Chỉ thấy nàng ta giống như đột nhiên được người tiếp thêm sức mạnh, từ trên mặt đất đứng lên, chạy tới trước mắt Lý Độ, thoáng cái đã ôm lấy hắn, khóc lớn lên: "Lý lang, ta thực xin lỗi chàng, Lý lang! Ta đây là đang muốn cứu chàng, ta nghĩ muốn cứu chàng mà."
Lý Độ rút ra một tay của mình từ trong tay người đang đỡ hắn từ phía sau, rồi ôm lấy Phương tiểu thư, nói:
"Tú Nương, là ta phải thực xin lỗi nàng mới phải. Là ta vô dụng, không thi đậu được công danh, liên lụy nàng phải chịu khổ. Thế nhưng Tú Nương à, cho dù chúng ta có thế nào, cũng không thể đem sai lầm của mình, oan uổng người khác. Việc chúng ta làm sai chính là làm sai, không được lấy cái sai này giá họa cho người khác, trở thành thanh đao trong tay người khác. Nếu hại c.h.ế.t người khác, thì cho dù chúng ta xuống Địa ngục, cũng sẽ không rửa sạch được một thân tội nghiệt này. Ta và nàng nếu như kiếp này không được làm vợ chồng, thì liền cầu kiếp sau! Sau khi ta c.h.ế.t đi, ta sẽ đợi nàng ở Vong Xuyên, nàng không được làm theo lời nói của bọn họ, để cho bọn họ dùng nàng hại người đâu đấy!"
Phương tiểu thư khóc ròng, liên tục gật đầu: "Vâng, dạ, chúng ta không hại người! Ta sẽ không hại người. Chỉ cần Lý lang tốt, thì ta sẽ không hại người."
Lý Độ hơi thở mong manh nói: "Nàng cho rằng nàng đang cứu ta sao? Cha mẹ của nàng căn bản cũng không có ý định buông tha chúng ta, chờ nàng thay bọn họ hại người xong, bọn họ lập tức muốn g.i.ế.c ta, rồi sau đó gả nàng cho người bọn họ muốn nàng gả. Bọn họ ghét bỏ ta thân phận không cao, không xứng với nàng, muốn gả nàng cho quan gia đệ tử, ta không bảo vệ được nàng, ta thực xin lỗi nàng!"
Phương tiểu thư lúc này như người mới tỉnh mộng, không tin nhìn mẫu thân nhà mình. Phùng thị lúc này mới giống như có sức, đứng lên muốn đi tới kéo Phương tiểu thư, nhưng lại bị Phương tiểu thư đẩy ra, hét lên:
"Người nói con thay các người làm việc này, thì người sẽ để con và Lý lang hồi hương, là người gạt con! Các người muốn g.i.ế.c chàng!"
Phùng thị lạnh giọng nói: "Câm miệng! Ngươi gây ra chuyện còn không ngại nó không đủ lớn sao? Ta hao tâm tổn trí cố sức làm vậy là vì ai? Tiểu tử nghèo vô dụng này dựa vào cái gì mà cưới ngươi? Chỉ bằng mấy gian nhà ngói lớn ở quê sao?"
Phương tiểu thư thất vọng cực độ, đột nhiên lấy hết dũng khí, đẩy Phùng thị ra, vọt tới trước mặt Tần thị, bịch một tiếng quỳ xuống, nói:
"Lão phu nhân, là ta oan uổng Kỷ gia công tử, cùng ta có tư tình không phải là hắn, cốt nhục trong bụng ta cũng không phải là của hắn. Là do mẫu thân ta cùng Tam phu nhân liên thủ oan uổng Kỷ công tử, các nàng gạt ta, nói chỉ cần ta thay các nàng làm thành chuyện này, thì mẫu thân ta sẽ để ta và Lý lang về vùng nông thôn yên bình ở Hà Gian phủ sống. Ta trái lương tâm mình chỉ chứng Kỷ công tử, tất cả đều là vì Lý lang, bây giờ Lý lang bị tra tấn thành như vậy, nếu chàng có mệnh hệ gì, ta cũng không muốn sống nữa, xin Lão phu nhân trị tội ta."
Tần thị cho người nâng nàng ta dậy, dẫn sang một bên, rồi bắt Chu thị cùng Phùng thị tới, Tần thị lạnh giọng hỏi:
"Thế nào, chuyện này các ngươi còn gì để nói?"
Phùng thị cúi đầu, biết việc này rốt cuộc cũng không thể giấu giếm, nên dứt khoát nói ra tất cả: "Chuyện này vốn cũng không phải chủ ý của ta, chỉ có điều, ta cùng với Tam phu nhân quen nhau từ nhỏ, nữ nhi mình sinh ra lại làm ra chuyện xấu như vậy, trong bụng còn có nghiệt chủng, đứa nhỏ này tuyệt đối không giữ lại được, ta lập tức tới hỏi Tam phu nhân có gia đình nào phù hợp hay không. Tam phu nhân nói sẽ để ta phối hợp nàng ta oan uổng Kỷ đại công tử, cũng hứa hẹn với ta, sau khi chuyện này thành công, ta sẽ thay Tú Nương đánh rớt cái thai, Tam phu nhân sẽ thay nàng tìm một hộ giàu có, chuyện này lập tức được giải quyết, thế nên ta đã bị chuyện tốt này mê hoặc tâm trí."
Phương tiểu thư lập tức gục xuống bàn khóc lớn lên: "Hóa ra mẫu thân không chỉ muốn g.i.ế.c Lý lang, mà còn muốn g.i.ế.c con của ta! Các ngươi thật là độc ác! Thật là độc ác mà."
Tần thị và Tống Ngọc Tịch nghe đến đó, cũng có chút đồng tình với lời nói của Phương tiểu thư, xác thật đúng là ngoan độc. Trước lừa gạt nữ nhi diễn vở tuồng này, lừa gạt nàng diễn xong thì sẽ tha cho tình lang và hài tử của nàng, để cho các nàng vui vẻ về quê, nhưng trên thực tế, lại nhốt tình lang của nàng, đánh đập gần chết, chờ sau khi sự tình được giải quyết, thì sẽ một nhát g.i.ế.c chết, sau đó lại còn đánh rớt cái thai, gả nàng cho một người giàu có... Lại nói, người nhà giàu đó là đào phần mộ tổ tiên của các ngươi sao? Mà lại bị các ngươi lừa gạt cưới cô nương nhà các ngươi chứ?
Lý Độ và Thái y đương nhiên là do Tống Ngọc Tịch tìm được. Hai ngày trước nàng để cho Thu Đồng đi tìm hiểu cặn kẽ chuyện tình của Phương tiểu thư, bởi vì nàng nghĩ, Lý Độ thi rớt cũng đã có một khoảng thời gian, vì sao hắn còn không trở về quê? Mà vẫn luôn ở lại khách điếm bên cạnh thư viện Bạch Lộ? Nếu hắn và Phương tiểu thư đã có tư tình, vì sao lại không tiếp tục lén lút, Phương gia cũng chưa có ý định định hôn cho Phương tiểu thư mười lăm tuổi. Cho nên việc hắn đột nhiên cầm tín vật tìm tới cửa, thật không bình thường, vì vậy, Tống Ngọc Tịch mới suy đoán, nhất định giữa bọn họ đã có chuyện gì đó, khiến cho Lý Độ không thể không đến cửa, chỉ cần loại trừ việc hắn không phải có ý đồ với thân phận quan chức của Phương gia.
Quả nhiên, Thu Đồng tra xét những nơi mà thiếp thân nha hoàn của Phương tiểu thư đi qua mấy ngày này, ở trong một tiệm thuốc, đã xác định với đại phu chuyện Phương tiểu thư mang thai, hơn nữa từ chỗ đại phu lấy được biên lai gửi tiền cho phương thuốc của Phương tiểu thư kê lúc xem bệnh. Tống Ngọc Tịch cầm biên lai của phương thuốc này đi tìm Tần thị, nàng muốn giúp Kỷ Hành, vậy nhất định cần phải có người thay nàng ra mặt, vốn nàng muốn đi tìm Tống Dật, thế nhưng chuyện này dù sao cũng là sự tình hậu viện, để Tống Dật ra mặt là hạ sách, nếu như Tần thị không đáp ứng, thì mới có thể nhờ tới. Thế nhưng, sau Tống Ngọc Tịch nói tiền căn hậu quả của sự tình cho Tần thị, Tần thị cũng thấy rất phẫn nộ, nhìn biên lai bắt mạch của Phương Tú Nương, liền biết lời Tống Ngọc Tịch nói không giả, mà Lý Độ là do chính Tần thị phái người ra ngoài tìm được. Phương gia giấu Lý Độ ở trong một căn nhà hoang ở vùng ngoại ô của Phương gia. Bọn họ cũng là đến sáng hôm nay mới tìm được người, còn chưa kịp để Lý Độ xem bệnh, đã dẫn hắn tới đây.
Quả nhiên, vừa đúng lúc Kỷ gia đang thẩm vấn chuyện này.
Trong lòng Tần thị quả thật rất tức giận, bà từ lâu đã biết Kỷ Trữ thị tâm ngoan thủ lạt, không tuân thủ quy củ. Mặc dù không có chứng cớ, nhưng năm Kỷ Châu chết, thế tử vị rơi vào tay người khác, bà cũng đã thấy có chút hoài nghi. Nhưng tự đáy lòng, Tần thị cảm thấy việc đại phòng Kỷ gia gặp họa thành tình trạng thê thảm như bây giờ, không thoát khỏi liên quan với Tống gia bà, tất cả đều do nhi tử gây ra họa lớn. Mà lúc Tống Ngọc Tịch tìm đến bà, nói rõ ràng cho bà biết, Kỷ gia muốn dùng thủ đoạn ti tiện hại c.h.ế.t Kỷ Hành, nhi tử của Kỷ Châu, lúc đó bà đã nghĩ nhất quyết không thể để cho bọn họ thành công. Rồi lại nghe Tống Ngọc Tịch kể lại đầu đuôi sự tình, bà quả thực không thể tin được, trong kinh thành, ngay bên cạnh bà, lại ẩn náu người xấu xa như vậy.
Biết hôm nay Kỷ gia thẩm vấn Kỷ Hành, mấy người họ sau khi tìm ra tất cả chứng cớ, đã lập tức đến cửa.
Sau khi vào cửa, trông thấy Kỷ Hành ỉu xìu ủ rũ quỳ ở nơi đó, không có vẻ gì là tức giận, giống với dáng vẻ Kỷ Châu năm đó, trong lòng Tần thị thở dài.
Mọi chuyện đều đã tra ra manh mối, còn có Phương Tú Nương khai báo toàn bộ, Phùng thị cũng không giấu diếm, nhìn Phùng thị và Chu thị quỳ gối phía dưới, Tần thị nhìn thoáng qua Kỷ Trữ thị, nói:
"Chuyện này lại thành ra như vậy, lão thái quân không biết ý kiến của ngươi thế nào? Chứ không phải là ngươi lấy việc công làm việc tư, muốn mượn chuyện này diệt trừ đại phòng Kỷ gia chứ?"
Trữ thị cắn răng nói: "Không dám. Chuyện này ta cũng đang cảm thấy hoang mang, không biết tức phụ lão Tam lại gan lớn như vậy, ngay cả đích trưởng tử đích tôn Kỷ gia ta mà cũng dám tính toán, quả thực đáng giận!"
Chu thị ngẩng đầu nhìn Trữ thị, muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Trữ thị hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái, đành nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, chỉ nghe Tần thị nói:
"Không cần đẩy tất cả sai lầm lên người nàng ta, chuyện này nếu ngươi không biết, nàng ta sao dám lén tự mình làm? Chứ không phải là ngươi còn ghi nhớ chuyện tình năm đó, muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt đại phòng chứ?"
Lời của Tần thị làm cho Trữ thị căng cả da đầu, không dám trả lời, chỉ nhỏ giọng nói một câu: "Lão tỷ tỷ nói gì thế, ta không hiểu, ta lúc nào đuổi tận g.i.ế.c tuyệt với Đại phòng? Ngươi không thể bởi vì Đại phòng bây giờ tàn lụi, lại đổ tất sai lầm lên trên người của ta, cái c.h.ế.t của lão đại kỳ quặc, suy cho cùng, cũng bởi do Tống gia các ngươi. Hắn treo cổ ở bên ngoài, lưu lại di ngôn, để ta chiếu cố Lâm thị, ta cũng đã làm được. Nuôi nàng ta sáu năm, nhưng suy cho cùng cũng không ngăn nổi nàng ta hướng tới phú quý, vong ân phụ nghĩa, cho dù là làm thiếp cũng muốn thoát ly Kỷ gia. Chuyện của Đại công tử lần này, đích thật là sơ sót của ta, ta không nên nhẹ dạ cả tin, để cho người ta oan uổng hắn, vì thế ta đây lấy tấm thân già khọm này nói lời xin lỗi hắn, nhưng nếu lão tỷ tỷ nhất định cho rằng ta là chủ mưu, vậy thì cũng quá oan uổng cho ta rồi."
