Độc Phong võ hồn chính là Độc Vũ, loại này võ hồn tương đối kỳ lạ, vẫn có thể tu luyện hồn lực để tăng lên tu vi, nhưng muốn độc tính trở nên mạnh mẽ, cần phải phục dụng vạn độc phẩm trong thiên địa, sau đó chuyển hóa thành tự thân độc tính.
Độc Phong năm nay mười chín tuổi, tu vi năm hoàn Hồn Vương, hắn ở trong Bạch Hổ thành tiểu đội, là nhân vật đứng thứ hai, chỉ sau Đái Thiên Huyền đội trưởng. Đây tuyệt đối là một đối thủ khó nhằn, hoàn toàn không thể đem Dĩ Văn ban nãy ra so sánh.
Nương theo hiệu lệnh Mục Vô Ưu phất lên, Độc Phong hay tay giơ lên trước mặt, tức thì từ bên trong người hắn cuồn cuộn tuôn ra một luồn lục sắc hào quang. Liền sau đó đệ nhất hồn hoàn của hắn sáng lên, lục sắc hào quang này hóa thành một lớp giáp trụ bao phủ thân thể của Độc Phong lại.
Đệ nhất hồn kỹ, Độc Giáp.
Độc thuộc tính, trong tự nhiên không hiếm thấy, đa số đều mang tính chết người. Ở đây Độc Phong nhiều năm qua đã phục dụng không ít thảo dược cùng độc phẩm mang độc tố nặng nhẹ khác nhau, đem hắn trở thành một cái bồn chứa chất độc khổng lồ.
Cũng chính vì phục dụng quá nhiều độc phẩm cho nên tính dục của hắn có vấn đề, trở nên bán nam bán nữ, ngoại hình cũng thay đổi đến mức khó mà nhận ra.
Ngay khi Độc Giáp vừa mặc lên, trong thiên địa tràn ngập mùi độc tố vô cùng khó ngửi, ngay cả Mã Thiên Hoa đã phóng thích Tà Hỏa Phượng Hoàng võ hồn, vẫn không thể kiên trì tâm thái bình tĩnh được nữa.
Từ trên người Độc Phong, Mã Thiên Hoa cảm nhận được sự uy áp không nhỏ. Vả lại độc tính của hắn thực sự kinh người.
Nếu đổi lại là Vân Chính Thiên ra trận, tự nhiên không sợ Độc Phong loại này độc tính. Bởi vì hắn chưởng khống mạnh mẽ băng thuộc tính đã tiếp cận Cực Hạn tầng thứ. Băng lại chính là khắc tinh của Độc. Thế nhưng Hỏa diễm của Mã Thiên Hoa chỉ có thể làm độc tính càng phát huy tác dụng.
Hai mắt ngưng trọng, Mã Thiên Hoa một bước nhảy lùi lại phía sau, tận lực gia tăng khoảng cách với Độc Phong bên kia.
“Hắc hắc... Ngươi chết chắc.”
Độc Phong cười lớn, ngay sau đó hắn một tay duỗi ra, nhẹ nhàng oanh một quyền vào khoảng không trước mặt.
Tức thì một tầng lục sắc hào quang đang bao phủ trên người hắn đột nhiên tách ra một phần nhỏ, hóa thành một mũi tên bắn tới Mã Thiên Hoa vị trí.
Mã Thiên Hoa trong lòng kinh ngạc. Chưởng khống thuộc tính đến bậc này, Độc Phong không hổ là nhân vật thứ hai của Bạch Hổ thành tiểu đội.
Vù!
Độc Tiễn xuyên vân mà tới, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Mã Thiên Hoa. Chỉ thấy nàng hừ lạnh một cái, sau đó tay áo phất lên tức thì nồng nặc hỏa diễm lập tức ngưng tụ thành một cái lá chắn, đem Độc Tiễn kia cường hoành cản lại.
“OANH ——.”
Độc Tiễn bắn trúng Hỏa Thuẫn, lập tức hóa thành một loại chất lỏng màu xanh, bám vào bề mặt Hỏa Thuẫn, sau đó dùng tốc độ cực nhanh bắt đầu lan ra.
“Thiên Hoa, cẩn thận độc tố xâm thực.”
Bên dưới Vân Chính Thiên không nhịn được mà hét lên.
Mà ngay khi hắn vừa hét, tức thì Mục Vô Ưu hiện ra trước mặt, đem hắn một bên vai đẩy lui lại.
“Không được nhắc nhở, nếu không Long Thần thành Mã Thiên Hoa sẽ bị hủy đi tư cách thi đấu.”
Vân Chính Thiên nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau đó lại đưa mắt lo lắng nhìn Mã Thiên Hoa trên võ đài.
Mã Thiên Hoa mặc dù bị bất ngờ với công kích của đối phương nhưng lời nhắc nhở của Vân Chính Thiên làm nàng chợt thanh tỉnh, ngay lập tức hóa giải liên kết với Hỏa Thuẫn, một lần nữa trở lui lại phía sau.
Hỏa Thuẫn mất đi sự liên kết với Thiên Hoa, nó nhanh chóng bị độc tố xâm thực, hóa thành một đoàn Lục Viêm bay thẳng tới Độc Phong vị trí.
Độc Phong há miệng ra trực tiếp nuốt đoàn Lục Viêm này vào, sau đó đánh ợ một cái thật to, gương mặt có vẻ sảng khoái.
“Thật quái dị.” Lương Thế Nhân, Tiếu Phong, Can Hữu Long ba người trăm miệng một lời. Độc Phong này năng lực lại có thể thôn phệ hỏa diễm của Mã Thiên Hoa, làm bọn hắn không khỏi kinh ngạc.
Phải biết hỏa diễm của Tà Hỏa Phượng Hoàng, không phải hạ lưu cấp bậc hỏa diễm có thể muốn nuốt là nuốt được.
Độc Phong có thể làm được như vậy, một phần là do Mã Thiên Hoa đã từ bỏ liên kết với Hỏa Thuẫn từ trước và độc tính cực mạnh của hắn đã xâm thực hoàn toàn. Nhưng loại quỉ dị năng lực này, tuyệt đối không thể xem thường.
Mã Thiên Hoa khá bất ngờ với năng lực của đối phương, nhưng nàng một thân kinh bách chiến ngay lập tức thay đổi chiến thuật, sau lưng đệ nhị hồn hoàn sáng lên.
Phượng Hoàng Bạo Liệt Kích.
“Thích ăn? Vậy thì ăn đi.”
“Hót”
Tà Hỏa Phượng Hoàng ngưng ảnh như thật, ngửa cổ hót vang một tiếng sau đó hai cánh đập mạnh, xông thẳng tới Độc Phong.
Loại này hừng hực hỏa diễm, tuyệt đối khác biệt so với Hỏa Thuẫn ban nãy khiến Độc Phong không khỏi trợn mắt. Mã Thiên Hoa tu vi chỉ là bốn hoàn Hồn Tông, nhưng làm hắn cảm thấy áp lực hơn một số binh sĩ Hồn Vương trong quân đoàn a.
Không dám khinh thường, Độc Phong liền đem hai tay đặt chéo trước ngực, cuồn cuộn Lục sắc hào quang hiện lên, đệ tam hồn hoàn tùy theo lóe sáng.
Thiên Độc Thủ.
Chỉ thấy một đoàn Lục sắc hào quang tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, lóe lên rồi hóa thành một cái cự đại đầu lâu há mồm cắn tới Tà Hỏa Phượng Hoàng bên kia.
“OANH ——.”
Hai đại hồn kỹ va chạm với nhau, kịch liệt nổ lớn vang lên. Toàn bộ chu vi võ đài bao phủ bởi một tầng song sắc ánh sáng giao thoa với nhau, tại trong thiên địa nguyên lực gào hét dữ dội.
Vài giây sau khi tầng song sắc ánh sáng này tản đi bớt, chỉ thấy Mã Thiên Hoa một mặt tái nhợt, tóc đỏ rối tung lên, trên miệng có một vệt tơ máu chảy xuống, thân thể bị chấn lui lại hơn chục mét.
Hiển nhiên va chạm vừa rồi, nàng lại rơi vào hạ phong.
Độc Phong tu vi cao tới năm hoàn Hồn Vương, tổng sản lượng hồn lực so với Mã Thiên Hoa nhiều hơn không ít, hắn lại có ưu thế về thuộc tính võ hồn, cho nên đã áp bức Mã Thiên Hoa vô cùng khốn đốn.
“Thiên Hoa tỷ tỷ.” Trên khán đài, Hàn Thanh Chi gương mặt lo lắng nói. Sau đó bất tri bất giác ngó xuống khu vực chờ chiến, ánh mắt mong mỏi nhìn Vân Chính Thiên.
Vân Chính Thiên lúc này hai mắt âm trầm, toàn bộ tinh thần đều tập trung quan sát. Thần sắc cực kỳ ngưng trọng bỏi vì chiến cục càng lúc càng bế tắc.
Mã Thiên Hoa xui xẻo đụng phải bậc này đối thủ, lại bị khắc chế thuộc tính, thực sự phần trăm chiến thắng giảm đến đáng thương.
Tính ra Can Hữu Long khi nãy, vận khí quả thực rất tốt. Nếu đổi lại đối thủ của hắn là Độc Phong này, chỉ sợ cầm cự không quá năm phút thời gian.
Mã Thiên Hoa liếc mắt nhìn sang Vân Chính Thiên bên dưới, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu. Lập tức ánh mắt nàng không giấu được sự bất ngờ, hàm răng cắn chặt khóe môi mỏng.
“Thực không đánh lại hay sao.”
Giao chiến mặc dù chưa lâu, nhưng chênh lệch song phương khó mà bù đắp được. Miễn cưỡng chiến tiếp không tránh khỏi kết cục thê thảm. Nhưng bỏ cuộc tại đây nàng lại không cam tâm. Vất vả lắm mới tới được bước này, nàng không muốn dễ dàng bỏ cuộc.
Mã Thiên Hoa trong lòng thực sự không cần trở thành Vệ Binh hoặc là Thiên Quân cái gì đó, bởi vì nàng là một thân đệ tử chính tông của Truyền Linh Tháp, sau này sẽ có cơ hội tiến vào cao hơn cấp bậc.
Cho nên Vệ Binh hay Thiên Quân đối với nàng không có ý nghĩa gì.
Nói thẳng ra, gia nhập Chung Cực Hồn Sư Quân Đoạn chỉ có mục đích tìm nơi rèn giũa, đồng thời ở gần Vân Chính Thiên mà thôi. Thế nhưng tuổi trẻ làm sao kiềm được háo thắng tâm tính, với lại Mã Thiên Hoa vốn kiên cường vô cùng, để nàng chấp nhận đầu hàng còn khó hơi là đánh bại nàng.
“Chưa đánh hết sức, dù là ai cũng không bắt ta chịu thua được.”
Mã Thiên Hoa trừng mắt một cái, tức thì hỏa diễm một lần nữa bốc lên, đem thân thể nàng hoàn toàn bao phủ lại, khí tức cũng thuận theo tăng vọt gấp mấy lần.
Nhìn thấy một màn này, Độc Phong không khỏi ngây ngốc. Người ngoài không nắm rõ chứ bản thân hắn làm sao không biết, sở dĩ chiếm được thượng phong từ Mã Thiên Hoa như vậy là do tu vi chênh lệch mà thôi. Hiện tại nha đầu trước mắt còn chưa tới mười tám tuổi, để nàng có thêm vài năm tu luyện, chắc chắn Độc Phong hắn không phải đối thủ của nàng.
