Mà trên dưới binh sĩ đều đang nghĩ rằng Liễu Đao là người chiến thắng, dưới con mắt kinh hãi của mọi người, kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Một tên tu vi tiếp cận năm hoàn Hồn Vương, kỹ xảo chiến đấu và phẩm chất võ hồn không phải loại tầm thường, vậy mà đối mặt với tiểu tử tóc trắng kia cuối cùng vẫn bại.
Vân Chính Thiên từ đầu tới cuối đều chỉ sử dụng có một cái hồn hoàn và chỉ sử dụng độc nhất băng thuộc tính từ đầu chí cuối, không nhắc thì quên hắn còn nắm giữ tới hai cái hồn hoàn mang cho mình hai loại nguyên tố nữa.
Vân Chính Thiên thế mà vẫn còn bảo lưu thực lực?
Người khác không hiểu đoán mà, nhưng Chính Thiên làm sao không hiểu. Trận đấu vừa nãy không sử dụng hai loại nguyên tố kia, không phải vì hắn bảo lưu mà căn bản không thể sử dụng được.
Khống chế nguyên tố nào có đơn giản như vậy, đặc biệt là băng nguyên tố đã tiếp cận cực hạn trình độ rồi, mỗi một chiêu hắn đánh ra đều đem hồn lực cũng như tinh thần lực trên diện rộng trút xuống.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể trong thi đấu lại tiếp tục sử dụng loại khác nguyên tố.
Những năm qua tu luyện, Vân Chính Thiên phương diện tăng lên nhiều nhất không phải là cấp độ hồn lực, cũng không phải tinh thần lực, mà chính là khả năng thấu hiểu của mình đối với võ hồn Thất Diện Kiếm.
Đối với Bao Lão hắn tự nhiên không cần giấu giếm quá nhiều. Bao Lão cũng đối với loại võ hồn này đặc biệt hứng thú, trải qua thời gian nghiên cứu đã đúc kết được những kinh nghiệm quí báu cho Vân Chính Thiên.
Nếu không có Bao Lão, chỉ sợ Vân Chính Thiên muốn nghiên cứu tới mức này chỉ sợ tốn thời gian lâu hơn rất nhiều.
Hắc cấp thống lĩnh Dạ Hành vừa nhìn thấy một màn này, lập tức hắn lượn lên trên sàn đấu, cấp tốc hóa giải đóng băng cho Liễu Đao. Mặc dù đóng băng vẫn không có bị tước đi sinh mệnh nhưng để quá lâu e rằng sẽ bị ảnh hưởng tới thân thể về sau.
Đặt một bàn tay lên khỏa băng to lớn này, nhu hòa hồn lực của Dạ Hành không ngừng truyền vào trong. Cảm nhận được sự lạnh lẽo không gì sánh được, hai mắt Dạ Hành có chút trợn ngược lên.
“Đây là cực hạn chi băng?”
Bất quá sau đó Dạ Hành tự lắc lắc đầu, nếu quả thực là cực hạn chi băng, Liễu Đao bên trong chắc chắn không còn một chút sinh cơ nào mới đúng.
May mắn Vân Chính Thiên vẫn chưa có thực sự sở hữu loại lực lượng này.
Với tu vi của Dạ Hành, hóa giải băng cực này không phải vấn đề, dù sao Vân Chính Thiên tu vi còn xa xa không có bằng hắn.
“PHANH”
Băng cực bao phủ Liễu Đao vỡ tan thành từng mảnh, cơ thể hắn như cọng bún mềm nhũn ra, ngã sụp xuống mặt đất, trên mặt không giấu được sự kinh hoàng.
Ngay sau đó đội ngũ y tế của hoàng gia lập tức đem Liễu Đao chữa trị. Binh sĩ bên dưới nhìn Vân Chính Thiên, hai mắt lộ rõ khinh sợ ý tứ. Một kiếm vừa nãy của hắn, chỉ sợ chân chính Hồn Vương cấp bậc cũng không thể nào đón lấy.
Chiến thắng Liễu Đao về sau, cũng không có người nào đủ dũng khí khiêu chiến hắn, vì vậy danh ngạch cuối cùng này vẫn là thuộc về Vân Chính Thiên.
“Toàn đội giải tán, bảy người được chọn theo ta vào trong tiếp kiến Thành Chủ”
Dạ Hành hùng uy vang lên, một màn đặc sắc hôm nay cũng khép lại.
Năm người trong Hoàng Thập Nhất đội cùng với Tiếu Phong và Hoa Quyển Sinh theo sau Dạ Hành tiến thẳng vào trong Chính Điện.
Hàn Long Quần đã ngồi trên long tọa từ trước, đôi mắt không giấu được sự vui mừng. Bởi vì theo hắn nhận định, đây là lứa trẻ tiềm năng nhất từ khi hắn nắm giữ cương vị Thành Chủ tới nay, tin chắc rằng bọn hắn sẽ ở Vực Chủ Đại Điện nhấc lên một trận long trời lở đất.
Hàn Long Quần trên đài không chỉ có một mình, ngồn cạnh hắn còn có một nam nhân mặc trường bào màu hoàng kim, người này hoàn toàn lạ lẫm, đám Vân Chính Thiên cũng không có nhận thức.
“Tham kiến Thành Chủ”
Bảy gương mặt đại diện cho Long Thần thành đồng thanh vang lên.
“Không cần đa lễ, nhìn sự nhiệt huyết tuổi trẻ các ngươi làm ta không khỏi nhớ lại ký ức năm xưa a”
Hàn Long Quần sảng khoái nói, hôm nay có thể nói là ngày vui nhất trong mấy năm qua của hắn. Quay đầu nhìn sang nam nhân bên cạnh, Hàn Long Quần tiếp lời.
“Ta giới thiệu với các ngươi, vị này là chấp pháp trưởng lão của Vực Chủ Điện, Mục trưởng lão, hắn có mặt ở đây đủ đem thông tin tất cả các ngươi ghi chép lại một lần sau đó báo cáo cho Vực Chủ đại nhân, đúng một tháng sau, đích thân ta sẽ dẫn các ngươi đi tới Vực Chủ Điện, tiếp nhận khảo thí của ngài”
Bảy người thẳng lưng lắng nghe, bởi vì đây chính là một cánh cửa hoàn toàn mới mẻ, bọn hắn ai ai cùng vô cùng hồi hộp. Không phải vì bản thân được lựa chọn mà đối với chuyến đi tới Vực Chủ Điện khẩn trương.
Vực Chủ đại nhân, chỉ có nghe danh chứ chưa từng gặp mặt, người này cùng với Tổng Tháp Chủ Truyền Linh Tháp và Đường Môn môn chủ là ba người đang đứng ở đỉnh cao của nhân loại.
Ba người họ được xưng là Tam Đại Thần Nhân, là Nhân Vực hộ vệ giả.
Được diện kiến Vực Chủ đại nhân, không nghi ngờ gì chính là ước mơ to lớn của bất kỳ tên binh sĩ nào, ngay cả Vân Chính Thiên cũng không có ngoại lệ.
“Chấp pháp trưởng lão tôn kính”
“Được rồi, năm nay Long Thần thành đúng là nhân tài đầy rẫy a, Vực Chủ đại nhân chắc chắn rất hài lòng”
Mực trưởng lão mỉm cười nói
Hàn Long Quần nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu đáp
“Bọn hắn tuy thiên phận không tệ nhưng vẫn còn là những tên nhóc miệng còn hôi sữa lắm, chỉ mong lần này có cơ hội tích lũy kinh nghiệm là tốt lắm rồi”.
Hàn Long Quần ngữ điệu có chút khiêm tốn, Vân Chính Thiên cũng thoáng chú ý đến chi tiết này. Xem ra Vực Chủ Điện đích xác khủng bố, cả Thành Chủ cũng phải kính nể mấy phần.
“Dạ thống lĩnh, đem thông tin bọn chúng nói ra một lần cho Mục trưởng lão đi”
“Tuân lệnh”
Dạ Hành áo bào phất lên, một cái màn hình lập thể xuất hiện ở phía trên Chính Điện, bên trong là thông tin của bảy người bọn hắn.
Bạch cấp Hoa Quyển Sinh, mười bảy tuổi, Hồn Tông bốn mươi cấp, võ hồn là Mạn Đà La Hoa.
Bạch cấp Tiếu Phong, mười sáu tuổi, Hồn Tông bốn mươi lăm cấp, võ hồn là Gió.
Bạch cấp Lương Thế Nhân, mười sáu tuổi, Hồn Tông bốn mươi ba cấp, võ hồn là Lôi Ảnh Quang Minh Kích.
Bạch cấp Can Hữu Long, mười sáu tuổi, Hồn Tôn ba mươi bảy cấp, võ hồn là Thiên Nguyên Long.
Hoàng cấp Vân Chính Thiên, mười bốn tuổi, Hồn Tôn ba mươi chín cấp, võ hồn là Thất Diện Kiếm.
Bạch cấp Mã Thiên Hoa, mười bốn tuổi, Hồn Tông bốn mươi hai cấp, võ hồn là Tà Hỏa Phượng Hoàng.
Bạch cấp Hàn Thanh Chi, mười bốn tuổi, Hồn Tông bốn mươi cấp, võ hồn là Đại Nhật Cửu Quang.
Thông tin hóa thành từng vệt lưu quang ngưng tụ ở trước mặt Mục trưởng lão, ngay sau đó hắn phất tay một cái mấy đạo lưu quang này theo đó biến mất. Ngẩng mặt lên nhìn bảy thiếu niên trước mặt mỉm cười
“Đội hình này tương đối cường hãn a. Đúng một tháng sau các ngươi cùng Thành Chủ của mình đi tới Vực Chủ Điện, sau đó chúng ta sẽ gặp lại”
Dứt lời vị Mục trưởng lão nhìn sang Thành Chủ gật đầu một cái, sau đó thân thể lập tức hư huyễn tiêu thất mà đi.
. . . . . . .
Vực Chủ Điện, Vực Chủ Đại Điện.
Một tên nam tử ngồi trên vị trí cao nhất, hắn đưa mắt lười biếng nhìn xuống những người bên dưới, gương mặt vô cùng uể oải, thỉnh thoáng lại ngáp dài ngáp ngắn một cái.
“Hồi bẩm Vực Chủ, mười hai Thành Chủ đều đã hoàn tất việc báo cáo nhân số, tổng cộng có mười sáu Hồn Tôn, sáu mươi Hồn Tông và tám Hồn Vương”.
Thanh âm vừa vang lên là của vị Chấp pháp trưởng lão, Mục trưởng lão mà Vân Chính Thiên vừa diện kiến ban nãy. Hắn đang báo cáo cho Vực Chủ đại nhân, như vậy vị nam tử có vẻ lười biếng trên kia là vị Vực Chủ mà người người đều tôn kính sao, nhìn hắn không có một chút uy phong gì cả.
Vực Chủ đưa một tay lên vẫy vẫy báo hiệu cho Mục trưởng lão lui xuống, thanh âm lười nhác vang lên.
“Càng ngày chất lượng càng giảm một cách thê thảm, lần trước ta còn thấy được vài tên Hồn Đế, bây giờ Hồn Vương cũng ít như lá mùa thu, thật đáng buồn thay”
Mục trưởng lão nghe vậy lại nói tiếp.
“Hồi bẩm Vực Chủ, bởi vì năm nay các vị Thành Chủ lựa chọn nhân lực tương đối khắc khe, giới hạn là hai mươi tuổi nhưng không có một người nào, đại đa số là từ mười bốn tới mười tám tuổi, có một số ứng viên thực lực cũng đáng chú ý”
“Là ai ngươi nói thử xem tiểu Mục” Vực Chủ không có vẻ gì là mong đợi, miễn cưỡng nói.
“Vương Hạo từ Tu La Thành, năm nay mười bảy tuổi đã bước vào Hồn Vương cấp bậc. Còn có Từ Thiên Phong từ Nhật Nguyệt thành, mới mười lăm tuổi nhưng đã là Hồn Tông đỉnh phong rồi. Đái Thiên Huyền từ Bạch Hổ thành cũng không kém, hắn được mệnh danh là bất thế kỳ tài vài trăm năm nay, mang trong mình huyết mạch vương tộc Tinh La truyền thừa ba vạn năm.”.
Mục trưởng lão xướng lên một vài cái tên, đích xác là thiên chi kiêu tử. So với bọn Vân Chính Thiên thì chỉ có hơn chứ không kém. Bất quá những cái tên này vẫn không khiến Vực Chủ mảy may quan tâm, hắn cầm ly rượu lắc lắc trước mặt, sau đó lại ngáp dài một cái, dự định rời đi.
Mục trưởng lão thấy vậy, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn vội vàng nói
“Vực Chủ, ngài có nghe qua Thất Diện Kiếm võ hồn chưa?”
. . . . . . . . . . . . . .