Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa nhã thất mở ra, Tiêu Tề Dự dẫn đầu đi ra, lão tiên sinh đi ở phía sau hắn, thần sắc có chút ngưng trọng.

Hai người đi lên hành lang thông gió, lúc này Tống Ngọc Tịch đã rửa sạch tay và mặt, tóc cũng được Chỉ Thiến giúp đỡ chải chuốt búi lại một lần nữa, khuôn mặt trắng nõn kia, không nói đến có bao nhiêu rực rỡ nhưng so với bộ dạng lôi thôi lúc trước thì dễ nhìn hơn rất nhiều. Tiêu Tề Dự giờ phút này tâm tình không tệ, thậm chí nhìn cách ăn mặc lôi thôi lúc này của Tống Ngọc Tịch cũng không hề để ý, đến bên người nàng, ôn nhu nói:

"Ta và lão tiên sinh đã thương lượng xong, chúng ta đi thôi."

Tống Ngọc Tịch gật đầu, nhìn về nữ nhân La Sát Quốc, chỉ nghe bà nói với lão tiên sinh: "Dịch lang, lúc nãy vị tiểu công tử này có nói với ta, hắn còn có mấy thuộc hạ bị nhốt trong rừng này, ta đã đáp ứng tìm giúp hắn, cũng đã hứa sẽ đưa bọn họ ra ngoài bình an. Chàng xem..."

Lão tiên sinh dáng vẻ tựa hồ như có điều suy nghĩ, nên phất phất tay, nói với nữ nhân La Sát Quốc: "Những việc này, nàng xem rồi xử lý là được. Ta đi thư phòng, nếu không có chuyện gì thì đừng gọi ta."

Nữ nhân La Sát Quốc hơi bất ngờ nhìn tiên sinh nhà mình một chút, rồi lại nhìn Tiêu Tề Dự có thần sắc hoàn toàn bất đồng, gật đầu nói một tiếng: "Được, ta đã biết."

Lão tiên sinh bước xuống cầu thang bên hành lang thông gió, vào một gian phòng ở lầu một, chắc hẳn đây là thư phòng của ông. Tiêu Tề Dự nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia của lão tiên sinh, giống như kẻ săn mồi, trong đôi mắt hắn lóe lên tinh quang và sự chắc chắn, hai tay đưa vào trong tay áo, hắn nói với Tống Ngọc Tịch:

"Chúng ta đi thôi."

Nữ nhân La Sát Quốc đi theo nói: "Thiến Thiến con mang bọn họ ra cửa chờ ta, ta lập tức tới ngay."

Tiêu Tề Dự nhớ tới lúc trước bà nói muốn thay Tống Ngọc Tịch đi tìm người, nên lên tiếng nói: "Không cần làm phiền phu nhân, người của ta sẽ thay nàng đi tìm..."

Nhưng hắn còn chưa nói xong, thì nữ nhân La Sát Quốc đã cắt đứt lời của hắn, nhiệt tình nói: "Không sao không sao, ta đã đáp ứng đi tìm thay nàng, vậy nhất định là phải làm. Thiến Thiến con mang bọn họ ra cửa, ta thay quần áo rồi sẽ ra."

Chỉ Thiến gật đầu, liếc mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, sau khi hai người trao đổi ánh mắt, Chỉ Thiến liền đi lên trước, đưa bọn họ đến cửa động. Tiêu Tề Dự kỳ quái nhìn thoáng qua các nàng, kéo Tống Ngọc Tịch hỏi: "Nàng nói gì với bà ấy vậy, làm sao..."

Quan hệ trong chớp mắt đã tốt hẳn lên? Tống Ngọc Tịch đặt ngón trỏ lên môi mình, ý tứ khá rõ ràng, đó là muốn Tiêu Tề Dự im lặng, đừng hỏi nhiều, sau đó rút tay ra khỏi tay Tiêu Tề Dự, theo Chỉ Thiến đi xuống.

Ba người vừa mới đi đến cửa động, nhanh như một cơn gió, nữ nhân La Sát Quốc vừa rời khỏi đã tới, bà thay một bộ khúc cư [1] màu trắng khói đặc biệt kín đáo, dùng khăn quấn đầu, che kín một đầu tóc đỏ của mình, nói với Tống Ngọc Tịch: "Đi thôi. Thiến Thiến mở cửa động đi."

[1] khúc cư: Khúc cư thịnh hành vào thời Tần Hán, nam nữ đều có thể mặc. Có hai loại, một loại là áo liền váy, một loại là váy áo riêng. Sở dĩ được gọi là khúc cư bởi vì nó quấn theo đường xoáy ốc. Cũng chính vì bó như đòn bánh tét như vậy y phục ôm sát người, eo nhỏ sẽ lắc lư theo mỗi bước đi nhìn ưu nhã quyến rũ. (trích Blog Vọng Thư Uyển)

Giống như lúc đi vào bọn họ theo đường cũ đi ra.

Trên đường đi, Tiêu Tề Dự muốn nói chuyện với Tống Ngọc Tịch, nhưng lại phát hiện Tống Ngọc Tịch và nữ nhân La Sát Quốc tay nắm tay tụ cùng một chỗ nói chuyện, hình ảnh một già một trẻ khoác tay nhau đi đường trông vô cùng kỳ lạ, nhưng dường như hai người không cảm thấy vậy, thi thoảng còn ghé đầu, thì thầm to nhỏ, sau đó lại lớn tiếng bật cười, khiến cho Tiêu Tề Dự rất bị động, nhất thời sinh ra cảm giác bị vắng vẻ.

Bùi Thao trông thấy Tiêu Tề Dự đi ra, vội vàng tiến lên nghênh đón, nhưng lại bắt gặp dáng vẻ cáu kỉnh của chủ tử, nhất thời không biết có thể tiến lên nói chuyện với chủ tử hay không, thì chợt nghe nữ nhân La Sát Quốc nói với bọn họ:

"Lối ra ở bên này, trong các ngươi có người biết kỳ môn độn giáp sao? Thế nhưng vẫn nên đi theo ta đi, tránh việc phá hủy cơ quan ở trong rừng."

Giọng điệu này nào có nửa điểm nhiệt tình và tươi cười khi nói chuyện với Tống Ngọc Tịch chứ. Sau khi nói xong, nữ nhân La Sát Quốc lại tiếp túc khoác tay Tống Ngọc Tịch, đi hướng đường nhỏ bên phải rãnh mương. Bùi Thao đi đến bên cạnh Tiêu Tề Dự, mang theo dò xét nhỏ giọng hỏi:

"Gia, chúng ta cũng đi cùng sao?"

Tiêu Tề Dự cảm thấy mình bị vắng vẻ, nhìn bóng lưng của Tống Ngọc Tịch cũng không có dấu hiệu quay đầu, trong lòng quả thực dâng lên xúc động muốn bắt nàng lại cho một bài học, lạnh mặt nói: "Tất cả đuổi theo."

Bùi Thao thức thời lui xuống, tập hợp binh lực, rất nhanh một hàng đuổi theo.

Nữ nhân La Sát Quốc mang theo Tống Ngọc Tịch đi qua nhiều chỗ ngoặt, từ khi bà tiến vào cánh rừng, chướng khí trong rừng giống như đột nhiên biến mất. Tống Ngọc đi theo nữ nhân La Sát Quốc hết quẹo trái lại quẹo phải, sau vài lần như thế, thì nàng đã nhìn thấy cách đó không xa đám Chử Phong đang vô cùng lo lắng kiếm tìm nàng. Tống Ngọc Tịch chạy hai bước về phía trước, phất tay với bọn họ, hô:

"Chử Phong, ta ở chỗ này!"

Đám Chử Phong dường như đã nghe thấy, theo tiếng gọi nhìn sang, quả thực trông thấy một Tống Ngọc Tịch vui vẻ sống động, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội thổi cốt tiếu [2], tập hợp người, rồi chạy tới hướng Tống Ngọc Tịch. Chử Phong nhìn thấy nữ nhân La Sát Quốc, thì có chút kinh ngạc, rồi lại nhìn thấy người cầm đầu đội ngũ phía sau lưng bà, thì khiếp sợ tột đỉnh, vội vàng chạy tới cúi đầu hành lễ, nhưng lại bị Bùi Thao trước một bước ngăn lại. Chử Phong lúc này mới kịp phản ứng, hai chữ "Thái Tử" vừa đến bên miệng, đột ngột bị cưỡng ép đổi thành: "Công, công tử... cũng tới." Hắn là người hầu cận của Tống Dật, nên ở mức độ nào đó cũng đã từng gặp mặt vị này, không trách được thái độ và hành vi bây giờ của hắn có chút thất thố, bởi vì có thể gặp mặt vị thần tiên này ở đây, quả thực là việc nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

[2] cốt tiêu: còi làm bằng xương

Tiêu Tề Dự nhìn thoáng qua Chử Phong, rồi lại nhìn Tống Ngọc Tịch một chút, lúc này mới đưa tay ra nói:

"Đứng lên đi. Người của ngươi đều đủ cả chứ?"

