên Khanh đã hô người cõng hắn đưa lên xe ngựa, thiếu niên kia được một hộ vệ cõng lên xe ngựa đang để ở ngã tư, Quách Liên Khanh theo sát phía sau. Đi hai bước còn không quên trở về cáo biệt với Tiêu Cảnh Dương và Tống Ngọc Tịch, nói ngày khác lại gặp lại, Tống Ngọc Tịch hỏi nàng một mình có được hay không, thì nàng đã liên tục xua tay:
"Không có việc gì không có việc gì, ta mang hắn trở về chữa trị, hôm nay xin lỗi các muội, ngày khác ta lại mời các muội sau. Ta đi đây! Đại công tử, ta đi trước.”
Cuối cùng cũng không quên cáo biệt Tiêu Tề Dự, Tiêu Tề gật đầu, nói: "Đi đi, cẩn thận một chút, hắn cần dược gì mà trong phủ không có, thì cứ truyền lệnh của ta, đến y sở lấy.”
Quách Liên Khanh biết y sở trong miệng Tiêu Tề Dự nói chính là Thái y viện, trên đường cái không nên nhiều lời, nên lập tức đáp lại, sau đó đuổi theo thiếu niên kia mà đi. Bóng lưng nàng rời đi tiêu sái gấp gáp, thật giống như đang đuổi theo tình duyên tam thế của nàng. Tống Ngọc Tịch đột nhiên cảm thấy tò mò về chuyện của hai người họ, thật sự rất khó để tưởng tượng, một thiếu niên ngoại tộc gầy như que củi quần áo rách tả tơi ngày hôm này, tương lai sẽ trở thành một cây đại thụ che trời, cho thiên chi kiều nữ Quách Liên Khanh này một nơi dựa vào, mà phương thức hai người bọn họ ở chung với nhau sẽ như thế nào.
Kỳ thật, cho dù Tiêu Tề Dự để cho bọn họ sớm gặp mặt nhau, thì lại có thể thay đổi cái gì chứ. Quách thái úy nhất định sẽ không đồng ý nữ nhi bảo bối của mình và thiếu niên ngoại tộc hai bàn tay trắng này ở cùng một chỗ, đến lúc đó, vẫn sẽ có bất đồng. Thiếu niên kia lấy thân phận là thị vệ phủ Thái Úy mà đi ra, vậy hắn cùng Quách Liên Khanh, dựa theo lễ giáo thế tục mà nói, thì nên là mối quan hệ chủ tớ đúng nghĩa, quan hệ nam nữ như vậy, thông thường sẽ không thể phát triển nổi.
Vừa cảm thấy thổn thức, lại không khỏi thay hai người này cảm thấy tiếc hận.
Bùi Thao phục mệnh của Tiêu Tề Dự, vì rút khóa cho cho tiểu tử kia, mà hắn cũng phí mất chín trâu hai hổ lực, đến bây giờ vẫn còn đang thở hổn hển.
Tiêu Cảnh Dương đi qua, dường như vẫn còn kinh hãi với chuyện lúc nãy, nói:
"Ầy, những người đó thật sự không phải là con người, đối với một đứa nhỏ mà còn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, xương tỳ bà kia suýt chút nữa đã bị chọc thủng, nếu như xuyên như vậy thêm mấy tháng nữa, đứa nhỏ kia sẽ hoàn toàn bị phế đi! Không thể tha cho những người coi mạng người như cỏ rác này, Lý Trạm, ngươi đưa tất cả bọn họ đến Kinh Triệu, dựa theo luật pháp của Tiêu quốc ta, để cho mấy thứ lòng dạ hiểm độc này ngồi tù! ”
Lý Trạm nghe Tiêu Cảnh Dương nói, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tề Dự. Tiêu Tề Dự phất tay, nói: "Đi đi, đưa đi Kinh Triệu là được, cứ dựa theo luật pháp mà phán quyết là được, tra ra thân phận của bọn hắn, phát chiêu cáo, để cho tộc lão của tộc Khương đến dẫn bọn hắn trở về, trở về địa phương chấp hành.”
"Vâng."
Sau khi Lý Trạm nhận mệnh lệnh của Tiêu Tề Dự, thì lui xuống đi làm.
Tiêu Tề Dự nhìn thoáng qua hai cô nương, hoa đăng trên đường này cũng dần dần rút đi, trên đường cũng trở nên lạnh lẽo vắng lặng, đã qua lúc đông đúc người tham gia náo nhiệt, một số cửa hàng đã bắt đầu thu dọn hoa đăng.
"Đi thôi, ta cùng muội đưa Tống thất tiểu thư trở về."
Tiêu Tề Dự nói như vậy.
Cảnh Dương công chúa ngược lại cũng không có ý kiến gì, sắc trời đã trễ như vậy, các nàng lúc trước đều ngồi xe ngựa Quách gia đến chơi, hiện giờ Quách Liên Khanh dẫn người trở về, liền vứt nhóm nàng ở lại, các nàng hiện giờ cũng chỉ có thể đi theo Hoàng huynh. Ôm lấy cánh tay Tống Ngọc Tịch, nói:
"Được, vậy để cho huynh muội chúng ta đưa Tống Thất trở về là được rồi, nếu Tống Thất lưu ta ở phủ Trấn Quốc Công một đêm, thì ta cũng không ngại."
Tống Ngọc Tịch đương nhiên gật đầu, nói: "Đương nhiên là tốt, chỉ cần tỷ không ghét bỏ, hai chúng ta chong đèn nói chuyện không phải vừa đẹp sao?”
Cảnh Dương công chúa vừa nghe được bốn chữ "chong đèn nói chuyện", hai mắt tỏa ra ánh hào quang như sói đói, liên tục gật đầu, giống như giã tỏi: "Được được, quyết định như vậy nhé, ta..."
"Muội nghĩ cũng đừng nghĩ."
Lời còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Tề Dự cắt ngang, chỉ nghe Tiêu Tề Dự nói với Tống Ngọc Tịch: "Nàng cũng đừng mắc mưu nha đầu này, muội ấy chính là không muốn hồi cung, cả ngày chạy nhảy ở bên ngoài. Muội chỉ xin mẫu hậu nghỉ một ngày, đêm nay ngủ ở chỗ Tống Thất, không phải khiến cho nàng ấy gặp phiền toái sao, khiến cho mẫu hậu ghét nàng ấy? Muội đến khi nào mới biết hiểu chuyện một chút chứ?”
Cảnh Dương công chúa còn muốn thay mình cãi lại hai câu, nhưng toàn bộ đều bị Tiêu Tề Dự ngăn lại.
"Không cho phép càn quấy, lát nữa theo ta hồi cung."
Miệng Cảnh Dương công chúa dẩu lên đến mức có thể treo bình rồi, nhưng cũng không dám khiêu chiến uy nghiêm của hoàng huynh nhà mình, đành thở dài nói:
"Chao ôi, xem ra đêm nay chúng ta không nói chuyện được rồi, ca ca ta gây khó dễ, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, lần sau, lần sau ta nhất định sẽ bồi thường cho muội, được không?"
Tống Ngọc Tịch: Nghe nàng ấy nói như vậy, làm nàng muốn yêu nàng ấy luôn cho rồi.
Tiêu Tề Dự: Xú nha đầu... Muốn ăn đánh hử?