Thiên Sứ Rửa Tội mỗi lần triển khai đều tiêu tốn rất nhiều tài nguyên và năng lượng, vì vậy Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đã qui định cứ mỗi năm năm sẽ mở ra một lần rửa tội. Gom góp tất cả Thiên Sứ hồn sư đạt tới bình cảnh, tiến hành một lần rửa tội duy nhất. Thông qua quá trình rửa tội này, Thiên Sứ võ hồn toàn bộ năng lực sẽ bày ra rõ ràng. Có người thiên tư không thấp liền có cơ hội tiến hóa lên Lục Dực Thiên Sứ, trở thành đỉnh tiêm tồn tại của Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc.
Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc nội tình thâm hậu, có bề dầy lịch sử lâu đời cho nên tại Thú Vực an nhiên sinh hoạt mà không lo lắng bị tà hồn sư, hồn thú tấn công. Thế nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn do sự tồn tại của một vị chín mươi chín cấp Cực Hạn Đấu La a.
Thiên Sứ Lục Dực chính là thần chi võ hồn, cho nên sở hữu đỉnh tiêm cường giả như vậy không quá bất ngờ.
Ba vạn năm trước, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đã có người tiếp nhận Thiên Sứ thần vị, trở thành Thiên Sứ chi thần. Chỉ không may đối thủ của nàng lại là Đường Môn tiên tổ Đường Tam, rốt cuộc trận đại chiến đó đã bị Đường Tam đánh nát thần vị mà chết. Kể từ đó Thiên Sứ thần vị hoàn toàn biến mất, không còn người nào có thể kế thừa Thiên Sứ ý chí được nữa.
Hai vạn năm sau, thời đại Long Thần Đường Vũ Lân xông xáo đại lục, Sử Lai Khắc Thất Quái có tới hai vị sở hữu Thiên Sứ võ hồn. Chính hai người bọn họ đã đưa Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc trở lại hàng ngũ thế lực đỉnh tiêm tại thế giới này.
Nhưng đó chỉ là những cột mốc lịch sử quan trọng mà thôi. Chính quyết định không sợ hãi mà tọa trấn bên trong Thú Vực mấy ngàn năm nay mới là điều giúp Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc trở thành tồn tại cao cao tại thượng, là tấm gương chí thượng đối với tất cả hồn sư trên đại lục. Không phải gia tộc hoặc thế lực nào cũng có can đảm làm giống như Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, cho nên họ tất nhiên sở hữu địa vị bất phàm.
Cón nữa, nghe nói vì mọi người ngưỡng mộ cho nên Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đã sớm đã thu thập được tín ngưỡng chi lực, lại đang ráo riết chuẩn bị cho Thiên Sứ chi thần đản sinh trở lại. Nếu như thật sự thành công, vậy thì nhân loại phần thắng tuyệt đối nắm chắc trong tay.
Bât quá đó là chuyện của sau này, trước mắt không cần nói tới.
Vân Chính Thiên vừa nghe Ân Minh Tuyết nói nàng là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc tộc nhân, lại còn muốn xin cho hắn tham gia Thiên Sứ Rửa Tội nghi lễ, quả thật nhất thời cảm kích không nói nên lời.
Bất quá, hắn vẫn lắc đầu nói với nàng:
“Đa tạ, ngươi lời này ta khắc cốt ghi tâm. Nhưng mà chuyện tham gia Thiên Sứ Rửa Tội đó quá khó khăn, ta lại không phải các ngươi tộc nhân. Không có gì đảm bảo bọn họ sẽ cho ta ngoại lệ tham gia. Với lại không phải ngươi đã bỏ trốn khỏi nơi đó mấy năm trời, bây giờ trở về rất có thể bị trách tội, đừng nói đến chuyện giúp được ta.”
Vân Chính Thiên không chút khách khí nói ra suy nghĩ của mình. Hắn không phủ nhận Thiên Sứ Rửa Tội kia rất có thể sẽ đánh thức được Quang Minh Thánh Kiếm đang ngủ say, nhưng chuyện khó khăn như vậy, cho dù muốn mở miệng nói ra cũng không biết lấy lý do gì mà nói.