“Ngu ngốc.” Độc Phong mắng một tiếng, sau đó đệ tứ hồn hoàn của hắn sáng lên. Tức thì cự đại đầu lâu ban nãy lần nữa ngưng tụ, bất quá lần này không chỉ là đầu lâu, mà còn có thân thể cùng tứ chi, hình thành một bộ xương cốt màu xanh lục.
Trên tay bộ xương này cầm một cây cung có hình thù cổ quái. Đại Khô Lâu hít mạnh một hơi, cánh tay kéo giãn cánh cung sau đó liền bắn ra vô tận Độc Tiễn tràn ngập bầu trời.
Đệ tứ hồn kỹ của Độc Phong, Độc Tiễn Bạo Vũ.
Mắt thấy vô tận Độc Tiễn bắn tới, Mã Thiên Hoa đáy mắt càng thêm kiên định. Đệ tam cùng đệ tứ hồn hoàn đồng loạt sáng lên.
Phượng Dực Thiên Tường và Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích.
Hai cánh phượng triển khai, không có nữa điểm do dự liền đem thân thể nàng xông thẳng tới Độc Tiễn Bạo Vũ kia.
Hưu!
Ở bên ngoài chỉ thấy một trận màu xanh tên độc trút xuống, đem Mã Thiên Hoa thân thể nhỏ bé hoàn toàn nuốt chửng vào bên trong. Sau đó từ bên trong làn mưa độc đó, phản phất trong thấy hỏa diễm điên cuồng bùng nổ, tiếng phượng hót lanh lảnh liên tục vang lên.
ẦM, ẦM!
Mục Vô Ưu làm nhiệm vụ canh trận, hai mắt cực kỳ chăm chú. Chỉ cần Mã Thiên Hoa có dấu hiệu không chịu nổi hắn liền ra tay bảo vệ. Dù sao những thiếu niên ở đây đều là tương lai của nhân loại, không thể để bọn hắn cứ như vậy trong giao đấu mà ngã xuống, sẽ là tổn thất nặng nề cho Nhân Vực.
Độc Phong tinh thần lực đại triển khai, duy trì bộ hài cốt to lớn kia liên tục bắn ra Độc Tiễn. Tuy rằng Mã Thiên Hoa như cũ vẫn bị giam lỏng ở bên trong Độc Vũ, thế nhưng càng lúc hắn càng thấy không đúng.
Vốn dĩ đệ tứ hồn kỹ của hắn, Độc Tiễn Bạo Vũ mỗi lần thi triển đến mức tận cùng như vậy, chỉ cần vài giây liền đem đối phương đánh gục, thế nhưng Mã Thiên Hoa lại có thể kiên trì thời gian lâu như thế.
“Không lẽ nàng muốn buông xuôi?” Độc Phong có chút giật mình. Đây chỉ đơn thuần so đấu mà thôi, hắn cũng không muốn trực tiếp lấy mạng của nàng, dù sao nàng so với hắn nhỏ hơn tới hai tuổi.
Độc Phong hít mạnh một hơi, sau đó gấp gáp giảm bớt uy lực của hồn kỹ, để lộ ra bên trong một cảnh tượng quái dị.
Độc Vũ tan đi liền xuất hiện một quả cầu màu vàng sáng óng ánh. Ở hạch tâm quả cầu chính là Mã Thiên Hoa, nàng thân thể thập phần lành lặng, không một chút thương tổn, trên mặt còn dính lấy một nụ cười toe toét.
“Sao có thể?” Độc Phong kinh ngạc thốt lên.
Bất quá hắn còn chưa biết được câu trả lời, thì từ dưới chân hắn đột ngột dâng lên một cỗ nóng rực khí tức. Ngay sau đó đầu óc lập tức rơi vào trạng thái choáng váng. Độc Phong biết bản thân đã trúng kế tiểu nha đầu bên kia, hắn tận lực thi triển tinh thần lực điên cuồng duy trì sự tỉnh táo. Bất quá tinh thần lực vừa nãy đã tiêu hao khá nhiều cho nên nhất thời không thể chống lại được trạng thái choáng váng này.