Chử Phong đứng lên, kính cẩn đáp lời: "Vâng, người vào rừng hôm nay đều ở đây."

"Ngươi kêu người của các ngươi lại đây, tất cả đều đi theo ta, ta mang bọn ngươi đi tìm người mất tích lúc trước." Nữ nhân La Sát quốc mở miệng, tiếng Hán lưu loát, Chử Phong lại cả kinh, vội vàng đáp ứng.

Sau đó, đoàn người của bọn họ lại trở nên đông đảo hơn, tất cả đều đi theo sau lưng nữ nhân La Sát Quốc, một lần nữa đi vào rừng rậm.

Bọn họ ở một khe núi tìm được nhóm Lâm Phàn, nhóm người Lâm Phàn bị vây tại đây đã hơn mười ngày, lương khô trên người đã sớm ăn sạch, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào mộc nhĩ và nấm mọc trên cây mà trôi qua ngày, khát thì uống nước sương sớm, tuy đã qua một thời gian dài nhưng cũng miễn cưỡng còn sống. Lúc trông thấy Tống Ngọc Tịch, Lâm Phàn một đại nam nhân đã sớm qua tuổi ba mươi, lại giống như một hài tử ngồi xổm trên mặt đất mà gào khóc.

Nữ nhân La Sát Quốc dẫn bọn họ ra khỏi rừng rậm Nguyên Mộc Lĩnh. Một khắc kia khi vừa trông thấy ánh mặt trời, tất cả mọi người trong đoàn người Tống Ngọc Tịch vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.

Sau khi ra khỏi rừng rậm, Chử Phong và Bùi Thao từng người đi dắt ngựa của mình. Tiêu Tề Dự đi đến bên cạnh nữ nhân La Sát Quốc, nói lời cảm tạ:

"Lần này đã làm phiền phu nhân rất nhiều, ta thật sự vô cùng cảm kích. Giờ chúng ta phải đi rồi, ngày khác lại đến bái phỏng."

Tiêu Tề Dự nói lời này là có ý cáo từ, ai ngờ nữ nhân La Sát Quốc lại phất phất tay với hắn, nói: "Không cần cảm kích ta, ta cũng không phải là mang các ngươi ra."

"..."

Tống Ngọc Tịch không nhịn nổi, bật cười một tiếng. Nàng dường như có thể nghe thấy tiếng lòng đang sụp đổ ầm ầm của Tiêu Tề Dự, đường đường là Hoàng Thái Tử điện hạ, chắc hẳn trước đây hắn chưa từng ngờ đến, có ngày mình lại bị một nữ nhân dị tộc ghét bỏ.

Thế nhưng, rốt cuộc hắn vẫn là Hoàng Thái Tử, người đã tiếp xúc qua rất nhiều chuyện, cho nên ngay lập tức hóa giải phần xấu hổ này, tuy bị lạnh nhạt vẫn có thể duy trì phong phạm quân tử như trước, trả lời:

"Nếu đã vậy, xin cáo từ."

Nữ nhân La Sát Quốc gật đầu, nói: "Được, các ngươi đi đi, ta còn có chút việc cần bàn bạc với Tống tiểu thư."

Các ngươi thì có chuyện gì cần bàn chứ? Vớ vẩn! Tiêu Tề Dự nhìn nhìn Tống Ngọc Tịch, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng đi mau, ai ngờ Tống Ngọc Tịch lại chắp tay với hắn, thở dài nói: "Công tử đi thong thả, ta quả thật có việc cần bàn bạc với Dịch phu nhân, thứ cho không thể cung tiễn."

Tiêu Tề Dự lần nữa cảm giác mình không được coi trọng.

Vén áo choàng lên, giẫm lên bàn đạp xoay người lên ngựa. Hắn cưỡi một con bạch mã còn trắng hơn so với mây trời, cầm dây cương, từ trên cao nhìn xuống Tống Ngọc Tịch, ném cho nàng một ánh mắt không rõ ý tứ, sau đó mới thúc ngựa, dẫn hộ vệ của hắn, chạy về phía tây nơi hoàng hôn buông xuống.

