“Xin lỗi, là ta không đúng. Chẳng qua ta yêu thích cái đẹp thôi. Mà một người nào đó xinh đẹp thì phải có người công nhận mới được a. Ha ha.”
Lương Thế Nhân ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Linh Tôn Thượng, chỉ thấy tên này cũng cười trừ, khẽ nói:
“Hắn tính cách có chút lập dị, phi thường yêu thích cái đẹp, cả nam lẫn nữ luôn. Bọn ta lúc đầu gặp hắn cũng bất ngờ mấy lần, bây giờ thì đỡ nhiều rồi.”
Lương Thế Nhân nghe vậy có chút kinh ngạc, không phải thiên tài tu luyện đều có chỗ gì đó bị chạm chạm hay sao đó. Vương Hạo này tính cách không bình thường, xem ra cần cẩn trọng hơn một chút.
Mã Thiên Hoa hai mắt e dè lui lại phía sau, như sợ tên Vương Hạo kia sẽ ăn thịt nàng vậy. Lương Thế Nhân hít một hơi, bước lên nói:
“Vương Hạo huynh, đội trưởng bọn ta hiện không có mặt, có việc gì ngươi cứ làm việc với ta đi.”
Vương Hạo nghe vậy, ánh mắt nhìn qua Lương Thế Nhân, trong lòng có chút thì thầm:
“Ngươi tướng mạo không tính xấu xí nhưng chỉ tới mức dễ nhìn mà thôi, ta không muốn làm việc với ngươi, ta muốn tiểu mỹ nhân kia a.”
Lương Thế Nhân nghe không rõ, lập tức tiến lại gần hơn hỏi:
“Ngươi nói cái gì ta nghe không rõ?”
Đột nhiên Vương Hạo hai mắt sáng lên, một cỗ tà ác khí tức lan tỏa khắp hang động, đem Lương Thế Nhân thân thể hoàn toàn bao phủ lại, sau đó hắn gằn giọng nói:
“Ta nói ta không muốn nói chuyện với ngươi, kêu tiểu mỹ nhân kia qua đây cùng ta bàn bạc.”
Thanh âm Vương Hạo vừa dứt, tức thì Lương Thế Nhân có cảm giác toàn thân bủn rủn, trong linh hồn có một chút cảm giác bị xé rách ra, cực kỳ khó chịu. Lương Thế Nhân không khỏi lui lại phía sau vài bước, trực tiếp quì một chân xuống đất, ho khan mấy tiếng.
Mã Thiên Hoa thấy đối phương vô cớ động thủ, nàng cũng không chậm trễ đem võ hồn phóng thích ra, tức thì Tà Hỏa Phượng Hoàng lăng lệ xuất hiện, lập tức triển khai hai cánh hướng Vương Hạo bên kia hót vang.
Hang động trong nháy mắt như bị hâm nóng, nhiệt độ cấp tốc tăng cao khiến một số binh sĩ tiểu đội khác không khỏi hoảng sợ vùng chạy ra xa. Bất quá, tên thiếu niên càn rỡ kia lại có chút kinh hỷ hô lên:
“Ồ, Tà Hỏa Phượng Hoàng võ hồn, khí chất vương giả, rất thích hợp a.”
Vương Hạo dường như không chịu một chút ảnh hưởng từ Phượng Hoàng uy hiếp, hắn ánh mắt có chút tán thưởng nhìn Mã Thiên Hoa, lại nói:
“Ta thích ngươi rồi, qua đây chúng ta cùng nhau bàn bạc kế hoạch đánh giết vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng.”
Tên này... tính cách thật quái lạ, nhưng không thể phủ nhận hắn thực lực đích xác kinh người, nếu Vân Chính Thiên có mặt ở đây, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Mã Thiên Hoa hai mắt ngưng lại một chút, sau đó chậm rãi thu lại võ hồn của mình. Nàng tiến lại gần Vương Hạo nhưng chung qui vẫn giữa khoảng cách nhất định.
Đái Thiên Huyền cùng Từ Thiên Phong đang ngồi cũng đồng loạt đứng dậy, cùng với Linh Tôn Thượng, Mã Thiên Hoa, Vương Hạo tạo thành một cái vòng tròn. Năm tên tiểu đội trưởng tề tựu chỗ này, mục đích duy nhất là tìm kiếm phương pháp tiêu diệt vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng, thuận lợi tiến vào Thiên Sơn.
Linh Tôn Thượng vốn là người văn vẻ, hắn chủ động lên tiếng mở đầu cho cuộc hội đàm này.
“Mọi người coi như đã làm quen đơn giản rồi, bây giờ ta thay mặt bọn hắn thuật lại một số chuyện xảy ra thời gian gần đây cho Long Thần thành tiểu đội nghe qua.”
Tằng hắng mấy cái, Linh Tôn Thượng nghiêm giọng nói:
“Chắc các ngươi cũng đoán ra, muốn tới Thiên Sơn thì phải vượt qua đầu vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Mà hồn thú này trí tuệ phát triển một cách vượt bậc,giống như nguyên nhân nó tồn tại là để thực hiện nhiệm vụ duy nhất là đánh đuổi hết thảy hồn sư đặt chân tới gần Thiên Sơn. Bốn tiểu đội bọn ta mấy ngày qua đã thử cùng nó giao tranh, bất quá, luôn rơi vào hạ phong.”
“Mỗi lần như vậy đều có thành viên trọng thương không ít, vì thế đành án binh bất động đợi các tiểu đội khác tới để liên thủ với nhau, may ra mới có cơ hội chiến thắng được nó. Vạn năm Ám Kim Khủng Trảo hùng này theo chúng ta dò xét, tu vi rơi vào khoảng một vạn tới một vạn năm trăm năm, bằng này thực lực đủ để ngạng kháng với phổ thông Phong Hào đấu la cấp bậc cường giả rồi.”
“Vì vậy chúng ta nhận định, đánh với nó không thể dùng sức, chỉ có thể dùng mưu.”
Tóc vàng Đái Thiên Huyền gật đầu tiếp lời:
“Kế hoạch cụ thể bọn ta cũng đã thông qua. Lấy sức một người tuyệt đối không thể lay động được sức phòng ngự đáng sợ của nó, dù là Vương Hạo huynh cũng như vậy, do đó năm đội trưởng chúng ta sẽ cùng nhau cầm chân nó, để cho những thành viên khác có cơ hội dùng tốc độ nhanh nhất tới được Thiên Sơn. Khi đồng đội đều an toàn, năm người chúng ta sẽ rút theo, lúc này phải tùy vào khả năng của mỗi người rồi.”
Từ Thiên Phong bên cạnh, dáng vẻ có chút cao cao tại thượng, lên tiếng nói:
“Kế hoạch này đích xác vạn phần nguy hiểm, tuy nhiên đây chính là cách có khả năng thành công cao nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra. Trọng yếu nhất là phải bảo lưu thực lực của cả đội. Chỉ cần năm người chúng ta cùng nhau ra tay, tin chắc có thể cầm chân nó ba mươi phút. Còn sau đó chạy trốn như thế nào, liền tự thân vận động rồi.”
Bọn hắn kế hoạch cũng có chút đạo lý, bởi vì Ám Kim Khủng Trảo Hùng khả năng công kích trên diện rộng quá mạnh mẽ, nếu càng tụ tập đông xung quanh nó, càng khiến thương vong thảm liệt. Mấy ngày qua bọn hắn cũng đau đầu suy nghĩ hồi lâu, mới quyết định đưa ra kế sách này.
Mã Thiên Hoa nghe từ đầu tới cuối kế hoạch, nhất thời ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn cả đám bọn hắn. Kế hoạch thực sự rất đơn giản nhưng độ liều lĩnh quá cao. Vạn nhất trong năm người ở lại có người không thoát được, dĩ nhiên phải nằm xuống dưới Khủng Trảo của cự hùng.
Nhưng nàng trong lòng đặc biệt rõ ràng, đây có lẽ là cách tốt nhất bọn hắn có thể nghĩ ra được. Đơn phương độc mã đối mặt với Ám Kim Khủng Trảo Hùng, không người có thể làm được. Cho nên chỉ có thể liên thủ với nhau, mà theo kế hoạch này độ khả thi tương đối không thấp.
Hơn một ngày nay từ khi Vân Chính Thiên mất tích, nàng cùng Thế Nhân thay hắn đảm nhận chức vụ dẫn đội, bây giờ nàng đã phần nào hiểu được áp lực mà một tên đội trưởng phải gánh lấy.
Đó chính là đưa ra quyết định mang tính chất quan trọng, có thể ảnh hưởng đến tính mạng của cả đội.
“Nếu ngươi ở đây thì tốt quá.” Mã Thiên Hoa nội tâm lo lắng.
Vân Chính Thiên rơi xuống vực sâu, tuy lành ít dữ nhiều, nhưng hắn là người hay sáng lập kỳ tích, sớm muộn cũng sẽ trở lại. Từ đây đến lúc hắn trở lại, Mã Thiên Hoa tự hạ quyết tâm phải bảo vệ sự an toàn cho tiểu đội này.