Mã Thiên Hoa ở bên trong quả cầu ánh sáng, thản nhiên nói:
“Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích.”
“Ầm ——.”
Tức thì một cột hỏa diễm quang trụ từ dưới chân Độc Phong bắn mạnh lên, đem hắn thân thể dốc thẳng lên cao, y phục bị cháy nham nhở, liền nặng nề rơi xuống mặt đất.
“A. Nha đầu thối.”
Bị một kích bất ngờ như vậy, Độc Phong hai mắt dại ra, tuy nói công kích của nàng còn chưa đủ đem hắn đánh bại, nhưng uy thế và mặt mũi gần như mất sạch.
Siết chặt bàn tay, Độc Phong trong lòng không ngừng gào hét. Nếu như lúc nãy hắn không nương tay sẽ không mất mặt như vậy. Bây giờ có làm gì cũng chính là tự vả vào mặt mình.
Đột nhiên ngay lúc này, Mã Thiên Hoa giải trừ quả cầu ánh sáng, nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, nói:
“Ta chịu thua. Độc Phong ngươi rất mạnh. Mã Thiên Hoa cam bái hạ phong.”
Độc Phong nghe vậy nhất thời ngẩng cả người ra, vốn dĩ hắn dự định sử dụng đệ ngũ hồn kỹ của mình đem nàng trực tiếp đánh bại. Bất quá lời nói của Mã Thiên Hoa làm hắn không biết nên tin hay là không.
Mục Vô Ưu thấy vậy lập tức bay vào chắn ngang hai người, lớn giọng nói:
“Trận thứ hai. Độc Phong thắng.”
Sau đó hắn xoay người nhìn Mã Thiên Hoa, giơ giơ ngón tay cái.
Mã Thiên Hoa cười tít mắt sau đó nhảy khỏi võ đài, trở lại chờ chiến khu của Long Thần thành.
Kỳ thực Mã Thiên Hoa chịu thua như vậy, chính là thuận theo ý muốn của Vân Chính Thiên, vả lại nàng biết nếu như Độc Phong khi nãy không có nương tay, hắn chỉ cần kiên trì gia cố cho Độc Tiễn Bạo Vũ.
Ngay khi thời gian sử dụng Hồn đạo vòng phòng hộ vừa hết, nàng hẳn sẽ bị thương rất nặng.
Nếu chân chính chiến trình sinh tử, Mã Thiên Hoa cũng không dám kiên trì tới tận giờ phút này. Dù sao nàng muốn thử nghiệm để biết được cực hạn của bản thân mình hiện đang ở đâu.
“Tuy hơi thất vọng nhưng ta đã cố hết sức.” Mã Thiên Hoa lè lưỡi nhìn Vân Chính Thiên nói.
Đột nhiên Vân Chính Thiên đưa tay kéo đầu nàng vào trong lồng ngực, có chút buồn bực nói:
“Lần sau còn không nghe lời ta, ta đánh ngươi.”
Mã Thiên Hoa nghe vậy, càng vùi đầu vào ngực của hắn mà mỉm cười.
Mục Vô Ưu trên võ đài tằng hắng mấy cái, trận thứ hai đã xong, hiện tại xác định được ba binh sĩ đầu tiên vào được Bát Cường, cũng nên tiến hành trận tiếp theo.
“Trận thứ tư. Tỳ La thông báo bỏ cuộc. Từ Thiên Phong thắng. Cho nên chúng ta sẽ tiếp tục trận thứ năm. Vân Chính Thiên đấu với Từ Vân.”
Vân Chính Thiên còn đang bận rộn bên dưới đột nhiên nghe tên mình được xướng lên, hai mắt hắn đồng thời lóe sáng.
Long Thần thành đã bị loại một người, hiện tại để vực dậy sỹ khí đồng đội. Trận này hắn không chỉ cần phải thắng, mà còn phải thắng một cách tuyệt đối.
..............