Nguyên nhân thực tế bên trong chỉ có cao tầng Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn và một số đội trưởng biết được. Dù sao tình huống Tà hồn sư trùng hiện cũng sẽ khiến bất kỳ tòa thành nào rơi vào hỗn loạn trạng thái.
Mà Long Thần thành năm nay tổ chức Đại Hội, thu hút rất nhiều người hiếu kỳ từ các thành thị khác đổ về, nếu như thực sự tình trạng hỗn loạn xảy ra hậu quả khó lường trước được.
Từ sáng sớm, từng đội ngũ dưới sự dẫn đầu của đội trưởng tiến về khu vực chờ chiến của mình. Tiến hành điểm danh quân số xong xuôi, đại hội tiếp tục bắt đầu.
Đối với việc xuất hiện Tà hồn sư, ngoại trừ đội Hoàng Thập Nhất, cũng chỉ có Lam Tiêu là biết được mà thôi. Ánh mắt Lam Tiêu nhìn Vân Chính Thiên khi đi ngang gặp nhau có chút u ám, dù sao Tà hồn sư xuất hiện cũng khiến tâm lý mọi người thực khó chấp nhận, dù mạnh như Lam Tiêu cũng không có ngoại lệ.
Hôm nay chính thức diễn ra thi đấu hạng mục song đấu cùng tam đấu, 120 binh sĩ chia làm 60 tiểu tổ thi đấu tiến hành phương thức loại trực tiếp. Hoàng Thập Nhất gồm hai cái tiểu tổ, Vân Chính Thiên cùng Mộng Hồng Nhan một tổ, Can Hữu Long và Lương Thế Nhân một tổ. Mã Thiên Hoa gia nhập sau nên không có tham gia hạng mục nào, chỉ có thể là thành viên dự bị cho tam đấu a.
Tam đấu hạng múc số lượng tiểu tổ muốn ít hơn nhiều lắm, vừa đúng 32 tiểu tổ trên 120 binh sĩ. Điều này cũng không bất ngờ vì tam đấu đòi hỏi binh sĩ phải vô cùng am hiểu tính cách chiến đấu lẫn nhau, nếu không lên thi đấu chỉ sợ không hiểu ý, liền không phát huy được uy lực thực sự. Cho nên cũng có một vài binh sĩ không đăng ký thi đấu hạng mục này.
Bốc thăm diễn ra tương đối mau lẹ, Vân Chính Thiên tiểu tổ số thăm 37, Lương Thế Nhân tiểu tổ số thăm 54. May mắn không găp nhau ngay trận đầu tiên, nếu không thực sự buồn cười. Ngay sau đó lập tức tiến hành thi đấu, Long Thần quảng trường hôm nay bố trí toàn bộ là cỡ trung và cỡ đại võ đài. Diện tích so với đơn đấu võ đài rộng hơn một nữa, cỡ đại võ đài lại muốn lớn hơn một chút.
Có võ đài rộng rãi, tiểu tổ bọn hắn có thể phát huy lâm li vô tận kỹ năng của mình đem đối phương đánh cho tâm phục khẩu phục, thể hiện ra bản thân ưu tú.
Lam Tiêu bên kia lựa chọn bỏ qua cho hạng mục song đấu này, bởi vì đội của hắn có 10 binh sĩ trực thuộc, thêm hắn là 11 tất nhiên sẽ lẻ đi một người, thân là đội trưởng nên quyết định dành cơ hội cho những người khác.
Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh không nghi ngờ gì tạo thành một tổ vô cùng phù hợp, Tiếu Phong linh hoạt chiến đấu, cộng thêm Hoa Quyển Sinh tăng phúc, tin chắc rất mạnh. Bọn họ đối thủ vừa rồi là một tiểu tổ đến từ Hoàng Tam đội, là hai cái mẫn công hệ chiến hồn sư, đều là ba hoàn Hồn Tôn.