Vương Hạo lúc này đột ngột lên tiếng:
“Nếu ngươi sợ, liền có thể theo sát ta a.”
Hắn lời này là nói cho Mã Thiên Hoa nghe. Trong năm người ở đây, rõ ràng chỉ có Mã Thiên Hoa tu vi dừng ở bốn hoàn Hồn Tông. Còn lại đều đạt tới năm hoàn Hồn Vương, so với nàng thì mạnh hơn một bậc.
Mã Thiên Hoa nghe vậy, lập tức khoác tay nói:
“Không cần, ta tự có cách.”
“Hắc hắc, thật là một cô bé có ý chí mạnh mẽ, được rồi. Chúng ta ngày mai liền xuất phát, thời gian không còn sớm. Phải mau chóng tới được Thiên Sơn.”
Vương Hạo cười một trận sảng khoái.
Mã Thiên Hoa đối với danh tiếng của hắn có nghe qua không ít, chỉ không ngờ hắn lại là một tên có tính cách kỳ lạ như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng chán ghét.
Trở lại nơi Long Thần thành tạm thời hạ trại nhóm lửa, Mã Thiên Hoa tường thuật lại nội dung buổi hội đàm, nhất thời cả đám ánh mắt trùng xuống. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn cách này, nhưng mà, có thật Mã Thiên Hoa phải đứng vào hàng ngũ năm người cầm chân cự hùng đó hay không.
“Thiên Hoa, hay là để cho ta đi, dù sao ta hồn lực cũng cao nhất, mặc dù so sánh lực công kích không bằng ngươi, nhưng chạy trốn ta tuyệt đối tin tưởng.”
Tiếu Phong mạnh dạn lên tiếng. Thân là thành viên có niên kỷ lớn nhất, lại là trang nam nhi, không thể để Thiên Hoa nàng đảm nhận nhiệm vụ khó khăn như vậy.
Bất quá Mã Thiên Hoa mỉm cười nhìn hắn đáp:
“Phong ca đừng như vậy, ta sẽ cẩn thận một chút. Dù sao đã hứa với Chính Thiên là bảo vệ mọi người cho tốt, bây giờ là lúc ta thực hiện lời hứa đó a.”
Hàn Thanh Chi hai mắt lo lắng, nắm lấy tay Thiên Hoa nói:
“Thiên Hoa tỷ, ngươi đừng tự mình gánh lấy mọi thứ như vậy. Nếu Chính Thiên ca ca biết, hắn cũng sẽ không vui đâu.”
Mã Thiên Hoa đưa lên xoa đầu nàng, khẽ nói:
“Không đâu, hắn sẽ vì ta mà tự hào á.”
Sáng hôm sau.
Hơn ba mươi thành viên từ năm tiểu đội lũ lượt kéo nhau ra khỏi hang động. Bọn hắn dưới sự phân phó của đội trưởng, tự lựa chọn cho mình vị trí tốt nhất để ẩn nấp chờ đợi thời cơ. Thành viên các đội từ từ tản đi, chỉ còn năm người ở lại, chuẩn bị đối mặt với Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Vương Hạo chủ động đứng gần Mã Thiên Hoa, mỉm cười nhìn nàng nói:
“Ngươi võ hồn thích hợp viễn trình a, một lát đứng xa một chút.”
“Cần ngươi nhắc hả.” Mã Thiên Hoa bực bội nói.
Vương Hạo cười ha hả, sau đó quay sang Linh Tôn Thượng ba người nói:
“Ba người các ngươi đều là cường công hệ chiến hồn sư, cùng với ta đi nghênh tiếp nó.”
“Được.” Cả ba người lập tức gật đầu, trong mắt không giấu được chiến ý.
Kết quả của lần hành động này, chủ yếu dựa vào sự cố gắng của năm người bọn hắn. Nếu bọn hắn thất bại quá nhanh, tất cả đội viên còn lại kia đều rơi vào vòng nguy hiểm. Ngay cả Vương Hạo bề ngoài thập phần tự tin kia, thế nhưng hắn nội tâm lại đang rất nghiêm túc.
“HỐNG ——.”
Hung bạo khí tức theo tiếng hống khuếch tán trong không khí. Không tới mười hơi thở, Ám Kim Khủng Trảo Hùng mang theo bộ lông vàng óng ánh xuất hiện trong tầm mắt. Bộ dạng nó có vẻ ung dung hơn mọi lần, tựa như đối với hành động của bọn hắn đã đoán được từ trước.
“Tới rồi, mọi người cẩn thận.” Vương Hạo mỉm cười nói.