Ân Minh Tuyết nghe vây, không những không có buồn mà ánh mắt trái lại có chút sáng lên, nàng nói:
“Chính Thiên ca ca, ngươi quên cha ta chính là tộc trưởng sao. Tiếng nói của ông ấy rất có cân lượng, chỉ vì ta cái này phế vật không thể tu luyện làm cho địa vị của ông lung lay. Nhưng nếu như ta có thể tu luyện được, vậy thì mọi chuyện coi như được giải quyết.”
Vân Chính Thiên sững sờ: “Ngươi nói, là ta giúp ngươi trở thành hồn sư, ngươi sẽ đem chuyện này nói lên trên sau đó xin cho ta tham gia Thiên Sứ Tẩy Rửa sao.”
“Đúng là như vậy.” Ân Minh Tuyết vén lên lọn tóc đen của mình lên vành tai, cười đáp.
“Có chút ý tứ. Nhưng mà ngươi đan điền bẩm sinh không thể hấp thu hồn lực, muốn chữa trị chuyện này còn khó hơn so với việc phục hồi Quang Minh Thánh Kiếm.” Vân Chính Thiên nói.
Ân Minh Tuyết vốn không hiểu biết nhiều về chuyện tu luyện, cho nên vừa nghe Vân Chính Thiên nói vậy, hai mắt của nàng lại cụp xuống, tỏ vẻ thất vọng: “Xin lỗi, ta thực không biết là khó khăn như vậy. Bất quá ngươi cứ thử một lần đi, ngươi là người hay sáng tạo kỳ tích mà.”
Vân Chính Thiên thở dài một cái, nàng dù sao cũng là muốn tốt cho hắn, cho nên hắn cũng không có nói ra nữa, trực tiếp lại gần nắm lấy cổ tay của nàng, chuẩn đoán một chút tình trạng bên trong.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay Vân Chính Thiên truyền lại, khiến cho Ân Minh Tuyết hơi thở loạn nhịp cả lên. Vân Chính Thiên cười khổ nói:
“Này ngươi bình tĩnh lại, tim đập loạn xạ ta không có nghe mạch được a.”
“Ta biết rồi.” Nỉ non thanh âm vang lên, Ân Minh Tuyết cố gắng trấn tỉnh lại.
Vân Chính Thiên hai mắt khép hờ, tinh thần lực mênh mông bắt đầu theo bàn tay của hắn truyền vào thân thể Ân Minh Tuyết. Liền sau đó Ân Minh Tuyết bị kích thích đến mức võ hồn tự động phóng thích ra. Nàng võ hồn là một sợi lông chim màu đen, nhìn qua không có gì đặc biệt, cũng không có ba động hồn lực.
Vân Chính Thiên tinh thần lực đã tiếp cận Linh Vực cảnh, cho nên hắn năng lực cảm ngộ đã viễn siêu bình thường. Mơ hồ có thể nhìn thấy trong cơ thể Ân Minh Tuyết có một loại đặc thù tình huống, làm cho đan điền của nàng không có tiếp nhận hồn lực trong thiên địa.
Muốn tu luyện hồn lực được, căn bản đan điền phải có năng lực chuyển hóa thiên địa nguyên lực thành hồn lực. Mà Ân Minh Tuyết không rõ tại sao đan điền gần như không có phản ứng đối với hồn lực, cho nên nàng không cách nào tu luyện được là phải.
Chuyện này có lẽ cường giả trong Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc của nàng cũng đã kiểm tra qua, nếu như có một tia cơ hội đánh thức được đan điền năng lực chuyển hóa thì họ đã làm rồi. Vân Chính Thiên hiện tại cũng không thể so với bọn họ biết được nhiều hơn, nội tâm khẽ thở dài, chuẩn bị rút lại tinh thần lực của mình.
Vào thời khắc hắn chuẩn bị buông xuôi, thì đột nhiên đan điền của Ân Minh Tuyết có chút dị động. Vân Chính Thiên cảm giác nhạy bén, cho nên đã quay trở lại nhìn một chút.
“Cái này...” Vân Chính Thiên cơ hồ há hốc mồm. Hắn đang nhìn thấy, đó chính là đan điền của Ân Minh Tuyết đang hấp nạp lấy ma lực của hắn.
Vân Chính Thiên đang ở hình dạng Quỷ Kiếm, cho nên thôi động tinh thần lực vào kiểm tra cơ thể Ân Minh Tuyết, không thể không dẫn động một tia ma lực tá trợ được. Vạn lần không ngờ tới, đan điền của Ân Minh Tuyết hấp nạp một chút ma lực kia tựa như đạt tới trạng thái bị kích thích.
Tình trạng này không khác gì sa mạc nắng hạn gặp mưa rào, đan điền điên cuồng đem ma lực của hắn nuốt chửng. Bình thường mà nói, nếu hắn gặp phải tình huống có một thứ cắn nuốt hắn ma lực, tất nhiên hắn sẽ không khoanh tay để im. Thế nhưng lúc này lại hoàn toàn khác biệt, Ân Minh Tuyết đan điền không phản ứng với hồn lực, mà lại phản ứng ma lực. Làm cho Vân Chính Thiên trong lòng nuôi một tia hy vọng.
Hắn ma hạch trong cơ thể cấp tốc xoay tròn, sản sinh ra càng nhiều ma lực, chậm rãi truyền vào trong cơ thể Ân Minh Tuyết, nuôi dưỡng đan điền của nàng.
Ân Minh Tuyết bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một tầng hắc quang bao phủ, thân thể của nàng cũng lơ lững lên giữa phòng. Sắc mặt cực kỳ thỏa mãn, thi thoảng lại rên lên mấy tiếng làm người khác nghe đỏ cả mặt, thực muốn hiểu lầm.
“Ài, làm gì mà rên ghê thế.” Vân Chính Thiên bất đắc dĩ nói.
Ma lực liên tục rót vào Ân Minh Tuyết, đan điền của nàng không khác gì động không đáy, điên cuồng cắn nuốt. Phải hơn mười phút sau, đan điền tốc độ cắn nuốt bắt đầu chậm dần, sau đó nguồn ma lực ở bên trong đan điền bắt đầu có dấu hiệu rục rịch vận chuyển.
Cái gì, ma lực xoay tròn?
Cảm nhận được một màn này, Vân Chính Thiên thần sắc triệt để ngây ngốc, bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy đan điền của Ân Minh Tuyết, thật sự không khác gì ma lực vòng xoáy của hắn trước đây. Liên tục áp súc và xoay tròn, sản pQ4Qmif sinh ra ma lực của riêng nàng.
Thu hồi lại tinh thần lực cùng ma lực, Vân Chính Thiên lui lại một chút, trầm giọng nói:
“Minh Tuyết, theo giọng nói của ta mà làm. Tập trung toàn bộ tinh thần vào trong đan điền, chậm rãi chưởng khống vòng xoáy kia. Không gấp gáp, cứ làm từ từ.”
Ân Minh Tuyết không có trả lời, chỉ thấy nàng hai mắt càng nhắm chặt hơn, tự nhiên đã làm theo lời Vân Chính Thiên vừa nói.
Nếu như phán đoán của hắn là chính xác, vậy thì Ân Minh Tuyết trường hợp hi hữu này có lẽ chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Một cái nữ hài chưa từng tu luyện qua hồn lực, đan điền đối với hồn lực không mảy may phản ứng nhưng lại bị ma lực đến từ Ma Giới kích thích. Rốt cuộc lấy một thân thường nhân, lại có thể chớp mắt ngưng tụ ma lực vòng xoáy.
Đây chính là một cái tin tức vừa vui vừa sợ.
Vui vì Ân Minh Tuyết trong tương lai, đã thật sự có thể tu luyện được rồi. Nàng dĩ nhiên không đi theo hướng tu luyện hồn lực, mà là tu luyện ma lực. Nhưng sợ ở đây, chính là nàng nhục thể quá yếu ớt, tinh thần lực cũng đồng dạng kém cỏi, không biết có thể ổn định được ma lực vòng xoáy bên trong cơ thể hay không.
Nếu như thất bại, nàng bạo thể mà chết. Còn nếu thành công, tương lai Đấu La đại lục lại đản sinh một cái thiên chi kiêu tử.
Vân Chính Thiên từ trước đến giờ, chưa nhìn thấy người nào có thể chịu được ma lực như hắn. Cho dù là Dương Viêm hay La Hổ cao cấp tà hồn sư cũng là như vậy. Nếu không phải Hắc Ám Cổ Thụ đã đem ma lực trên thế giới toàn bộ đồng hóa thành tà hồn lực thì bọn chúng cũng không có tư cách nắm giữ được lực lượng như thế này.
Ân Minh Tuyết là người thứ hai có thể chịu đựng được ma lực, hơn nữa ma lực còn giống như vì nàng mà chiếu cố. Ma lực vòng xoáy kia năng lượng khủng bố nhưng đối với nàng lại không có tạo thành thống khổ như hắn năm xưa.
“Thật là một cái thú vị nữ tử.” Vân Chính Thiên tán thưởng nói.
Ân Minh Tuyết quá trình làm quen với ma lực, ổn định ma lực vòng xoáy kéo dài một canh giờ. Suốt thời gian này Vân Chính Thiên như cũ hộ pháp cho nàng. Không để bất cứ ai tới quầy rầy nàng tu luyện.
Đến lúc này thì mọi chuyện cũng đã sáng tỏ với Vân Chính Thiên, nguyên nhân Ân Minh Tuyết không thể tu luyện được, không phải nàng thiên phú không đủ, mà là do hồn lực không đủ phẩm chất cung cấp năng lượng cho võ hồn của nàng. Duy chỉ có ma lực loại thần bí lực lượng của Ma Giới, mới có thể giúp nàng đánh nát bức tường phân cách để cho võ hồn của nàng triệt để thức tỉnh ra. Vân Chính Thiên hiện có chút chờ mong, không biết võ hồn của Ân Minh Tuyết sau khi được ma lực tẩy rửa sẽ là cái gì.
“Hửm. Nhanh như vậy đã xong?” Vân Chính Thiên hai mắt khép hờ ngưng thần bỗng mở lên, đối mặt hắn lúc này vẫn là Ân Minh Tuyết đang lơ lững giữa phòng, trên người hắc quang nở rộ.
Một giây sau, từng đoàn hắc quang như hóa thành xúc tu, hướng về sợi lông chim màu đen sau lưng nàng mà rót vào. Kịch liệt ba động vào lúc này bay lên, Ân Minh Tuyết toàn thân căng cứng, sắc mặt đã xuất hiện vẻ đau đớn.
Vân Chính Thiên thấy vậy, vội vàng đem tinh thần lực của mình hình thành một lớp màn chắn, cô lập nàng vào bên trong, để lực lượng kia không thoát ra phá hủy căn phòng này.
Ma lực đối với hắn quá quen thuộc, lại nói Ân Minh Tuyết cho dù tiên thiên ma lực có mạnh thế nào thì so với hắn trình độ hiện tại vẫn kém xa nhiều lắm, nhất thời vẫn duy trì được sự ổn định cho nàng.
Ân Minh Tuyết ma lực lan tràn ra, nhất thời đem y phục trên người hòa tan thành bột phấn. Thân thể hoàn hảo của nàng lần nữa lộ ra trước mắt Vân Chính Thiên. Mà lần này, Vân Chính Thiên thật sự không giữ được bình tĩnh nữa. Bởi vì ngoại trừ thân thể trắng nõn của nàng, sau lưng lại có thêm một đôi cánh chim màu đen mở rộng. Trên đỉnh đầu của nàng, một vòng màu đen quang hoàn nằm ngang lặng lẽ xuất hiện.
Ân Minh Tuyết hai mắt chậm rãi mở ra, áp lực trên người nàng bỗng nhiên tăng vọt, chớp mắt đã phá tan tinh thần lá chắn mà Vân Chính Thiên tạo ra thành vô số mảnh vỡ.
Vân Chính Thiên trợn mắt kinh ngạc nhìn nàng, hắn thật sự không biết đây là Thiên Sứ tỉnh giấc hay Ác Ma say ngủ bị đánh thức đây.
...