Đại chiến một hồi Tiếu Phong dựa vào kinh nghiệm của mình mà thắng hiểm, tiến vào vòng hai. Mà hai tên Hồn Tôn kia thua cũng tâm phục khẩu phục, bọn họ trong quân đoàn thực lực cũng thuộc top đầu, đương nhiên khí chất vẫn có chút hơn người.
Trên võ đài lượng tổ không ngừng thi đấu, vô số võ hồn, hồn kỹ mà Vân Chính Thiên vẫn chưa gặp lần nào, bản thân hắn còn hưng phấn nói chi đến những người dân bình thường đang ngồi trên khán đài kia.
Hơi liếc mắt nhìn lên vị trí đài cao, hôm nay Hàn Long Quần cũng không có mặt theo dõi, chỉ có vị Hắc cấp thống lĩnh Dạ Hành tọa trấn mà thôi. Xem ra hắn đang nghiêm túc tập trung đối phó với Tà hồn sư. Nghĩ đến tình cảnh cha mẹ bị Tà hồn sư giam giữ, hắn không khỏi siết chặt bàn tay. Nếu như Tinh Xà kia cũng nằm trong đám này, e rằng tính mạng của hai người bọn họ sẽ vô cùng mong manh.
“Hy vọng Vệ Binh sớm có hành động” hai mắt Vân Chính Thiên lóe lên một vệt hàn quang.
“Thi đấu tiếp theo. Vân Chính Thiên cùng Mộng Hồng Nhan tiểu tổ đấu với Vân Hãn cùng Từ Trung tiểu tổ”
Phụ trách thông báo trọng tài thanh âm vang lên. Vân Chinh Thiên chợt bừng tỉnh lại, đã đến lúc lên đài rồi. Hắn liếc nhìn một lượt đồng đội của mình, đưa một tay làm cái thủ thế tung hô.
Mọi người trong đội cũng đồng dạng đặt lên trên tay hắn, tất cả cùng đồng thanh vang lên.
“Hoàng Thập Nhất, vô địch”
Vô địch hai chữ vang lên không khiến những tên binh sĩ gần đó nhíu mày, bọn nhóc này thực không biết điều, kiêu ngạo như vậy chỉ sợ sớm ôm hận. Bất quá Vân Chính Thiên đội ngũ không chỉ toát ra ngạo khí mà còn đối với thực lực bản thân vô cùng tín niệm. Bọn hắn đạt được thành quả hiện tại, không ai không đổ mồ hôi mà đạt được.
Đặt chân lên võ đài, Vân Chính Thiên hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần khỏe khắn hơn bao giờ hết.
Ngày hôm qua đại chiến Tinh Xà, hồn lực gần như đã cạn kiệt nhưng chỉ qua một đêm điều tức minh tưởng, hồi lực khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. Đó chính là nhờ Dịch Cân Kinh trong thể nội cùng với sinh mệnh cường hãn mà Phượng Hoàng mang lại. Tốc độ như vậy phải nói rất là nhanh.
Đối thủ của hắn hôm nay chính là hai binh sĩ đến từ Hoàng Thất đội, Vân Hãn cùng Từ Trung. Hai người này trong quân đoàn không tính là nổi bậc, cho nên Vân Chính Thiên hoàn toàn mù tịt thông tin bọn họ.
Nhưng ngược lại, Vân Chính Thiên thông tin họ đều biết được, hắn hiện tại đều trong tầm ngắm của đại đa số binh sĩ, chỉ cần hạ gục được đội trưởng Hoàng Thập Nhất, lập tức sẽ nổi danh như cồn. Cho nên bọn họ hai người bây giờ chiến ý sục sôi, nguyện đem toàn lực đánh bại tên nhóc tóc trắng này.
Một người nhìn qua có dung mạo phổ thông, tướng tá trung đẳng, không có gì nổi bậc. Còn một người thân thể cường tráng, so với Can Hữu Long không kém là bao. Hai người tròng mắt có chút hưng phấn.
“Hoàng Thập Nhất, Vân Chính Thiên”
“Hoàng Thập Nhất, Mộng Hồng Nhan”
“Hoàng Thất, Vân Hãn”
“Hoàng Thất, Từ Trung”
Ngắn ngọn giới thiệu danh tính, trận chiến chuẩn bị bắt đầu.
Song đấu hạng mục chỉ có hai người một tổ cho nên cũng không có sắp xếp được phức tạp đội hình. Vân Chính Thiên đứng ở phía trước, Mộng Hồng Nhan lui lại phía sau xa một chút. Còn bên kia Vân Hãn cùng Từ Trung hai người sánh vai đứng ngang hàng.
Trọng tài rời khỏi phạm vi võ đài, bắt đầu quá trình đếm ngược
“Ba... Hai... Một... Bắt đầu”
Mộng Hồng Nhan trên tay xuất hiện một cây quyền trượng đỏ rực, đồng thời sau lưng có hai vòng hồn hoàn hiện lên, là hai cái trăm năm hồn hoàn, phổ thông nhất màu sắc hồn hoàn.
Đừng thấy hồn hoàn của nàng chỉ là trăm năm mà khinh thường, bởi vì đặc tính Hỏa Tinh Quyền Trượng quá bá đạo, nếu không có tố chất thân thể mạnh mẽ kèm theo, tuyệt đối không thể thử dung hợp hồn hoàn cao cấp hơn ở cấp bậc này.
Chỉ là hồn hoàn trăm năm những cũng đem đến cho Mộng Hồng Nhan hai hồn kỹ cường đại.
Đệ nhị hồn hoàn của nàng lóe lên, một đoàn hỏa cầu kinh diễm bắn theo hình vòng cung rơi xuống ngay vị trí hai tên binh sĩ Hoàng Thất. Tốc độ ra đòn quá nhanh cùng với khả năng phán đoán vị trí rơi quá hoàn hảo. Mộng Hồng Nhan trong thời gian qua cũng có tiến bộ không ít.
Bên dưới võ đài một trận tán thưởng vang lên, dù sao trên đài cũng chỉ có mình nàng là nữ nhi, với quân đoàn số lương nữ nhi ít đến thảm thương, dù rằng nàng thuộc đội của Vân Chính Thiên nhũng vẫn được đám nam nhân bên dưới ủng hộ cuồng nhiệt.
Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn Mộng Hồng Nhan một cái, bản thân mình thực lực tăng lên, đồng đội cũng không có dậm chân tại chỗ, thật là kinh hỷ. Ngay khi hỏa cầu đạt độ cao nhất định, Vân Chính Thiên một cước đáp thẳng lên không, ngay bên dưới hỏa cầu thả ra nồng nặc hỏa nguyên tố.
Hỏa Phượng Kiếm hiện.
Đối với Mộng Hồng Nhan, nếu như Vân Chính Thiên thả ra hỏa nguyên tố, năng lực của nàng cũng đồng thời tăng theo. Ở trên không trung kia, dưới sự tăng phúc mạnh mẽ Hỏa Phượng Kiếm mang tới, hỏa cầu trong chớp mắt phóng to ra, ở xung quanh hỏa cầu xuất hiện thêm một tầng hỏa diễm bay quanh.
Vân Hãn cùng Từ Trung bên kia bốn mắt xuất hiện một tia kinh ngạc, không ngờ hồn kỹ của một tiểu nha đầu mới hai hoàn lại có thể đem tới uy áp kinh khủng như vậy, bất quá bọn họ gia nhập quân đoàn đã lâu, tâm tính bình tĩnh không thể thiếu được.
Vân Hãn bước lên một bước, trên người hắn tỏa ra một tầng phù vân lượn lờ, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra mọi hướng.
Vân Chính Thiên ở trên không thấy một màn này, mắt khẽ nhíu lại. Mây mù tỏa ra từ mọi hướng khiến hắn khó lòng xác định được vị trí đối thủ. Siết chặt Hỏa Phượng Kiếm, Vân Chính Thiên không do dự đảo người nhảy xuống dưới.
Cũng lúc đó Từ Trung bắt đầu động, hắn võ hồn là Huyền Vũ Thuẫn, là một loại đỉnh cấp phòng ngự võ hồn. Hắn hai mắt ngưng tụ nhìn vào đoàn hỏa cầu kia, cũng không có ý định tránh né. Huyền Vũ Thuẫn đưa lên trước mặt, sau đó đệ nhị hồn hoàn đồng thời lóe lên.
“ẦM ——”
Hỏa cầu va chạm với Huyền Vũ Thuẫn vang lên một tiếng nổ kinh khủng, mây mù vốn đang che lấp võ đài bị chấn động đánh tan đi. Chỉ thấy Từ Trung lảo đảo lui lại mấy bước, trên mặt toát ra một nụ cười tự tin.
Huyền Vũ Thuẫn khả năng phòng ngự đáng kinh ngạc, hỏa cầu của Mộng Hồng Nhan không làm hắn gặp bất cứ khó khăn nào.
Mà ngay lúc này Vân Chính Thiên đột nhiên hét lớn
“Hồng Nhan, cẩn thận”
Tiếng hét vừa truyền vào trong tai nàng, thì một vệt quang sắc không biết từ đâu lóe lên trước mặt.
“A” Mộng Hồng Nhan giật mình ngã người né tránh.
Xoẹt! Là tiếng thủ đao chém tới nhưng đã trúng vào hư không. Mộng Hồng Nhan lập tức cấp tốc trở lui, kéo dài khoảng cách với đối thủ.
“Tiểu muội phản xạ cũng nhanh nhưng xem ra ta đành phải nhanh chóng kết thúc”
Thanh âm Vân Hãn rơi xuống, từ sau lưng Mộng Hồng Nhan bỗng xuất hiện một bàn tay màu trắng, nhìn qua có phần kỳ lạ, tựa như tạo thành từ vô số khói mờ. Nó thình lình xuất hiện làm Mộng Hồng Nhan không kịp trở tay, đại chưởng chụp trúng khiến nàng rên lên một tiếng.
Vân Hãn võ hồn chính là Mây, là một loại võ hồn đặc thù, một khi sử dụng thành thục có khả năng che mắt đối thủ đồng thời tiến hành phương pháp tốc chiến tốc thắng rất đáng sợ. Ở sau lưng Vân Hãn, đệ nhị hồn hoàn đã sáng óng ánh. Để đối phó Mộng Hồng Nhan, hắn trực tiếp sử dụng đệ nhị hồn kỹ, Trói Buộc.
Mộng Hồng Nhan cơ thể như bị vô số sợi dây trói lại không thể thoát ra, bất quá nàng cũng không có hoảng sợ, hai tay nắm chặt Hỏa Tinh Quyền Trượng. Cảm giác bị trói buộc này không khác gì năm xưa rơi vào mộng cảnh, nàng tuyệt đối không thể tiếp tục đầu hàng như vậy được.
Hét lên một tiếng, đệ nhất hồn hoàn của nàng sáng lên. Ngay lập tức một tầng hỏa diễm nồng nặc xuất hiện ở dưới chân, không ngừng lan lên thiêu đốt toàn bộ phù vân đang quấn lấy nàng.
Đệ nhất hồn kỹ, Thiêu Đốt.
Vân Hãn đáy mắt xuất hiện một tia nhàn nhạt ý cười, hắn tiến lên một bước, phù vân lại hiện ra, từ từ tiến về phía Hồng Nhan, cười nói.
“Nếu như dễ dàng như vậy thì còn gì là thú vị”