Hộ thủ gần như trong chớp mắt giơ lên, đón lấy hỏa phượng hoàng cắn tới, nhìn thì có vẻ xung lực quá mạnh nên đem hắn chấn bay khỏi mặt đất, thực chất là Vân Chính Thiên cố ý nhảy ngược ra phía sau để giảm tối đa lực xung kích.
Lấy Vân Chính Thiên ngạo khí, hắn đương nhiên không muốn vừa gặp lại các nàng lại bị chê trách ngay cả năng lực tự vệ cũng không làm được.
Hừm, nàng muốn làm lão công của nàng bị thương sao, này công kích hay là vẫn còn chưa đủ a.
Vân Chính Thiên hai tay ngũ trảo mở ra, đón lấy hỏa phượng hoàng không chút sợ hãi. Chỉ thấy trong không khí hồn lực ba động trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu để ý kỹ sẽ thấy tại lòng bàn tay của hắn đã có một lớp lam sắc khí lưu như ẩn như hiện, tiếp xúc với hỏa phượng hoàng vị trí liền bốc lên một cỗ hơi nước màu trắng.
Cùng hỏa đối đầu, hắn lựa chọn tự nhiên chính là băng nguyên tố!
Vừa tiến nhập không trung, Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, cả người đã dâng lên một cỗ lam sắc hào quang, này hào quang khoảnh khắc nở rộ, xung quanh bốn phía thực vật liền xuất hiện dấu hiệu hơi nước đọng lại thành tinh thể.
Li ti bông tuyết cứ thế tại trong không trung bắt đầu nhảy múa, phản phất mang tới một loại thế ngoại đào viên cảnh tưởng. Mà bên dưới hỏa phượng hoàng cũng bị băng hàn khí tức vây quanh, hỏa nguyên tố dao động có chút chậm lại.
“Nát!”
Quát lớn một tiếng, Vân Chính Thiên cả người bạo phát hàn quang, liền sau đó song trảo mạnh mẽ hợp lại. Hỏa phượng hoàng kia đột nhiên toàn thân chấn động một cái, cả người giống như cấu tạo từ thủy tinh một dạng, bị ngũ trảo bóp nát rơi lả tả.
Ầm! Hỏa phượng hoàng cứ thể nổ tan nát, cuồng bạo liệt diễm tại dưới Vân Chính Thiên song trảo chẳng khác nào thứ đồ chơi, bị hắn quét ngang hấp thụ.
Vân Chính Thiên khống băng chi thuật đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, thậm chí có thể nương theo đặc thù thủ pháp kích phát pháp tắc chi băng tầng thứ. Này một cái nhỏ nhoi hỏa phượng hoàng hỏa diễm làm sao có thể làm khó được hắn.
“Có chút ý tứ.” Chính vào lúc này, một loại thánh thót thanh âm vang lên từ bên trong nhà gỗ. Ngay sau đó chỉ trong chớp mắt, một cái cự đại mang theo hừng hực hỏa diễm thân ảnh lao vút lên không trung, đem nhà gỗ bên dưới hoàn toàn đốt cháy rụi.
Mã Thiên Hoa chìm trong hỏa diễm hào quang lặng lẽ hiện ra, lanh lảnh tiếng phượng hót tựa như đối với thiên không khởi phát xướng ca. Mặc dù bị hỏa diễm cuốn lấy, thế nhưng không cách nào che giấu được nàng tuyệt sắc dung nhan, một thân quần áo lụa mỏng ôm sát cơ thể, lộ ra mê người đường cong, càng tại trong hỏa diễm nhảy múa tôn lên vẻ đẹp phi thực tế của nàng.
Vân Chính Thiên nhìn thấy đã lâu không gặp Mã Thiên Hoa, từ trong nội tâm không kiềm chế được vui sướng cảm giác, cất giọng hô vang: “Thiên Hoa, là ta. Muội không nhớ ta sao, ta là Vân Chính Thiên đây.”
“Vân Chính Thiên? Nghe không quen, chỉ biết ngươi là một kẻ phiền phức. Cút đi cho ta!”
Nói rồi lại một trảo đánh tới, to lớn hỏa phượng hoàng hỏa ảnh cứ thế lần nữa giang cánh bay đi.
Thế nhưng lần này cùng dĩ vãng bất đồng. Hỏa phượng hoàng sải cách vượt quá mười mét, kéo theo vạn trượng hỏa viêm như muốn thiêu đốt cả thương khung. Này hỏa nguyên tố cứ như thế tại trong không trung điên cuồng nở rộ, đem toàn bộ bông tuyết kia một lần nữa đốt thành hơi nước. Ngập trời hỏa diễm không cách nào tưởng tượng được, trong chớp mắt đã luồn lách bốn phương tám hướng, đem Vân Chính Thiên toàn bộ phương vị bao vây ở bên trong.
Nhìn thấy như vậy, Vân Chính Thiên vẫn là chấn kinh một hồi.
Phải biết hắn nguyên tố chi băng chính là cực hạn nguyên tố tầng thứ, mặc dù còn không có chân chính vận dụng toàn bộ uy lực, nhưng không phải tầm thường hỏa nguyên tố có thể đối chọi, thuần khiết nguyên tố vẫn là không có làm được.
Mấy tháng không gặp, không ngờ Mã Thiên Hoa trình độ khống hỏa đã tăng đến mức độ này. Nếu như hắn phán đoán không sai, nàng hỏa nguyên tố cấp bậc đã đạt tới thuần khiết đỉnh phong, khoảng cách tới cực hạn chi hỏa cũng chỉ cách một con đường.
Tuy nói chỉ cách một con đường nhưng muốn đánh vỡ cực hạn cánh cửa không phải chuyện dễ dàng. Bất quá hắn tin tưởng, lấy Mã Thiên Hoa phẩm chất võ hồn siêu cấp, cộng thêm nàng thiên phú trong tương lai rất có khả năng đạt tới một bước này.
Còn lại cái kia tối cường cấp bậc siêu thoát cực hạn nguyên tố thì lại càng khó hăn. Cho dù là Vân Chính Thiên nếu như không có loại kia nghịch thiên tồn tại chồng chất nguyên tố thần kỹ, sợ rằng cả đời cũng rất khó tu luyện thành pháp tắc nguyên tố.
“Được lắm, như vậy mới là ta lão bà chứ!” Vân Chính Thiên thống khoái cười một tiếng.
Trên người hàn quang bạo phát, dưới chân một vòng lam sắc vòng tròn cũng lấy tốc độ cực nhanh lan tỏa ra.
Chính là hắn hồn cốt hồn kỹ Băng Hoàng Hộ Thể cùng Băng Cực Lĩnh Vực. Song trọng hồn kỹ tăng phúc băng nguyên tố đều đồng loạt lấy ra, hắn đã muốn nghiêm túc.
“Phí. Ai là ngươi lão bà cơ chứ.” Mã Thiên tức giận, sau lưng đột nhiên mọc ra phượng dực, liền sau đó một cái đỏ rực vòng tròn cũng lặng lẽ từ trên người nàng truyền ra, cùng với Băng Cực Lĩnh Vực nháy mắt va chạm.
Đang ——!
Kinh khủng thanh âm vang lên, chỉ thấy hai cái thân ảnh tại bên trong phân tách ra, phân biệt rơi xuống hai bên đồi.
Vân Chính Thiên lúc này cả kinh phát hiện, hắn Băng Cực Lĩnh Vực cùng nàng đỏ rực hào quang kia va chạm sau, đã không cách nào tiến thêm nữa bước. Chẳng lẽ nói, cái kia đỏ rực hào quang của nàng cũng là một loại lĩnh vực, mà phẩm chất tuyệt đối không ở Băng Cực Lĩnh Vực bên dưới.
Hiện tại Vân Chính Thiên đã có chút tin tưởng, nàng phần này hỏa nguyên tố tuyệt đối vượt xa hắn đối với hỏa nguyên tố nắm giữ. Thậm chí nữa bước cực hạn cũng có thể gọi như vậy.
“Đã biết sợ chưa.” Mã Thiên Hoa một mặt đắc ý.
“Không có liên quan.” Vân Chính Thiên hừ lạnh, tâm niệm vừa động, một thanh lam sắc trường kiếm đã rơi xuống lòng bàn tay.
Mã Thiên Hoa nhìn thấy như vậy, chỉ bĩu môi một cái, tại hai cánh phía sau tùy tiện rút ra một sợi lông dài, sau đó nàng phất tay một cái, sợi lông mềm rũ liền hóa trở nên cứng rắn, sau đó thành một thanh đỏ rực trường thương.
Thật khiến người khác kinh ngạc không hết.
Vân Chính Thiên cũng không để ý nữa, trên tay Băng Đế Kiếm lấp lánh băng quang, mũi chân điểm nhẹ đã như mũi tên lao tới trước mặt nàng.
Mã Thiên Hoa đối với trường thương xoay tròn, sau đó mũi thương chỉ thẳng, liền là một kích đâm về phía trước.
Cuồng bạo phong duệ cùng sắc bén khí thế mang theo liệt diễm xé nát không gian mà ra, không chút thủ hạ lưu tình.
Vân Chính Thiên cũng không dám một chút chần chừ, Băng Đế Kiếm lật ngang quét tới, chính là Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.
Oanh ——!
Bất phân thắng bại!
Mã Thiên Hoa thu hồi trường thương, sau đó lại tiếp tục nhào tới đâm ra vô số thương ảnh. Nàng phong cách chiến đấu rõ ràng cuồng bạo, đặc biệt đối với thương pháp cũng có lĩnh hội nhất định. Nhất là cỗ kia thương ý cùng với Vân Chính Thiên kiếm ý không kém chút nào.
Vân Chính Thiên phong cách chiến đấu trước giờ đều lấy kỹ thuật làm trọng, phàm là không đấu cứng được hắn cũng không có miễn cưỡng. Hơn nữa đối thủ là Mã Thiên Hoa, hắn cũng không thể tận tinh thi triển mấy cái thủ đoạn giết người. Cho nên trước mắt đáp lại công kích của nàng, Vân Chính Thiên lựa chọn lánh nặng tìm nhẹ.
Còn đang lao tới thời điểm, Vân Chính Thiên chân đạp Thiên Du Thần Bộ, thân ảnh trở nên mờ ảo, trong khoảnh khắc tránh né Mã Thiên Hoa thương ảnh công kích.
Vừa vặn tránh né sau, Vân Chính Thiên trường kiếm ở phía sau lưng nàng chém ra.
Mã Thiên Hoa bởi vì dồn nhiều sức để công kích nhất thời không kịp thu hồi, vả lại nàng cũng không nghĩ tên gia hỏa này đấu cứng mấy hiệp lại vào lúc này lựa chọn tránh né, nhất thời không kịp trở tay. Chỉ thấy một cỗ rét lạnh thổi ngang qua mang tai, Mã Thiên Hoa phía sau hai cánh đã bị đông cứng.
“A.” Mã Thiên Hoa rên lên một tiếng, nhất thời trường thương đối hậu phản kích.
Bất quá công kích của nàng như cũ rơi vào khoảng không, Vân Chính Thiên đã từ lâu không còn ở chỗ đó.
Một khắc tiếp theo, Mã Thiên Hoa cảm thấy cả người như bị bóp nghẹt, hoảng sợ quét mắt quan sát, chỉ thấy không biết từ lúc nào cả người đã bị một cái to lớn bàn tay bắt giữ.
Này cự thủ toàn thân dâng hiến một màu vàng óng, bên trong ẩn chứa cực đoan lực lượng không cách nào hình dung được. Cho dù nàng có vùng vẫy như thế nào một giây ba khắc tuyệt đối không thể thoát ra.
Vân Chính Thiên lần tiếp theo xuất hiện là ở phía trên Mã Thiên Hoa, hắn lúc này cả người cũng không còn bao bọc bởi hàn quang, hơi thở càng tỏa ra sâm nghiêm lực lượng vững chắc. Hai nắm tay quấn lấy hoàng cấp vân quang, chính là Dịch Cân Kinh Hoàng cấp quyền quang a.
ẦM ——!
Một mặt không có chút thương hoa tiếc ngọc bộ dạng, cứ như vậy một tay nắm một tay đấm, đem Mã Thiên Hoa oanh tạc ở trên mặt đất.
Mã Thiên Hoa xụi lơ ở trên mặt đất, hỏa diễm hào quang rơi xuống ảm đạm. Vân Chính Thiên thu hồi quyền quang, còn đang định đáp xuống thì sau lưng đột phiên truyền lại một cái lạnh lùng thanh âm:
“Đứng yên đó, nếu không đừng trách ta độc ác.”
“Minh Tuyết!” Vân Chính Thiên nhận ra chủ nhân của thanh âm này, đúng là hắn vị thứ hai lão bà Ân Minh Tuyết.
Ân Minh Tuyết chậm rãi từ trong rừng bước ra, khoan thai bộ dáng không vì Mã Thiên Hoa bị đánh mà sợ hãi, trái lại càng mang tới một loại mê hoặc hương vị.
Thế nhưng nàng không có đi một hình, sau lưng nàng còn có hai cái nam tử, mà một trong hai lại đang nắm lấy vũ khí kê vào cổ họng người còn lại.
Nhìn thấy một màn này, Vân Chính Thiên trong mắt trở nên khiếp sợ: “Thế Nhân, ngươi làm cái gì vậy?”
Đúng vậy, hai nam tử đi ở phía sau Ân Minh Tuyết, tự nhiên là Lương Thế Nhân cùng Can Hữu Long được phân chia canh chừng bên ngoài, không rõ lúc này tại sao lại có biến hóa như vậy.
Can Hữu Long một mặt hoảng sợ: “Lão đại, A Nhân hắn bị nàng ta khống chế, nãy giờ như con thú điên đánh ta một trận. Lão đại ngươi phải đòi lại công đạo cho ta a. Á ui...”
Ân Minh Tuyết hừ lạnh: “Im lặng đi, nếu không ta cho hắn cắt đứt ngươi thanh quản.”
Vân Chính Thiên gấp giọng: “Minh Tuyết, muội mau thả bọn nó ra. Ta là Vân Chính Thiên đây, ngay cả muội cũng không nhớ ta sao?”
“Ta không quen biết ngươi. Các ngươi mấy người tới làm phiền chúng ta, còn dám ra tay đánh ta tỷ tỷ. Hôm nay liền muốn tính sổ a.” Ân Minh Tuyết nhoẻn miệng cười, trên người khí thế bỗng nhiên trở nên hung ác.
“Không, ta vừa nãy ra tay đã có tính toán, căn bản Thiên Hoa không có làm sao, chỉ làm tạm thời bất tỉnh, chờ nàng tỉnh dậy ta sẽ hướng hai người nói chuyện.” Vân Chính Thiên vội vàng giải thích.
Nghe như vậy, Ân Minh Tuyết đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Ngu ngốc, ngươi nghĩ mình có thể đả thương được ta tỷ tỷ? Thật là một tên ảo tưởng cuồng vọng. Để ta nói cho người biết, dù ngươi có toàn lực tấn công, tỷ tỷ của ta cũng sẽ không bị thương. Bởi vì nàng chính là nhật nguyệt tinh hoa.”
Nói đến đây, Ân Minh Tuyết một mặt tràn ngập chờ mong ý tứ.
“Muội nói vậy là sao?” Vân Chính Thiên ngẩng người.
“Nhìn đi là biết.” Ân Minh Tuyết cười, tay chỉ về phía dưới.
Vân Chính Thiên bất giác nhìn tới Mã Thiên Hoa đang nằm vị trí, lập tức nhận ra có chỗ không đúng.
Hắn hoàng cấp quyền quang, cho dù khống chế lực có xảo diệu đến như thế nào cũng không thể không tổn hại tới mặt đất được. Mà rõ ràng lúc này ngoại trừ chỗ Mã Thiên Hoa đang nằm hơi bị lún xuống, bên ngoài như cũ không có cái gì vết nứt.
Không ổn!
Vân Chính Thiên nhảy lên một trận hoảng sợ, cả người như đạn pháo nhanh chóng thoái lui.
Mã Thiên Hoa trên người hỏa diễm hào quang vốn một màu ảm đạm, lúc này lại có dấu hiệu bộc phát.
HÓT ——!
Lanh lảnh tiếng phượng hót vang vọng trong không gian, xung quanh không khí như bị áp súc một loại dẫn tới vỡ nát tình huống. Mà Mã Thiên Hoa lúc này chậm rãi đứng dậy, trong mắt không biết từ lúc nào đã hóa thành một đóa hỏa linh, khí tức phản phất vượt khỏi vị diện pháp tắc.
..............