Thế nhưng đó là nếu như, hiện tại trước mắt tình cảnh này đã rõ mồn một, chỉ còn thiếu tự mình hắn nói ra ba chữ ‘ta đã thua’ mà thôi.
Thân là thủ lĩnh Thiên Phong bộ lạc, trước mặt bàn dân thiên hạ lại thua cho một tên Hồn Tông bốn hoàn, thật là mất hết mặt mũi. Thiên Chí Vỹ bản tính mạnh mẽ, hắn không sợ gì hết, chỉ sợ mất đi lòng tin của người dân đối với mình.
Mà một bộ lạc mà mất đi lòng tin với thủ lĩnh, trong tương lai sẽ sản sinh ra rất nhiều bất lợi.
Ngay thời điểm hắn còn đang lưỡng lự chứa có nhận thua, thì Vân Chính Thiên thanh âm đột nhiên vang vọng cả lôi đài:
“Thiên thủ lĩnh, đa tạ ngươi đã thủ hạ lưu tình, trận này chúng ta xem như ngang nhau.”
Thiên Chí Vỹ kinh ngạc ngẩng đầu lên, lắp bắp hỏi lại:
“Ngươi là nói, chúng ta đánh hòa?”
Vân Chính Thiên không do dự gật đầu: “Đúng là hòa, tuy ta cản được ngươi một thương cuối cùng nhưng đồng dạng tiêu hao toàn bộ thể lực. Nếu là sinh tử chi đấu, ta đã là người thiên cổ dưới thương của ngươi rồi. Như vậy đổ ước kia cũng không cần để ý, chúng ta đánh hòa nhau a.”
Một lời này vừa nói ra, gương mặt mấy vị chiến sĩ Thiên Phong bộ lạc lập tức giãn ra đôi chút. Mà Khôi Nguyên bộ lạc đoàn người cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm. Dù sao bọn họ cũng đang ở địa bàn người ta mà làm ra hành động ảnh hưởng đến hình ảnh thủ lĩnh bọn họ, cũng không có cái gì tốt đẹp hậu quả.
Công bằng mà nói, Thiên Chí Vỹ cũng không thua cho Vân Chính Thiên, đổi lại Vân Chính Thiên vì lý do cá nhân cũng không thể sử dụng toàn bộ chiến lực của mình. Cho nên kết quả này, có thể tạm gọi là ngang tài ngang sức.
Thiên Chí Vỹ nghe vậy, chỉ đành thở dài một cái, nội tâm âm thầm cảm kích đối phương. Hắn làm sao không biết Vân Chính Thiên là đang cấp cho hắn một cái mặt mũi.
Thật là, cái tên tiểu tử này cũng không quá xấu bụng. Rốt cuộc mình vẫn phải chịu xuống ân huệ của hắn. Như vậy thì làm sao có tư cách làm khó dễ kế hoạch của hắn nữa bây giờ. Bất quá, Đinh Hương ánh mắt cũng thật không tệ a, đi với tên này, sự an toàn của nàng không cần lo nghĩ nữa.
Thiên Chí Vỹ minh bạch, vào lúc này ngẩng cao đầu giơ cao cánh tay vẫy chào toàn bộ người dân. Đi song song với Vân Chính Thiên rời xuống lôi đài
Hoan hô!
Khán giả trầm trồ một trận vỗ tay vang lên, đối với bọn họ mà nói, thủ lĩnh của bọn họ không chỉ nương tay mà còn chỉ điểm cho tên bốn hoàn Hồn Tông kia một chút nữa. Lại thêm lời Vân Chính Thiên vừa nói, khán giả tư thái cực kỳ hai lòng. Như vậy Thiên Chí Vỹ tồn tại vô địch trong lòng họ vẫn như cũ không mất đi.
Đây chính là cục diện tốt nhất mà Thiên Chí Vỹ có thể nghĩ đến.
“Có thể nói cho ta biết, lĩnh vực vừa này tên gọi là gì không? Ta có cảm giác toàn bộ lực lượng tự nhiên mất đi khống chế, cứ như vậy mà biến mất.” Thiên Chí Vỹ tò mò hỏi.
Vân Chính Thiên cũng không có giấu giếm, trực tiếp đáp:
“Hồn kỹ lĩnh vực này, nên gọi là ‘Hắc Giới’ đi. Năng lực của nó chỉ có một, đó là đồng hóa. Vừa nãy chính nó đã đem toàn bộ thương ý của ngươi triệt để đồng hóa thành một phần của thế giới đen tối kia, cho nên ngươi mới có cảm giác bản thân mất đi khống chế lực đối với công kích của mình. Bất quá, loại này lĩnh vực một khi triển khai ra, tiêu hao hồn lực cùng tinh thần lực rất nhiều, vạn nhất gặp phải đối thủ có trình độ tinh thần lực cao hơn, ta cũng không nắm chắc có thể đắc thủ.”
Nghe vậy, Thiên Chí Vỹ nghi hoặc hỏi: “Không lẽ nói, ngươi tinh thần lực trình độ đã vượt qua ta. Ta nhìn vậy chứ tinh thần lực đã tiếp cận Linh Uyên Cảnh a, lấy ngươi tuổi tác, tuyệt đối không thể so với ta hơn được.”
Vân Chính Thiên lần nữa mỉm cười, khiêm tốn đáp: “Thật là may mắn, vài ngày trước gặp được cơ duyện, đột phá Linh Uyên Cảnh sơ giai a.”
“Ồ.” Thiên Chí Vỹ kinh hô. Đối thoại dừng lại ở đây, hắn cũng không có hỏi nữa, dù sao hồn sư mỗi người đều có bí mật của mình, Vân Chính Thiên sảng khoái giải thích như vậy, đã là rất hiếm thấy rồi. Nhất thời Thiên Chí Vỹ hảo cảm đối với Vân Chính Thiên tăng lên một chút.
“Hèm! Được rồi, chúng ta trở về bản doanh nói chuyện một chút.” Thiên Chí Vỹ bất đắc dĩ lắc đầu nói. Còn tưởng sẽ dạy dỗ tên phu quân của Đinh Hương một bài học, ai ngờ chính mình lại nhận được một bài học nhớ đời, thật là xấu mặt a.
Trận chiến kết thúc, người dân Thiên Phong bộ lạc cũng tản dần đi, lôi đài chớp mắt đã vắng bóng người.
Vân Chính Thiên cùng đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc cũng nhanh chóng trở lại phòng làm việc của Thiên Chí Vỹ, một lát sau lại tới thêm hai vị chiến sĩ Thiên Phong. Một tên mọi người đã quen mặt, là Hắc Sơn đội trưởng, người còn lại chính là vị thống lĩnh Thiên Phong bộ lạc vẫn chưa từng xuất hiện, hắn gọi Giang Tiểu Phi.
Giang Tiểu Phi là một tên trung niên nam tử, vóc người thon dài mảnh khảnh, so với Hắc Sơn thể trạng khôi vĩ kia thì khác nhau một trời một vực. Vân Chính Thiên phán đoán tên Giang Tiểu Phi này có lẽ sở trường thiên về tốc độ, nhất định là một tên mẫn công hệ chiến hồn sư. Thực lực có lẽ cũng chỉ thấp hơn Thiên Chí Vỹ một chút, nhưng đồng dạng là bảy hoàn Hồn Thánh.
Thiên Phong bộ lạc trong tộc cường giả như mây, lại có đến hai vị Hồn Thánh, chẳng trách địa vị cao đến như vậy.
Thiên Chí Vỹ, Giang Tiểu Phi, Hắc Sơn ba người, chính là đại diện cao tầng Thiên Phong bộ lạc, chịu trách nhiệm hết thảy mọi hành động trong và ngoài bộ lạc thời gian này. Hôm nay ba người bọn họ tập trung lại, dĩ nhiên muốn bàn về kế hoạch Khôi Nguyên bộ lạc nói tới. Ba người bọn họ bí mật trao đổi riêng với nhau, khoảng nữa canh giờ sau cuối cùng đi đến kết quả.
Thiên Chí Vỹ là người lên tiếng trước hết:
“Hiện tại phụ thân của ta, cũng là tiền nhiệm thủ lĩnh Thiên Phong bộ lạc tạm thời bế quan không có tham dự hội nghị được. Cho nên ba người chúng ta sau khi bàn bạc với nhau, tạm thời thay mặt lão nhân gia đưa ra quyết định. Thiên Phong bộ lạc đồng ý kết liên minh với Khôi Nguyên bộ lạc, thực hiện kế hoạch thống nhất các bộ lạc tại Lưỡi Quỷ đại đạo. Sau đó sẽ tiến hành truy quét toàn bộ hồn thú ra khỏi nơi này. Bất quá, chúng ta còn một số qui định cần phải nói rõ ngay từ đầu. Hắc Sơn, ngươi nói cho họ nghe.”
Thiên Chí Vỹ thanh âm nghiêm túc, không còn vẻ bỡn cợt như trước nữa. Điều này làm cho đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc cũng nghiêm túc hẳn lên. Đây chính là thời khắc lịch sử, đánh dấu Lưỡi Quỷ đại đạo thập đại bộ tộc chuẩn bị bước sang một trang sử mới.
Hắc Sơn đội trưởng bước lên, nói:
“Thứ nhất, cần phải thành lập một Ủy Ban Lãnh Đạo độc lập. Ủy viên sẽ là những thủ lĩnh nồng cốt tại các bộ lạc đồng ý kết liên minh mà không xảy ra chiến đấu. Sau này các tiêu chí để các thành viên sẽ được xét duyệt tiến vào Ủy Ban Lãnh Đạo sẽ được thảo luận sau. Trước mắt ủy viên chỉ có hai người là Đinh thủ lĩnh và Thiên thủ lĩnh. Thứ hai, Vân Chính Thiên và Giang Tiểu Bình sẽ là hai vị thống lĩnh đầu tiên đại diện cho quân đội của đế chế mới thành lập. Lãnh trách nhiệm đi đầu trong các nhiệm vụ chiến đấu, truy quét hồn thú. Chiến sĩ dưới trướng sẽ được tuyển chọn sau.”
Hắc Sơn nói xong, Đinh Hương thản nhiên gật đầu đáp ứng, chuyện này bộ lạc của nàng cũng suy nghĩ từ trước. Một đế chế mới xây dựng cũng dựa trên nền tảng bộ lạc cũ, đó là phân chia tầng lớp lãnh đạo và tầng lớp thực thi.
Vân Chính Thiên mặc dù có tố chất lãnh đạo nhưng hắn đã nói bản thân chỉ muốn chiến đấu trên chiến trường, thành ra giao cho hắn vị trí thống lĩnh, thậm chí sau này trở thành nguyên soái cũng phi thường phù hợp.
Như vậy, Khôi Nguyên và Thiên Phong bộ lạc trước tiên đạt thành thỏa hiệp liên minh. Bước đầu tiên xây dựng một đế chế thống nhất đã thành công mỹ mãn. Có Thiên Phong bộ lạc trợ sức, kế hoạch thống nhất không nghi ngờ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mà công lao lớn nhất, không thể không nhắc đến Vân Chính Thiên.
Cho dù là ở chỗ nào đi chăng nữa, chỉ cần còn nằm trên Đấu La Đại Lục, đều lấy thực lực vi tôn. Nắm giữ thực lực, ngươi liền nắm giữ chính nghĩa và đạo lý trên thế giới này.
“Sắp tới, các ngươi dự tính đi tới nơi nào?” Thiên Chí Vỹ hỏi.
Đinh Hương suy nghĩ một chút, theo kế hoạch thì bọn họ nên tìm đến Thiết Huyết bộ lạc, chủ yếu lấy danh nghĩa đòi nợ mà dồn ép đối phương gia nhập liên minh. Tin chắc sẽ có nắm chắc năm phần thành công.
Bất quá Vân Chính Thiên lúc nãy đã cân nhắc suy nghĩ qua một việc. Đế chế mới thành lập, rất cần nhiều tài nguyên chống đỡ. Vả lại để xây dựng thanh thế thì không thể thiếu một tòa thủ phủ đàng hoàng. Tòa thủ phủ này, tốt nhất là phải xây dựng trên mặt đất, chủ yếu để trấn áp hồn thú từ từ và tạo dựng lòng tin trong liên minh.
Đối với ý kiến này của hắn, Đinh Hương cũng thập phần đồng tình. Vì vậy họ cũng quyết định thay đổi mục tiêu tiếp theo từ Thiết Huyết sang một bộ lạc có tài lực nhất.
“Chúng ta dự tính đi Kim Tiên bộ lạc.”
...