Tà hồn sư là một đám cao ngạo chi nhân, bản thân nắm giữ địa vị trưởng tộc, làm sao việc gì cũng phải đích thân đi làm. Vì thế muốn làm chút việc cỏn con, cũng sẽ phái đi đám người bình thường kia. Nếu không phải hai cái gia tộc này có được Phong Hào đấu la cường giả, chỉ sợ so với các gia tộc khác ở chung khu vực cấp ba cũng sẽ không nổi cộm như vậy.
Phong Hào đấu la, đúng là tiêu chuẩn để đánh giá một cái thế lực có tiền vốn hay không. Và Vân Chính Thiên mấy người có thể thuận lợi đắc thủ, chung qui là do Phong Hào đấu la cường giả của hai đại gia tộc này cùng với phần lớn thủ hạ dưới trướng không có mặt mà thôi.
Kỳ thực đối với chuyện Tà Hồn Điện tổng bộ triệu tập toàn bộ Phong Hào đấu la của các gia tộc tà hồn sư lại, Vân Chính Thiên vẫn vô cùng chú ý. Đây hẳn là một chuyện trọng đại nào đó mới có thể huy động cao cấp cường giả như vậy. Hy vọng là không phải vì Vực Chủ sự tình đi.
Vực Chủ, ngài phải nhẫn nhịn a, đừng làm cái gì manh động. Nhiệm vụ của ta chỉ có thể thành công, nếu như ngài còn sống thôi.
Nhiệm vụ này không phải một hai năm là có thể hoàn thành, Vân Chính Thiên phải đi từng bước từng bước nhỏ, gom góp toàn bộ vốn liếng để đến thời điểm thích hợp liền có thể nhất cử thành công. Vả lại hành động lần này là không được sai sót đó, ở trong hang ổ kẻ thù cường giả như mây, chỉ cần thất bại một lần đồng nghĩa với cái chết.
Chính vì vậy, Vân Chính Thiên không hy vọng đến lúc đó bản thân vô năng vi lực ứng phó. Cần nhất vẫn là tăng lên tự thân lực lượng của mình cùng đồng đội bằng hữu. Đó là lý do vì sao bọn hắn yêu thích vơ vét bảo khố đến thế a.
Lúc này trên bàn gỗ, vật phẩm đổ đống mà ra. Trong đó càng có không ít kỳ trân dị bảo, nhưng bây giờ hỗn loạn nằm chung với nhau nhìn qua có chút rẻ tiền. Thế nhưng không nên vì vậy mà đánh giá thấp công năng của bọn chúng.
Phàm là vật phẩm trong bảo khố của đại gia tộc, đều không phải rác rưởi phí diện tích a.
“Chính Thiên ca ca, huynh đổ đống ra như vậy, làm sao lựa?” Tiên Dao Tử hờ hửng nói, nhìn thái độ của nàng có lẽ cũng không mặn mà với những cái này vật phẩm.
Vân Chính Thiên hừ lạnh: “Lúc đó hỗn loạn, ta cùng Dương Viêm ai nấy đều điên cuồng vơ vét, chậm một giây liền tiện nghi hắn, cho nên cũng không nghĩ sẽ sắp xếp đẹp mắt làm cái gì đâu.”
Mã Thiên Hoa cùng Ânh Minh Tuyết đồng thời che miệng cười khúc khích, trêu tức nói: “Chính Thiên ca ca mà cũng có khoảnh khắc hám tài như vậy sao. Không phải một đời anh minh Minh Chủ tiền xài không hết mà phải điên cuồng vơ vét như vậy, huynh căn bản ăn không hết đám này vật phẩm a.”
Bị chính mình nữ nhân trêu tức, hắn chỉ hừ lạnh đáp:
“Hừm. Ta còn không có nói một mình ta ăn hết đám kỳ trân dị bảo này.”
Tam nữ cơ hồ khó hiểu biểu hiện. Vân Chính Thiên nói tiếp:
“Chúng ta tiến vào Thú Vực, quan trọng nhất kế hoạch là giải cứu Vực Chủ đại nhân. Bất quá đừng quên một cái không kém quan trọng nhiệm vụ, đó là giành lại đã từng là nhân loại chúng ta lãnh thổ. Một mình chúng ta đảm bảo không thể hoàn thành được dù chỉ một cái. Chính vì vậy mới cần hậu phương ủng hộ.”
“Huynh nói là Thiên Minh Thần Triều?” Ân Minh Tuyết giật mình nói.
Chuyện Vân Chính Thiên xây dựng Thiên Minh Thần Triều cốt để trở thành hắn bàn đạp để xâm nhập vào Thú Vực ai cũng biết, nhưng tam nữ không nghĩ nhanh như vậy Vân Chính Thiên liền muốn đem Thiên Minh Thần Triều nhúng chàm.
Tuy rằng Thiên Minh Thần Triều không sai có tiềm lực rất lớn, nhưng so với Thú Vực tập trung vô số tà hồn sư gia tộc, xem ra vẫn còn chênh lệch rất lớn.
“Đúng vậy, những cái này vật phẩm để ta chọn ra thích hợp nhất cho từng người. Còn bao nhiêu chúng ta sẽ vận chuyển về Thiên Vực.”
Thiên Vực rộng lớn bao la, thế nhưng tài nguyên lại không có phong phú. Thiên tài địa bảo tìm mỏi mắt, vốn cung không đủ cầu. Cái này nguyên nhân phần nào làm cho Thiên Minh Thần Triều phát triển tốc độ chậm đi một chút. Dù gì thì hồn sư cường giả muốn đời nay chính là định hải thần trâm của một thế lực, nếu như Thiên Minh Thần Triều có thể mượn nhờ vật phẩm mà Vân Chính Thiên cất công vơ vét mà sinh ra càng nhiều cường giả. Vậy thì trong tương lai cơ hội đối kháng với Thú Vực tỷ lệ thắng sẽ càng tăng lên.
Tam nữ cũng không khách khí, lướt qua một số bảo vật trước mặt. Chỗ này đều là Lỗ gia cùng Hình gia bảo vật để chung với nhau, quí hiếm cũng có mà tạp nham cũng có.
Hầu hết bảo vật trong bảo khố Lỗ gia Hình gia đều có giám định sư xem qua, tên gọi và tính chất cũng được cặn kẽ viết lại dán ở bên ngoài từng món. Cho nên rất dễ dàng để mấy nàng lựa chọn, vả lại người nào nhãn lực cũng không tệ, rất nhanh đã từ trong đống bảo vật ngổn ngang đã chọn ra một số tiêu biểu bảo vật mà các nàng cho là đồ tốt.
Vân Chính Thiên đối với Mã Thiên Hoa gian hàng đi tới trước. Nàng khi nãy đã dựa theo hỏa thuộc tính ba động mà tìm kiếm, trước mặt nàng bây giờ đã bày ra mười cái bảo vật hỏa hệ. Trong đó càng có một số bảo vật chứa đựng uyên thâm nội tình.
Bất quá, hắn ánh mắt vừa đảo qua liền đem hơn một nữa số bảo vật trực tiếp quẳng đi, cho đến khi chỉ còn ba kiện bảo vật còn sót lại.
Cái này là?
Vân Chính Thiên ánh mắt vào lúc này cờ hồ sáng lên, hắn nhìn vào hàng chữ giới thiệu được dán phía ngoài.
“Thất lạc bí tịch Vạn Hỏa Triều Nguyên Ấn, hung khí Liệt Diễm Hồng Đao, tám ngàn năm Viêm Điểu chân trái hồn cốt.”
Đồ tốt!
Vừa nghe Vân Chính Thiên đọc ra một dãy danh tự, nhị nữ trong phòng đều không khỏi trợn mắt há mồm. Những thứ này giá thị trường đều không dưới mấy trăm triệu kim hồn tệ a, nếu đem đi đấu giá thật có thể tiếp cận mười ức kim hồn tệ không chừng. Tà hồn sư gia tộc nội tình thật không kém, ngay cả chí bảo vật phẩm như vậy không chỉ một mà có tới mấy cái.
“Hì hì, ta còn tưởng mấy món này mà huynh cũng vứt đi, vậy thật hết cách rồi.” Mã Thiên Hoa cười duyên nói.
Tiên Dao Tử một mặt bà cụ non, tay chống cằm nói:
“Xem ra gần đây tà hồn sư đối với hạch tâm Thú Vực khai quật sự tình không phải ngụy tạo.”
Vân Chính Thiên khẽ nhíu mày: “Tiên Dao Tử, muội nói cái gì khai quật?”
Tiên Dao Tử trầm giọng nói: “Đã nhiều năm về trước, muội đã từng nghe một tin đồn phong phanh. Năm xưa chung cực đại chiến giữa nhân loại và hồn thú diễn ra, chiến trường chỗ đó song phương thi thể chất đống, có không ít cường giả đỉnh tiêm trực tiếp vẫn lạc. Theo năm tháng thiên địa hoán đổi, đại địa vận chuyển đã đem tất cả chôn vùi sâu dưới lòng đất. Có lẽ gần đây tà hồn sư đã phát hiện được mỏ bí tàng này, vì thế mới tìm từ trong đó ra không ít đồ tốt.”
Vân Chính Thiên cùng nhị nữ gật gù, hiện tại cũng chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao đồ tốt chỉ có ở Thú Vực, còn Nhân Vực kia nghèo rớt mồng tơi.
Liếc mắt nhìn qua cuộn giấy da nhàu nát, chính là chỗ ghi chép lại cách tu luyện Vạn Hỏa Triều Nguyên Ấn đã thất lạc từ lâu.
Vạn Hỏa Triều Nguyên Ấn tương truyền là do thượng cổ niên đại, một vị hỏa hệ Phong Hào đấu la tự mình nghiên cứu chế tạo ra. Lúc đó nhân loại nghề nghiệp thứ hai đang trong giai đoạn nở rộ, lão là một vị tiếp cận Thần Tượng rèn đúc sư cùng Cửu Phẩm thiết kế pháp trận sư song nghề nghiệp. Là chân chính đỉnh tiêm nhân vật một thời, Vạn Hỏa Đấu La.
Cái này Vạn Hỏa Triều Nguyên Ấn chính là thành danh hồn kỹ của Vạn Hỏa Đấu La, uy chấn đại lục, không nghĩ tới đã rơi vào trong tay tà hồn sư. May mắn một điều, Vạn Hỏa Triều Nguyên Ấn đối với hắc ám thuộc tính có năng lực bài xích, có lẽ vì vậy mà nó bị bọn chúng xếp xó không ngó ngàng tới.
Nếu Mã Thiên Hoa có thể đem bí tịch này tu luyện thành công, tương lai sẽ sở hữu thêm một cái cường đại hồn kỹ.
Vân Chính Thiên nhìn ngắm một chút cuộc giấy da, sau đó lại đặt nó xuống, kế tục cầm lên bên cạnh quang đao. Đao này mệnh danh Liệt Diễm Hồng Đao, được xếp vào hàng hung khí chi vật. Gọi nó là hung khí, bởi vì nó uy lực của nó có thể tùy theo tu vi của chủ nhân mà đề thăng lên một giai cấp.
Tỷ như Mã Thiên Hoa cái này Hồn Thánh cấp bậc cầm Liệt Diễm Hồng Đao chém ra, tương đương với một kích của bát hoàn Hồn Đấu La cấp bậc. Bất quá, nếu chỉ có vật Liệt Diễm Hồng Đao làm sao xứng hung khí chi vật danh xưng. Cường đại nhất năng lực mà đao này sở hữu, đó chính là không nhìn thuộc tính.
Đúng vậy, Liệt Diễm Hồng Đao không cần để ý tới đối thủ bản thể thuộc tính, cho dù là thủy hệ đi chăng nữa, đón lấy một đao bản thể trực tiếp bị ảnh hưởng, đại khái phải tới bảy mươi phần trăm trình độ.
Kinh khủng như thế lợi khí, tuyệt đối xứng đáng với hung khí chi danh.
Đáng sợ như vậy vũ khí, Vân Chính Thiên tùy tiện ngắm nghía một lát sau đó vẫn là bỏ xuống lại. Nơi đây tất cả đều là người nhà, là lãnh địa của hắn. Cho nên cũng không cần gấp gáp chọn lựa để làm gì.
Bất quá Vạn Hỏa Triều Nguyên Ấn cùng Liệt Diễm Hồng Đao kia, nếu như vứt vào Nhân Vực đủ để nhấc lên một trận tranh giành, ấy vậy mà bây giờ ở trước mặt Vân Chính Thiên, tính hấp dẫn vẫn không đủ.
Hắn càng là chăm chú cái cuối cùng đồ vật. Tám ngàn năm Viêm Điểu chân trái hồn cốt kia hơn.
Tại bất cứ thời đại nào, hồn cốt giá trị đều không có thay đổi. Mặc dù Vạn Hỏa Triều Nguyên Ấn, Liệt Diễm Hồng Đao kia không kém, nhưng chung qui vẫn là vật ngoài thân, so sánh với hồn cốt vẫn có cách biệt to lớn.
Phải biết hồn cốt dung hợp với hồn sư về sau, sẽ trở thành chân chính hồn sư một phần lực lượng, không ai có thể tùy tiện tước đoạt được, trừ phi tàn nhẫn giết chết cùng lóc ra xương cốt.
Cho nên Vân Chính Thiên vẫn ưa chuộng lựa chọn hồn cốt này cho Mã Thiên Hoa hơn.
Viêm Điểu là một loại đặc thù phi hành hồn thú yêu thích bay lượn trên cửu thiên, ở trên đó bọn chúng có thể thỏa sức tận dụng hỏa nguyên tố trong thiên địa tiến hành hấp thu rèn luyện. Cơ hồ muốn gặp được bọn chúng đáp xuống mặt đất cơ hội là cực hiếm.
Cho nên giá trị khối hồn cốt này so với đồng cấp hồn cốt cao hơn rất nhiều..
Mã Thiên Hoa nhìn trong tay Vân Chính Thiên hồn cốt, có chút hoài niệm nói:
“Thì ra là hồn cốt của gia hỏa đã từng cùng Tiếu Phong ca đánh một trận trong Thông Thiên Tháp.”
“Đúng rồi, là nó.” Vân Chính Thiên mỉm cười: “Thiên Hoa, thích hợp với muội.”
“Được!” Mã Thiên Hoa không nhiều lời, đơn giản tiếp nhận hồn cốt. Nàng đối với Vân Chính Thiên nhãn quang rất tin tưởng, hắn đã nói cái này phù hợp, đương nhiên là tối phù hợp nhất.
Vân Chính Thiên lại nói: “Theo thông tin giám định đính kèm theo, thì rất có thể khối hồn cốt này sẽ mang đến cho muội một cái cường đại hồn kỹ đó.”
Mã Thiên Hoa tò mò hỏi: “Là cái gì hồn kỹ?”
Hắn mỉm cười đáp: “Còn nhớ gia hỏa kia làm cách nào đề thăng tu vi trong lúc chiến đấu với Tiếu Phong không?”
Trong đầu nàng bắt đầu nhớ lại đoạn ký ức vui vẻ đó, Tiếu Phong dùng bản thân thực lực cường hoành ép cho Viêm Điểu kiêu rơi vào tử cảnh. Ấy vậy mà trong tử cảnh nó ngang nhiên bộc phát một loại tựa như thiên phú hồn kỹ, nháy mắt đem thực lực bản thân bạo tăng, sau đó lật lại thế cờ.
Mã Thiên Hoa nhất thời ánh mắt sáng rỡ, kinh hô lên:
“Huynh là nói cái kia một tia Phượng Hoàng huyết mạch hồn kỹ, Dục Hỏa Trùng Sinh?!?”
...
Banhbaothit