Hắn vừa đi, Tống Ngọc Tịch cùng nữ nhân La Sát Quốc liền tụ lại một chỗ nói chuyện cả buổi, cuối cùng hai người cũng xác định xong ngày giao hàng. Tộc nhân của nữ nhân La Sát Quốc đại khái mỗi tháng đều đến Trung Nguyên một hoặc hai lần, bọn họ đi chính là khu vực sa mạc Mông Cổ. Vì hai nước không thông thương, cho nên họ lấy thân phận người hát rong mà tới nơi đây, trong hành lý bí mật mang theo mấy khối thủy tinh. Thông thường một người mang không được bao nhiêu, thế nhưng nếu có rất nhiều người thì số lượng cũng sẽ không nhỏ. Bởi vì nữ nhân La Sát Quốc đã sống ở Trung Nguyên một thời gian dài, nên tạo được nguồn tiêu thụ nhất định ở Liêu Thành, mỗi bốn tháng bà sẽ từ họ lấy hàng một lần. Hiện giờ bà đã thỏa thuận với Tống Ngọc Tịch, về sau mỗi tháng một lần bà sẽ lấy hàng, sau đó Tống Ngọc Tịch sẽ chi tiền thuê một gian nhà kho trong thành để cho nữ nhân La Sát Quốc để hàng, sau đó ước định thời gian, hàng tháng Tống Ngọc Tịch sẽ phái người đến thu hàng.

Sau khi thỏa thuận xong xuôi, chuyến đi Phụng Thiên của Tống Ngọc Tịch lần này đã thành công tốt đẹp, không chỉ cứu được nhóm Lâm Phàn cùng Phúc Bá, mà còn thành công thúc đẩy được cọc buôn bán này.

Sau khi hai người thỏa thuận xong, nữ nhân La Sát Quốc liền cùng Tống Ngọc Tịch đi vào trong thành lấy hàng, trong tay bà còn khoảng hơn ba trăm cân đá thô nguyên khối, chưa được mài dũa. Nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không để ý việc này, nhận đá thô vận chuyển lên Hoài Đông Hào.

Sau khi tiễn nữ nhân La Sát Quốc, Tống Ngọc Tịch cũng leo lên Hoài Đông Hào nhìn bọn Lâm Phàn khuân hàng hóa, cộng thêm số lượng đá thủy tinh thô nguyên khối mua từ trạm hàng hóa Bắc Nam thì đại khái cũng có khoảng ngàn cân hàng. Khoang thuyền khá lớn, hàng hóa lại rất ít, nhưng Tống Ngọc Tịch vẫn vô cùng thỏa mãn, trong đầu đã nghĩ ra ý tưởng mới, nàng muốn để Phù Dung Viên trở thành tửu lâu mang phong cách dị vực. Nếu làm tửu lâu truyền thống thì chỗ nàng có lẽ không có gì đặc sắc, cho dù sau này phố Trường An có xây dựng rộng ra, lưu lượng khách qua lại trước của Phù Dung Viên có nhiều hơn, nhưng nếu bản thân quản rượu không có lực hấp dẫn hoặc có điểm đặc sắc thì đoán chừng kết quả cũng vẫn như bây giờ. Nhưng nếu làm thành phong cách dị vực, nói không chừng còn có thể thu hút được nhiều khách hơn.

Nàng nói ý nghĩ này cho Lâm Phàn, hiện Lâm Phàn đối với Tống Ngọc Tịch là cảm kích tột độ, vốn hắn cho rằng mình chỉ còn đường chết, thì thật không ngờ lại được cứu, mà người cứu hắn, chính là Thất tiểu thư. Trước nay chỉ biết nô bộc vì chủ tử xông pha khói lửa, chứ chưa từng nghe qua chủ tử lại tự mình dấn thân nguy hiểm vì nô bộc. Một hành động này của tiểu thư đã hoàn toàn thu phục được tâm của Lâm Phàn và những người liên quan khác, tất cả đều âm thâm thề, vì tiểu thư đáng giá vào sinh ra tử. Cho nên, hiện giờ nếu tiểu thư có bảo hắn đi chết, hắn cũng không chần chờ, huống chi chỉ là nói chút ý tưởng về việc xây dựng cửa hàng trong tương lai. Lâm Phàn đương nhiên là lập tức đồng ý, nếu Tống Ngọc Tịch ra bất cứ chỉ thị gì hắn cũng sẽ đi làm!

Sau khi Tống Ngọc Tịch xác định được ý tưởng, cả người trở nên thoải mái, mời mọi người một bữa thịnh soạn ở tửu lâu lớn nhất Liêu Thành, rồi mới trở về khách sạn. Nhưng vừa tiến vào gian phong, đã nhìn thấy Lưu nhi và tiểu Quế ma ma đều đang nằm sấp trên bàn tròn, nàng liền phát giác không ổn, vừa muốn rời khỏi gian phòng, thì cửa gian phòng ở phía sau lưng vừa vặn được đóng lại..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK