Vân Chính Thiên cười nhạt trả lời:
“Phía bắc Hắc Hoang thành năm dặm, gặp ta ở đó nếu ngươi có hứng thú. Chuyện này chắc chắn sẽ tốt cho ngươi.”
Nói rồi hắn lần nữa đeo lên mặt nạ của mình, sau đó vung tay thu lấy mảnh vỡ Thiên Sứ được khảm nạm bên trong một cái khiên màu bạc đang nằm ở dưới đất. Cảm nhận nhu hòa thần thánh chi lực đang ngủ say bên trong, hắn trong lòng mới an tâm được đôi chút.
“Ngươi vốn dĩ không có tiền, đấu giá vừa rồi xem như ta thắng. Mảnh vỡ Thiên Sứ này ta thu. Không có ý kiến chứ?” Vân Chính Thiên thản nhiên nói.
“Tùy tiện đi, ta cũng lấy được thứ mình muốn rồi. Dù sao đối với mảnh vỡ Thiên Sứ đó không một chút lưu tâm.” Dương Viêm cộc lốc trả lời.
“Thế còn mặt khác hai cái vật phẩm đâu? Đó mới chính là thứ ngươi lưu tấm sao?” Vân Chính Thiên cười lạnh hỏi.
Vân Chính Thiên đối với Dương Viêm cũng tương đối hiểu rõ, hắn là một loại người sẽ không hành động nếu như chuyện đó không mang đến lợi ích cho hắn. Tỷ như năm xưa chấp nhận giao đấu với Vân Chính Thiên là muốn xác nhận vị thế của mình trong mắt La Hổ vậy. Còn lần này có lẽ là vì những vật phẩm đang được bày bán làm cho hắn động sát tâm.
Dương Viêm đồng tử rục rịch, nhưng hắn cũng không có giấu giếm, liền đáp:
“Top hai vật phẩm ta đã thu. Còn top một không thấy đâu, có lẽ bọn chúng cất giấu ở chỗ nào khác rồi. Đừng nghĩ tới nữa.”
Nhìn nét mặt thờ ơ của hắn, Vân Chính Thiên cũng không có hỏi nữa, trực tiếp hóa thành lưu ly thể, biến mất tăm. Trước khi đi không quên truyền tới một câu:
“Nhớ đến gặp ta. Năm dặm phía bắc bên ngoài thành.”
Dương Viêm ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo vị trí Vân Chính Thiên biến mất, trên miệng nhếch lên một nụ cười nhạt. Quét mắt một lượt bốn phía xung quanh, thủ hộ tà hồn sư đã công phá được ma viêm lá chắn của hắn, bắt đầu tiến vào bên trong nhà đấu giá.
Mục đích đã đạt được, Dương Viêm cũng không cần đánh với bọn chúng làm gì. Hắn trên tay lại bốc lên hai đoàn ma viêm cầu, hít mạnh một hơi sau đó đem song quyền nện xuống mặt đất.
ẦM!
Cuồng bạo ma viêm lập tức bốc lên bao trùm nhà thi đấu, đem tất cả mọi thứ bên trong nhấn chìm vào trong biển lửa, khiến cho mấy tên tà hồn sư kia lần nữa vây lấy. Còn bản thân thì nhân cơ hội này hóa thành một đạo lưu quang, phóng thẳng lên bầu trời, biến mất dạng.
“Đội trưởng, có đuổi theo hắn?” Một tên tà hồn sư lớn tiếng quát.
Kẻ cầm đầu đám thủ hộ tà hồn sư kia thì lại lắc đầu nói: “Mặc kệ hắn! Mau chóng dập lửa đi, bảo vệ tài sản nhà đấu giá trước. Chuyện này ta sẽ bẩm báo lại Thành Chủ. Chỉ cần còn xót lại một chút dấu vết, không sợ không tra ra.”
“Rõ.”
Đêm nay, Hắc Hoang thành được một phen náo nhiệt, Dương Viêm làm ra chuyện động trời này chắc chắn khiến cho nhà thi đấu phải đóng cửa một thời gian, không những thế còn bị thâm hụt không biết bao nhiêu là lợi nhuận. Ngay cả top hai top ba vật phẩm cũng không cánh mà bay, hoàn toàn không mang về một đồng hồn tệ nào.
