Vân Chính Thiên khoanh chân xếp bằng, hai mắt ôn dưỡng, trên người nguyên tố chi lực ba động không ngừng. Ở trong thể nội, nơi trái tim vị trí, Thần Hạch như một khỏa chói lọi lưu kim thạch, nhàn nhạt hoàng kim khí lưu lan chậm rãi lan tỏa mà ra. Chỉ có Vân Chính Thiên chính hắn mới cảm nhận được, Thần Hạch chỗ sâu nhất, có lưu lại một tia chính thống thần lực.
Hắn nhân sinh kiếp này đã gặp qua hai vị thần cách, một vị chính là Kiếm Si Quý Tuyệt Trần, giao phó cho hắn đệ nhất hồn hoàn. Một vị chính là Truyền Linh Tháp người sáng lập, Linh Băng đấu la Hoắc Vũ Hạo, giúp hắn nhận thức được chính mình lực lượng nguồn gốc. Mà ở trong Thần Hạch lưu lại một tia thần lực chính là do Hoắc Vũ Hạo lưu lại cho hắn.
Vân Chính Thiên là người thông minh, hắn rất hiểu Hoắc Vũ Hạo đại nhân đã dụng tâm lương khổ như thế nào. Một điểm nhỏ nhoi thần lực đó không phải để cho hắn tùy tiện sử dụng, càng không phải bảo mệnh một cái thủ đoạn, mà trên hết đó có thể là manh mối trọng yếu và then chốt nhất để tìm được chìa khóa mở ra cánh cửa lui tới Thần Vực. Vì lẽ đó, bình thường mà nói Vân Chính Thiên cũng sẽ không đánh chủ ý đi nhìn xem còn sót lại nho nhỏ thần lực kia, bởi vì căn bản hắn không cần sử dụng đến chúng, vậy mà bây giờ làm ra ngưng thần nội thị thăm dò động thái, tự nhiên có điều muốn cân nhắc.
“Đệ ngũ khảo đến giờ vẫn như cũ thất bại, nhờ vậy toàn đội có cơ hội rèn giũa thực chiến cùng nắm bắt hiểu ngầm tác chiến phương thức, lại có thể thông qua chiến đấu cảm ngộ được nguyên tố chân ý, đây cũng là một chuyện tốt. Bất quá chân ý nguyên tố đến hiện tại đã tích lũy không ít, tuy rằng mỗi lần thất bại đều bị khảo nghiệm tước đoạt lại một phần chân ý vừa mới hấp thu, nhưng chung qui không có đáng kể. Chân ý trong cơ thể đã có dấu hiệu bão hòa, tiếp tục kéo dài khảo nghiệm chỉ tốn công vô ích.” Vân Chính Thiên trong lòng suy nghĩ, tâm niệm điều động, dào dạt nguyên tố khí lưu bị hắn hút vào trong.
“Trải qua mấy lần cùng hồn thú đội ngũ quyết chiến, đối với bọn chúng năng lực chiến đấu đã thông hiểu hơn năm phần, tỷ lệ chiến thắng cũng đề cao rất nhiều. Duy nhất khó khăn chính là Ngân Long Vương cùng Ám Ma Tà Thần Hổ, một khi bị dồn ép vào chân tường, bọn chúng sẽ bạo lộ ra kinh người sức chiến đấu, trong chớp mắt lật ngược thế cờ. Bất quá, dựa theo quá khứ mấy lần khảo nghiệm cũng đã chứng minh, chỉ cần tìm ra mấu chốt điểm thì khảo nghiệm độ khó lập tức bạo hàng. Đệ ngũ khảo điểm mấu chốt xem ra vẫn ở trên người Ngân Long Vương cùng Ám Ma Tà Thần Hổ. Mà rất rõ ràng hai đầu hồn thú này sẽ không bao giờ cùng lúc triển khai chiến đấu, như vậy mấu chốt chính là ở tiền kỳ chiến đấu, trực tiếp đem Ám Ma Tà Thần Hổ miểu sát, sau đó toàn đội cùng nhau đối phó Ngân Long Vương.” Vân Chính Thiên nội tâm âm thầm phân tích, trí tuệ phương diện luôn luôn là hắn thế mạnh, chỉ cần trải qua mấy lần thực nghiệm, nắm giữ đầy đủ manh mối, hắn liền có thể suy tính đến tột cùng.
Vân Chính Thiên ở trong thể nội ngắm nhìn Thần Hạch thêm một chút nữa, sau đó mắt bạc chậm rãi mở ra, tràn ngập kim quang sáng lạn.
“Chính Thiên, bây giờ làm gì?” Ở bên tai vang lên một cỗ nhu mì thanh âm, không cần nhìn sang cũng biết chính là Mã Thiên Hoa đang ở bên cạnh bồi bạn hắn. Một đầu tóc đỏ buông xõa ở sau lưng, thân vận một bộ váy đen ôm sát, Mã Thiên Hoa vóc người thành thục quyến rũ làm bất cứ ai nhìn thấy cũng rung động. Trải qua hấp thụ đại lượng hỏa nguyên tố chân ý, nàng hỏa thuộc tính chưởng khống đã đạt tới trình độ tinh hoa nội liễm, không động thì thôi, đã động thì có thể đốt cháy cả thương khung, hơn nữa trên người nàng Thần Phượng huyết mạch cũng dần dần bị nắm ở trong tay, trong tương lai nếu có thể hoàn toàn thuần hóa cỗ lực lượng này, Mã Thiên Hoa thực lực sẽ còn tăng vọt.
Ân Minh Tuyết tá túc một bên còn lại, một đôi mị nhãn ôn hòa nhìn hắn. Vân Chính Thiên gần đây mới phát hiện, nàng kