Một kiếm khi nãy đâm xuống, đã là chín mươi chín mạng, chỉ còn thiếu một mạng nữa thôi, nhưng đó là mạng của Huyền Chương, một tên Huyết giả cấp năm hàng thật giá thật. Muốn giết chết hắn hội khó khăn trùng trùng.
Huyền Chương trên tay trường mâu siết chặt, ánh mắt băng lãnh nhìn hắc hóa Vân Chính Thiên hồi lâu, thân thể không nhúc nhích lấy một lần. Mà tên thiếu niên ở bên kia, sau khi hành quyết tên Huyết giả cụt chân dưới đất, trên người hắc vân có phần ảm đạm hơn trước rất nhiều.
Hắc hóa năng lượng tuy mang đến chỗ cường đại, nhưng suy cho cùng vẫn chịu giới hạn thời gian nhất định. Tâm của hắn càng lương thiện, thời gian duy trì hắc hóa càng ngắn và ngược lại. Vân Chính Thiên có thể sử dụng hắc hóa đến bây giờ, đủ để biết hắn là người không chính cũng không tà. Nếu không chỉ sợ cơ hội thành công ngưng tụ hắc hóa ngày trước, cũng sẽ không bao giờ xảy ra.
Huyền Chương trông thấy một màn này, ánh mắt trở nên tự tin hơn nhiều, mỉm cười nhìn hắc hóa Vân Chính Thiên bên kia, nói:
“Xem ra loại bí pháp tăng sức mạnh này sắp hết thời gian, để xem ngươi còn có chống cự được bao lâu.”
Huyền Chương kinh nghiệm phong phú, từ khi Vân Chính Thiên ngoại dáng biến đổi, hắn liền nghĩ đối phương thủ đoạn chính là một loại bí pháp, có khả năng trong nháy mắt đưa thực lực tăng mạnh.
Mà những loại bí pháp này, thường duy trì thời gian không lâu. Trước mắt hắc vân xung quanh người Vân Chính Thiên ảm đạm cùng thưa thớt đi nhiều, hắn mới khẳng định giả
thiết của mình là chính xác.
Hắc hóa Vân Chính Thiên gương mặt vô cảm, bất quá trong mắt hắn lộ rõ vẻ suy tư, là đối với lời nói của Huyền Chương bên kia, không hẳn không có lý.
“Tên khốn bên kia không tầm thường, nhưng nếu ngươi không do dự mà trao cho ta toàn bộ ý thức, hắn sẽ không có tư cách đứng bên kia mà sủa như vậy.”
Hắc hóa Vân Chính Thên thanh âm trầm thấp, không biết là đang nói với ai, tựa như nói cho chính mình nghe.
“Hừ, chẳng sao hết, ta cũng sẽ giết hắn.” Hắn lại rên rỉ kêu lên.
Trên khán đài, mọi người đều đang tự hỏi, có phải Thiên đã phát điên hay không, thế nhưng câu hỏi lập tức tự sáng tỏ. Hắc hóa Vân Chính Thiên đem Huyết Kiếm hướng thẳng vào Huyền Chương, rít lạnh nói:
“Ngươi, tới lượt ngươi rồi. Chuẩn bị đi”
Hùng hồn thanh âm vang lên, trong đó ẩn chứa một loại khí thế làm người khác run rẩy từ trong linh hồn. Huyền Chương trong lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo, thiếu niên trước mặt, thực sự đáng sợ.
Huyền Chương ở thế giới bên ngoài lăn lộn lịch lãm hơn hai mươi năm, tự nhận chưa có loại người nào hắn chưa từng đụng mặt, cũng có người khiến hắn cảm thấy tử vong cận kề. Thế nhưng loại cảm giác như con sâu cái kiến bị đấng bề trên nhìn chằm chằm làm hắn có chút hít thở không thông. Bởi vì người kia chỉ cần phủi tay một cái, hắn lập tức trở thành cát bụi.
Hắc hóa Vân Chính Thiên còn không đợi Huyền Chương phát ngôn thêm một câu nào, thân thể hắn bỗng nhiên lắc lư, ngay sau đó dùng phương pháp quỉ dị biến mất, một khắc sau đó liền xuất hiện bên cạnh Huyền Chương.
Huyết Kiếm lăng lệ quét qua, vị trí là phần hông của đối thủ.
Huyền Chương tuy nói giật nảy cả mình, nhưng cũng nhờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú tích lũy qua ngần ấy năm, rốt cuộc lần nữa cứu lấy sinh mệnh bé nhỏ của mình.
“KHANH——”
Huyết Kiếm cùng trường mâu va chạm, không khí phản phất như bị hắc ám thuộc tính cắn nuốt, mà ngay khi cả hai vừa tách ra, Huyền Chương kinh sợ nhìn thấy, trường mâu của hắn đã bị Huyết Kiếm của đối phương tổn hại.
“Khốn nạn.”
Huyền Chương tức giận rít lên một tiếng, một cỗ sát khí cường hoành theo mi tâm của hắn mà phóng thích ra, hiển nhiên tinh thần lực của hắn cấp bậc không thấp. Nương theo cảm xúc tức giận mà dâng trào.
“Chửi cái con mẹ ngươi.” Hắc hóa Vân Chính Thiên tức giận mắng, sau đó Huyết Kiếm ở giữa không trung quét ngang một cái, tức thì đạo kiếm khí màu huyết hình lưỡi liềm lại xuất hiện, xông thẳng tới Huyền Chương thân thể.
Huyền Chương ánh mắt ngưng trọng, đạo kiếm khí nào sắc bén vô cùng, lúc nãy mạnh mẽ đem bốn tên Huyết giả hoàn toàn chém giết, hắn tự nhiên cũng không có ngu tự đi thử nghiệm uy lực đạo kiếm khí này. Chân đạp mạnh xuống đất, cả người hắn phóng lên không trung, tránh đi.
Hắc hóa Vân Chính Thiên hừ lạnh, thân pháp tên Huyền Chương này không chậm, tâm tính lại bình tĩnh hơn đám Huyết giả ban nãy, nhất thời thủ đoạn bình thường đều không làm gì
được hắn.
Ở trên không trung, Huyền Chương trường mâu chĩa mũi nhọn về phía hắc hóa Vân Chính Thiên, hai tay siết chặt, toàn bộ lực lượng trong nháy mắt ngưng tụ vào một chiêu này.
Ngay cả hắc hóa Vân Chính Thiên bên dưới cũng cảm nhận được uy áp cùng cực từ phía trên phủ xuống. Hắn một đầu tóc đen sau gáy tung bay, hai mắt đang mở to đột nhiên
nhắm lại.
“Chịu chết đi.”
Huyền Chương nhìn thấy đối phương dường như buông tay chịu chết, hắn nội tâm vẫn không có chút buông lỏng. Một khắc sau, trường mâu đem theo vô tận sát khí bắn thẳng tới hắc hóa Vân Chính Thiên, nhắm vào vị trí trái tim của hắn.
Phản phất trong không khí, sát khí của Huyền Chương tập hợp lại có hình dáng giống một đầu cự mãng màu đen, mang theo tử vong khí tức ập xuống, muốn nuốt chửng thiến niên thân ảnh bên dưới.
“KHÔNG ——”
Vĩnh Lăng trên đài cao không nhịn được mà hét lên, nàng hai mắt vào lúc này ngưng trọng hơn bao giờ hết. Huyền Chương một kích kia, chân chính cực hạn chiêu thức mà hắn có thể thi triển, cho dù là Vân Chính Thiên cũng không chắc có thể đón được.
Chiêu chưa tới, phong bạo đã ập tới trước. Bạo vũ đem hắc hóa Vân Chính Thiên cuồn cuộn thổi qua, tóc đen tung bay mãnh liệt, y phục trên người bám sát vào thân thể hắn, sau đó dốc ngược ra phía sau.
Thế nhưng hắn vẫn đứng đó, đôi chân như dính chặt vào mặt đất, tùy tiện để bạo vũ hoành hành, căn bản không ảnh hưởng tới hắn một chút nào.
Cự mãng đang rít gào xông tới, và lúc này há ra cái miệng to lớn, hai mắt lóe lên một vệt huyết quang, sau đó hung tợn đem Vân Chính Thiên nuốt chửng.
“Thành công.”
Huyền Chương đáp xuống mặt đất, gương mặt không khỏi vui mừng. Chỉ cần đối phương bị cự mãng nuốt lấy, trong vòng chưa tới một phút sẽ bị sát khí của hắn thôn phệ hoàn toàn, lập tức chết đi. Huyền Chương không thể không công nhận, Thiên thực sự khó chơi, thế nhưng cuối cùng vẫn phải nằm lại dưới trường mâu của hắn.
Đây là hồn kỹ tự sáng của Huyền Chương, hắn vận dụng chính là sát khí cùng tinh thần lực dung hợp lại mà thành, là hồn kỹ hắn sáng tạo ra trong thời gian ở Huyết Đô này.
Mỗi lần thi triển hồn kỹ này, phàm có kẻ mất mạng, mà lần này tự nhiên là Thiên.
Đại sứ giả trên đài cao gương mặt vẫn băng lãnh, nàng khẽ lắc đầu nhìn qua Vĩnh Lăng, rồi xoay đầu nhìn Huyết Đế, có chút miễn cưỡng nói:
“Thiên đã tử, Huyết Đế đại nhân, bây giờ phải làm sao.”
Đại sứ giả từ đầu tới giờ đều chăm chú quan sát diễn biến trên sân thi đấu, Thiên quả thực làm nàng khá bất ngờ, bí pháp tăng cường thực lực như vậy vẫn lần đầu tiên gặp qua. Vốn nghĩ hắn sẽ để cho người dân Huyết Đô một cái truyền kỳ để kể lại. Rốt cuộc vẫn bại trong tay Huyền Chương.
Huyết Đế nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn, sau đó đưa mắt nhìn nàng, có chút thất vọng nói:
“Uổng cho ngươi sống hơn ngàn năm, Thiên vẫn chưa có chết, ngươi quay lại mà nhìn đi.”
Đại sứ giả nghe vậy, trong lòng cực kỳ kinh ngạc. Nàng nhãn lực vốn không thấp, ít ra so với những người ở đây chỉ thua mỗi Huyết Đế đại nhân. Vậy mà cũng không nhận ra được bên dưới sân thi đấu bắt đầu có sự biến hóa.
Nguyên bản cự mãng của Huyền Chương đang huyền phù chỗ đó. Huyết quang phun ra nuốt vào, đột nhiên lúc này, trên người nó vẩy rắn phát ra một ánh hào quang đen kịt, sau đó không hẹn trước mà từ từ tróc ra.
Vô số kiếm ảnh màu đen từ bên trong xuyên ra ngoài, phản phất đếm được có hơn mười đạo kiếm ảnh, đem đầu cự mãng kia hoàn toàn xuyên thủng. Cự mãng rên lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó nó lập tức hóa thành vô số điểm sáng mà tan đi.
“Kiếm Thần Quyết, đệ nhất thức - Thiên Kiếm Hoàn Nguyên”
Trầm thấp thanh âm vang lên, theo đó mười đạo kiếm ảnh
cấp tốc xoay vòng, lăng lệ hắc quang theo đó khuếch tán, nhanh chóng dung nhập vào thân thể của hắn mà biến mất.
Chủ nhân của đạo thanh âm vừa nãy, tự nhiên là Vân Chính Thiên. Đúng vậy là bản thể của hắn, một đầu tóc trắng bạch kim theo gió khinh động, đôi mắt sáng ngời, gương mặt tuấn dật toát ra quang minh chính khí.
Thực sự hắn cùng với tên tóc đen khi nãy là cùng một người sao, lại khác nhau một trời một vực như vậy. Trong đầu mỗi người ở đại đấu trường đều có cùng suy nghĩ. Thực không dám tin được tên ác ma khi nãy bây giờ lại có hào quang chính nhân uốn lượn.
Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn về phía Huyền Chương, mà Huyền Chương bây giờ hai mắt tràn ngập vẻ không tin được. Một chiêu vừa rồi là chân chính sát chiêu mạnh nhất của hắn. Vậy mà vẫn không thể đem tên thiếu niên này đánh bại, hắn rốt cuộc cường hãn đến như vậy.
Vân Chính Thiên thân thể hoàn toàn không có một vết thương, khí tức lại sung mãn, giống như từ nãy đến giờ hắn vân chưa hề chiến đấu lấy một lần, Huyền Chương không khỏi có chút ngây ngốc.
“Ta không tin.”
Gầm lên một tiếng, Huyền Chương như một con thú hoang cắm đầu xông tới Vân Chính Thiên. Hắn một đời bình tĩnh, trong thời khắc quan trọng này lại lộ ra sự bất cẩn. Khoảnh khắc sát chiêu của hắn bị phá, đối với hắn tạo thành đả kích không nhỏ. Thế nhưng vào giờ phút này, bất cẩn đồng nghĩa với chết, bởi vì so với hắc hóa Vân Chính Thiên ban nãy, Vân Chính Thiên này thủ đoạn cũng không kém một chút nào.
“Ya.” Trường mâu một lần nữa hóa thành vố số huyết quang, từ trước mặt đánh tới, Huyền Chương chính thức liều mạng một lần. Nếu Thiên không chết, hắn hội phải chết.
Vân Chính Thiên nhìn thế công mãnh liệt của đối thủ, trong mắt không có nữa điểm hoảng sợ, hắn bàn tay năm ngón khép lại, giơ lên phía trước, tựa như đang cầm một thanh kiếm vô hình, miệng lẩm bẩm:
“Kiếm Thần Quyết, đệ nhị thức - Hư Vô Kiếm Pháp.”