Bất quá việc này góp phần làm Hắc Hoang thành phải nghiêm túc xem lại vấn đề bảo an của mình. Có lẽ đã quá lâu không có ai gây chuyện làm bọn chúng quá mức tự tin buông lỏng phòng ngự, rốt cuộc dẫn đến tình cảnh đáng tiếc. Thế là ngày hôm sau, cả đám tà hồn sư ra quân tiến hành kiểm tra thân phận của mọi người trong thành, chỉ cần là đối tượng vô danh khả khi đều bị bắt giữ.
Đoán trước tình hình sẽ trở nên căng thẳng, đêm hôm đó mấy người Vân Chính Thiên đã nhanh chân rời khỏi thành, đi thẳng về phía bắc.
“Hắn sẽ đến chứ?” Mã Thiên Hoa đi bên cạnh hỏi.
“Hắn sẽ đến.” Vân Chính Thiên tự tin đáp.
Tiên Dao Tử hỏi: “Chính Thiên ca ca, huynh tại sao lại muốn hợp tác với hắn. Ta nghe nói hắn là năm xưa Ma Viêm Kiệt Quỷ, là địch thủ của Thiên Minh Thần Triều a.”
Vân Chính Thiên xoa đầu nàng nói: “Dao Tử, muội nên nhớ. Không có kẻ thù nào là mãi mãi, cũng không tồn tại mãi mãi bằng hữu. Tất cả rồi sẽ đến lúc phải thay đổi. Quan trọng là chúng ta phải giữ được bản ngã của mình.”
Tiên Dao Tử ánh mắt lờ mờ, tức giận đáp: “Huynh nói cái gì ta nghe chẳng hiểu, thôi thì tùy huynh quyết định đi.”
Ân Minh Tuyết đi ở sau lưng bỗng nhiên nói lên:
“Chính Thiên ca ca, mảnh vỡ Thiên Sứ kia thật sự không sao chứ?”
Vân Chính Thiên hướng nàng giơ lên ngón tay cái, mỉm cười đáp:
“Muội yên tâm đi, ta đã tỉ mỉ kiểm tra qua. Quả thực không có vấn đề. Thần thánh chi lực này là đến từ Thiên Sứ thần vị, cho dù hiện tại bị vỡ làm ba mảnh nhưng nó vẫn dư sức chống lại sự ăn mòn của tà hồn lực. Tình huống tạm thời không sao, chúng ta sau khi xử lý vụ buôn người, cần mau chóng đến gia tộc của muội một chuyến. Chỉ có đem ba mảnh vỡ này tụ tập tại một chỗ như lúc đầu, thần thánh chi quang mới bất diệt được.”
“Đa tạ huynh.” Ân Minh Tuyết khẽ hướng hắn cúi đầu, Vân Chính Thiên nhìn nàng cười khổ:
“Đừng làm như vậy. Ta căn bản không có làm cái gì hết, mọi thứ đều do tên Dương Viêm kia làm ra, ta chỉ cần lẻn vào lấy đi là xong.”
“Hừm, xem ra tên Dương Viêm đó cũng không có để ý mảnh vỡ Thiên Sứ này, vậy mà cũng tranh giành như thật. Ta thật tà mò cái vật phẩm top hai kia là cái gì mà hắn lại muốn lấy đến như thế. Còn có top một vật phẩm bí ẩn nữa chứ. Thật là chán.” Tiên Dao Tử thở dài nói.
Vân Chính Thiên nhún nhún vai trả lời: “Hết cách rồi, lúc ta vào thì hắn đã thu top hai vật phẩm. Còn top một thì hắn nói nhà đấu giá này có chỗ cất giấu riêng, không có thời gian lục lọi nhiều. Nhưng mà theo ta thấy, Dương Viêm hứng thú thật sự chính là vật phẩm top hai kia, nếu không hắn cũng sẽ không ra tay tranh giành mảnh vỡ Thiên Sứ với chúng ta để kiến tạo cơ hội đánh cướp như vậy.”
“Ừm, có đạo lý.” Tam nữ cơ hồ đồng thanh kêu lên.
Nếu như muốn thu vật phẩm top một bị cất giấu kia, chỉ cần nhẫn nhịn đợi đến lúc nó được đem lên rao bán là được. Khi đó muốn cướp chẳng phải dễ dàng hơn sao. Cho nên Vân Chính Thiên mới kết luận Dương Viêm mục đích thật sự là vật phẩm top hai.
“Dừng lại, đến rồi.” Đột ngột cất giọng nói, Vân Chính Thiên ra hiệu tam nữ đi sau dừng chân.
Gạt đi sương mù trước mắt, Vân Chính Thiên phóng nhãn nhìn tới, hoàn toàn đem cảnh sắc tối tăm kia thu vào tầm mắt của mình. Lấy hắn tinh thần lực đã là nữa bước Linh Vực cảnh, nhìn xuyên màn đêm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trước mắt hắn hiện ra rõ mồn một mấy đạo nhân ảnh. Toàn bộ đều vận hắc bào, chia thành hai nhóm đứng đối diện với nhau. Vân Chính Thiên có thể nghe rõ câu chuyện bọn chúng đang nói.
“Lỗ gia các ngươi muốn hợp tác cái gì?” Một tên đứng đầu hắc y nhân nói.
Đối diện lại một tên hắc y nhân chậm rãi trả lời: “Muốn đầu tư trùng tu đài hắc cấp cơ giáp kia, có được không? Ta không ngại nói thật, Hình gia các ngươi tuy tài lực không tệ, nhưng luận về quan hệ quen biết chắc chắn không so được với Lỗ gia chúng ta. Theo chủ nhân ta suy đoán, linh kiện dùng để tu sửa hắc cấp giáp máy kia phần lớn phải tìm mua ở Nhân Vực, mà đối với sự tình này Lỗ gia chúng ta có tuyệt đối nắm chắc làm tốt.”
Tam nữ phía sau nghe được cuộc nói chuyện này, nhất thời hiểu ra lý do tại sao Vân Chính Thiên lại dẫn bọn họ đi về phía bắc. Thì ra đây là nơi Lỗ gia cùng Hình gia kia âm thầm trao đổi chuyện tu sửa đài hắc cấp giáp máy mà Hình gia vừa mua được.
“Chính Thiên ca ca, làm sao huynh biết bọn chúng ở đây.” Ân Minh Tuyết ngờ vực hỏi.
Vân Chính Thiên đáp: “Trong lúc hỗn loạn, ta đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của hai cái gia tộc này. Dương Viêm vừa động thủ, bọn chúng không chần chừ mà chạy về phía cổng bắc, nhanh chóng rời khỏi Hắc Hoang thành. Cho nên ta mới nghĩ đến chuyện bọn chúng hẹn nhau ở đây.”
Mã Thiên Hoa hỏi: “Cái này là gia tộc buôn người?”
Vân Chính Thiên nói thẳng: “Theo ta là Lỗ gia kia. Nghe tiếp đi.”
Đám Lỗ gia, Hình gia đang trao đổi với nhau bên kia chỉ là nhân loại bình thường, cho nên bọn chúng không cách nào biết được gần đó có người đang nghe lén, bọn chúng vẫn thản nhiên bàn bạc công việc.
“Gần nhất cái kia Thiên Minh Thần Triều phất lên, đem Lưỡi Quỷ đại đạo chiếm lĩnh. Bây giờ các ngươi muốn trở về Nhân Vực không phải rất khó khăn sao. Thế nào đảm bảo được mọi chuyện sẽ không chậm trễ?” Hình gia bên kia phát ngôn.
Lỗ gia trầm tư một chút, lại nói: “Chuyện này chúng ta sẽ tự có cách. Lấy chúng ta kinh nghiệm bao nhiêu năm buôn người, đường đi nước bước trong Lưỡi Quỷ kia còn rõ hơn nhà mình thì chắc chắn sẽ che giấu được tung tích thôi.”
Thật không ngoài dự đoán, Lỗ gia đích xác là cái gia tộc tà hồn sư chống lưng cho đám buôn người hoành hành tại Lưỡi Quỷ lúc trước.
Hình gia bên kia vẫn còn do dự, hắn lại hỏi:
“Các ngươi giúp chúng ta như vậy, đổi lại lấy cái gì, không phải giúp không công chứ?”
Lỗ gia cười ha hả đáp: “Tất nhiên không phải như vậy rồi, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy.”
“Điều kiện gì, ngươi nói ra thử xem.” Hình gia có vẻ mất kiên nhẫn nói.
Lỗ gia vẻ mặt xuất hiện một tia tham lam, thanh âm hắn lạnh tanh nói:
“Bộ hài cốt Ma Thần kia, cho chủ nhân của ta xem qua một chút là được.”
...