Tần thị cười lạnh: "Lão đại Kỷ gia năm đó c.h.ế.t như thế nào, ngươi là người rõ ràng nhất. Thế nhưng ta cũng lười tranh luận với ngươi, chỉ nói với ngươi một câu. Chuyện hôm nay, nếu như ngươi xử lý không tốt, ta sẽ không cho qua chuyện, đến lúc đó, cho dù có phải ghi sổ con, ta cũng không sợ phiền."
Trữ thị nghiến răng nghiến lợi: "Lão tỷ tỷ yên tâm, ta... chắc chắn sẽ xử lý tốt việc này! Người chủ mưu, tuyệt không dung túng! Nếu muốn thượng biểu, thực sự muốn ầm ĩ thì nhà ai cũng khó coi, cũng không tránh được liên lụy Quốc công, đến lúc đó, lưỡng bại câu thương, chẳng phải là tiện nghi những người ngoài xem náo nhiệt sao."
Tần thị đứng lên ra, yên lặng nhìn bà ta, nói:
"Tốt, nếu như ngươi đã nói như vậy, thì ta đây sẽ tin ngươi một lần. Đừng nói với ta, cái gì mà lưỡng bại câu thương. Liên lụy Quốc công cũng không phải là chuyện gì to tát, chung quy từ đầu đến cuối đều do hắn làm sai, ta không xử trí hắn được, chẳng lẽ luật pháp còn không xử trí hắn được sao? Tức phụ lão tam nhà ngươi, sợ là không giữ lại được! Về phần những tông thân này, bản thân ta cảm thấy bọn họ lần này đã làm đúng một sự chuyện. Nếu bọn họ muốn xóa tên Đại công tử Kỷ gia trong gia phả, thì cũng đừng lằng nhằng, ta thấy Đại công tử cũng có vẻ không muốn dây dưa cùng các ngươi. Dù sao Kỷ gia sớm đã ở riêng, Đại phòng vốn chính là sống một mình, gia phả cũng nên phân ra, để Đại công tử tự lập dòng chính cũng coi như là hợp quy củ, ngươi nói có đúng không?"
Trữ thị cúi đầu, móng tay đ.â.m vào trong thịt. Tần thị nói những lời này, chính là muốn tính mạng của Chu thị, còn muốn vĩnh viễn đưa Kỷ Hành ra khỏi vòng khống chế của bà ta, để cho hắn tự lập thành dòng chính, thì sau này cho dù bà ta mời tộc lão ra mặt, cũng không thể quản được bất luận sự tình gì của hắn. Thực lòng, Trữ thị không muốn đáp ứng, mặc dù bà ta không thích đại phòng, nhưng cũng không tình nguyện để bọn họ thoát ly tầm tay, và sống ngày tháng tốt đẹp. Bà ta muốn giữ bọn họ ở bên người, như vậy mới có thể khống chế được sinh tử của bọn họ, nhưng Tần thị đã nói, nếu bà ta không phải đáp ứng, tính tình của Tần thị còn kém hơn Tống Dật, nếu thật chọc giận bà, bà thật sự có bản lĩnh, liều mạng với người đó đến cá c.h.ế.t lưới rách!
Trữ thị còn chưa muốn liều mình cá c.h.ế.t lưới rách với bà, nên đành phải đáp ứng với ẩn ý của Tần thị, g.i.ế.c c.h.ế.t Chu thị, tách dòng với Kỷ Hành. Cho nên, lời nói của bà ta gần như là rít từ trong kẽ răng. Chỉ thấy bà ta trầm giọng nói:
"Vâng. Ta đã biết nên làm như thế nào rồi."