“Chính Thiên ca ca, ngươi gần đây thấy thế nào?” Tiên Dao Tử mang ấm trà cùng vài cái ly rời khỏi căn bếp, một bên lên tiếng hỏi thăm.
Vân Chính Thiên lúc này đang ngồi ở trên ghế gỗ trong phòng khách, rãnh rỗi ngó nghiên ngó dọc nội thất trong nhà, cảm nhận được mùi hương thơm ngát truyền tới, hắn cảm khái nói: “Ta gần đây rất tốt, hiểm cảnh không chết lại có chút thu hoạch. Bất quá ngày dài tháng rộng, còn vất vả nhiều a.”
Tiên Dao Tử mỉm cười một cái, tay ngọc nâng lên ấm trà, lần lượt rót vào ba cái ly, sau đó lại nói: “Đây là Vĩnh Hằng Chi Thụ thai nghén ra sinh mệnh thảo mộc, ta ở trong Sử Lai Khắc bảo khố vơ vét còn sót lại một chút đều bảo quản ở đây. Ngươi uống thử xem.”
Vân Chính Thiên kinh ngạc một chút, sau đó không do dự đem ly trà dốc ngược uống cạn. Nàng là Tiên Dao Tử, căn bản sẽ không đối với hắn hạ độc đấy, cho nên không cần nghi hoặc.
Trà thủy vừa vào miệng, lập tức có nhàn nhạt hương thơm mãnh liệt lan ra, cảm giác giống như ăn vào một viên kẹo bạc hà, thông thoáng khứu giác, mát lạnh sảng khoái vô cùng. Trà thủy nhanh chóng theo thực quản đi xuống bao tử, giống như một cơn gió mùa xuân mát mẻ thổi qua, quét dọn đi hết bao nhiêu mỏi mệt trong người, thậm chí Vân Chính Thiên có thể cảm thấy, trà thủy đối với việc khôi phục tinh thần lực cũng có tác dụng thúc đẩy.
“Hảo trà.” Hắn không khỏi vỗ đùi khen ngon.
Đường Tử Hào cũng uống cạn phần mình, vẻ mặt quái dị nhìn Tiên Dao Tử: “Muội tử, thì ra ngươi chôm toàn bộ sinh mệnh thảo mộc cất giấu ở đây. Chẳng trách mấy lão già kia tìm hoài không thấy.”
Tiên Dao Tử một mặt ngây thơ vô tội, bĩu môi mà nói: “Thúc thúc, người ta cất công pha trà cho ngươi, ngươi không nghĩ đi tố cáo ta chứ?”
Nói xong liền mở ra hai mắt to chớp chớp nhìn Đường Tử Hào.
Đường Tử Hào thiếu chút nữa phun ra toàn bộ trà thủy vừa uống, trợn mắt liếc nhìn Vân Chính Thiên một cái, trong lòng nghĩ thầm: “Tiểu nha đầu này đúng là bạn của tên tiểu tử Vân Chính Thiên. Cả hai đều có điểm vô sỉ giống nhau a.”
Tiên Dao Tử lại hỏi: “Thúc thúc làm sao thế, trà không ngon sao?”
“Không có không có, trà ngon lắm. Các ngươi cứ nói chuyện đi, mặc kệ ta.” Đường Tử Hào phất phất tay áo, sau đó trực tiếp dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại, tựa như rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Tiên Dao Tử rón rén đi lại gần Đường Tử Hào, dùng bàn tay quơ quơ trước mặt hắn. Vân Chính Thiên lấy làm lạ, chợt hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
“Ta đánh thuốc mê ‘người điên’.” Tiên Dao Tử thản nhiên đáp.
Vân Chính Thiên kinh dị: “Đánh thuốc mê hắn làm cái gì?”
Tiên Dao Tử che miệng cười đáp, ánh mắt nham hiểm lướt một lượt Vân Chính Thiên từ trên xuống dưới: “Tất nhiên để hắn không quấy rầy chúng ta chứ làm gì. Ái ui! Sao ngươi cốc đầu ta.”
Vân Chính Thiên xoa xoa quyền đầu, tức giận nói: “Ngươi tuổi bao lớn, bày đặt học mấy cái mê hoặc nam nhân, chẳng lẽ nói ở Hải Thần Đảo này có người dạy hư ngươi rồi?”
Tiên Dao Tử xoa xao đầu mình, lè lưỡi nói: “Hì hì, người ta giỡn chút thôi mà. Kỳ thực ta đánh thuốc mê hắn để nói chuyện thoải mái hơn, dù sao chúng ta cũng không quen thuộc người này cho lắm.”
Vân Chính Thiên hết lời, lại tự mình rót thêm trà vào ly, uống một hơi cạn hết. Không thể phủ nhận, hắn thích uống loại này dược vật a.
Tiên Dao Tử ánh mắt đượm buồn nói: “Cũng lâu lắm rồi ta không được pha thuốc cho ngươi uống. Thấy ngươi khỏe mạnh như vậy, ta vui lắm biết không?”
Vân Chính Thiên cảm nhận được tâm tình của nàng, vội vàng đặt ly trà xuống, dùng tay xoa xoa đầu tóc rối bời của nàng, lại hỏi: “Kể cho ta nghe một chút đi, ngươi sau khi rời đi rốt cục gặp phải cái gì?”
Tiên Dao Tử dựng thẳng lưng ghế, chậm rãi tường thuật lại mọi thứ.
Khi Vân Chính Thiên quay trở lại Thiên Môn Quan sau sự thất bại trong việc giải cứu Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết. Tiên Dao Tử lúc đó đang bế quan tu luyện ở mật thất gần đó cho nên không thể ra gặp hắn được ngay, cũng không có ai biết được hành tung của nàng. Nàng dự định hoàn thành minh tưởng xong sẽ ra nhõng nhẽo một trận với hắn, thì bất chợt một cỗ quen thuộc khí tức xuất hiện làm gián đoạn quá trình tu luyện của nàng.
Đó chính là thời điểm Ma Độc Long Vương tấn công Thiên Môn Quan.
Tiên Dao Tử vốn là Bích Lân Hoàng Xà thu một cái mồ côi nữ hài nhận làm nhi tử, sống cùng Bích Lân Hoàng Xà từ nhỏ đến giờ, Tiên Dao Tử đã biết được tình nhân của mẫu thân mình chính là Ma Độc Long Vương, là chân chính hung thú cấp bậc, năm mươi vạn năm tu vi, cường đại vô cùng. Bích Lân Hoàng Xà vốn không xem Tiên Dao Tử như con mình, từ nhỏ đã cho nàng phục dụng không biết bao nhiêu độc vật, mỗi lần tu luyện chính là trầm mình trong độc thủy thác nước, để độc thủy gột rửa thân thể suốt nhiều năm, thậm chí Bích Lân Xà huyết mạch chi lực cũng rót vào cơ thể của Tiên Dao Tử.
Rất có thể đây chính là những nguyên nhân lớn nhất khiến cho Tiên Dao Tử sáu tuổi thời điểm, võ hồn thức tỉnh liền có thể liệt vào biến dị loại, vô cùng hiếm thấy nguyên tố cùng bản thể song song tồn tại.
Độc Nhân võ hồn!
Bích Lân Hoàng Xà lúc đó vui mừng khôn xiết, bởi vì một cái cùng huyết thống với mình, sở hữu cường đại độc loại võ hồn. Một khi tu luyện đến trình tự nhất định sẽ trở thành nguồn năng lượng vô cùng quí giá. Tiên Dao Tử sau khi đoán được mục đích của mẫu thân, nàng dứt khoát nhân cơ hội cả hai đang làm tình mà trốn đi. Lang thang không nơi nương tựa suốt nhiều ngày, sau cùng mới nhớ được một cái tên mà Bích Lân Hoàng Xà trong lúc nóng giận đã nói ra.
Cái tên đó dĩ nhiên là Vân Chính Thiên ba chữ.
“Nàng lúc đó vô cùng tức giận, nói một người tên Vân Chính Thiên đã giết chết ca ca của ta. Lúc đó ta cảm thấy ngươi thật là cường đại, rất tò mò muốn gặp ngươi.” Tiên Dao Tử cười nói.
Vân Chính Thiên vuốt cằm: “Nguyên lai ta giết chết Hãm Thi thời điểm, trên người lưu lại bích lân kịch độc, Bích Lân Hoàng Xà đã dựa vào cái này mà truy tung ta. Chẳng trách nàng ta có thể đột kích Thiên Môn Quan đúng thời điểm như vậy.”
Tiên Dao Tử lắc đầu nói: “Kỳ thực nguyên nhân khiến nàng ta tấn công Thiên Môn Quan không phải do có ngươi ở đó, ngươi chỉ là phần thưởng phụ mà thôi. Trọng yếu nhất là vì nàng ta lần theo hành tung của ta mà tới, muốn bắt ta lại rút ra độc châu của ta, cho nên ngay khi cảm nhận được nguy cơ ập đến, ta không thể không vội vã tránh đi, rốt cục không kịp gặp ngươi lại một lần.”
Nguyên lai là như vậy, Vân Chính Thiên chậm rãi gật đầu. Bích Lân Hoàng Xà hao tâm phí lực bồi dưỡng ra Tiên Dao Tử một thân độc nhân, cũng chính là vì chuẩn bị sẵn cho bản thân mình khi đối mặt với thiên kiếp. Tiên Dao Tử một khi tu vi đạt tới trình tự nhất định, trong cơ thể sẽ sản sinh ra độc châu, đó cũng là thứ Bích Lân Hoàng Xà muốn lấy.
Vân Chính Thiên thở dài: “Lần đó chính Bích Lân Hoàng Xà bẫy chết Ma Độc Long Vương, sau đó còn suýt chút nữa dắt mũi Đế Thiên, mượn tay hắn đánh chết chúng ta mấy người. Rốt cục kế hoạch bại lộ ra, Đế Thiên tức giận khiển trách, khai trừ Bích Lân Hoàng Xà ra khỏi liên minh Thú Vực. Bất quá, hắn lại ngăn cản chúng ta lấy đi tính mạng của nàng. Ma Độc Long Vương độc châu cũng vì vậy biến mất theo nàng ta, hiện tại vẫn không biết đang ở đâu.”
Nói xong một câu này, Vân Chính Thiên trong mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối. Nếu như hắn lúc đó cường đại hơn, bỏ qua Đế Thiên bảo hộ, đánh chết được Bích Lân Hoàng Xà, đoạt lại độc châu, thì có lẽ bây giờ hắn đã có món quà tặng cho Tiên Dao Tử rồi.
Tiên Dao Tử không biết Vân Chính Thiên suy nghĩ, nàng lại uống vào một ngụm trà, thong thả nói: “Bích Lân Hoàng Xà chết rồi, bị ta chính tay giết. Nàng ta độc châu lẫn Ma Độc Long Vương độc châu đều rơi vào tay ta.”
“Cái gì?” Vân Chính Thiên như bị sét đánh kêu lên.
Tiên Dao Tử thấy vậy bật cười: “Ngươi làm sao thế? Nghe khó tin lắm hả?”
Vân Chính Thiên gật gật đầu, Bích Lân Hoàng Xà là mười vạn năm hồn thú, lại lấy được Ma Độc Long Vương độc châu, nàng tu vi rất có thể đã xông phá bình cảnh, bước vào hai mươi vạn năm tu vi. Tiên Dao Tử mặc dù không yếu, nhưng muốn một chọi một đánh chết hung thú cũng là chuyện khó mà tin được.
Cường giả giao đấu, đánh bại là một chuyện, mà đánh chết lại là một chuyện khác. Vân Chính Thiên đã tận mắt chứng kiến Bích Lân Hoàng Xà bản năng cầu sinh mạnh mẽ vô cùng, tại trong tuyệt cảnh vẫn có thể đánh ra con đường dẫn ra sinh thiên, tuyệt đối không thể xem thường.
Tiên Dao Tử ủy khuất nói: “Thật là vậy mà. Ta rời khỏi Thiên Môn Quan phạm vi mà nàng ta có thể cảm ứng, sau đó thu liễm toàn bộ khí tức chờ đợi. Ta biết được Thiên Môn Quan có Vân Chính Thiên ngươi, chắc chắn sẽ không thất thủ, vì vậy người thua chỉ có thể là Bích Lân Hoàng Xà mà thôi. Ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ, khi kết quả ngả ngũ sẽ quay trở lại.
Nàng bỗng nhiên cười khúc khích nói tiếp: “Quả thực trời cao có mắt, hi hi. Đợi được hồi lâu, ta đột nhiên trông thấy phương xa Bích Lân Hoàng Xà thân ảnh chật vật đào thoát, trên người có lưu lại rất nhiều vết thương, tin rằng đó chắc chắn là tác phẩm của ngươi làm. Vốn dĩ ta có thể lập tức trở về Thiên Môn Quan gặp ngươi, nhưng không hiểu sao khi đó đột nhiên trong lòng ta sát cơ nổi dậy, ta vì vậy mà bỏ qua mọi thứ, liều mạng bám theo nàng.”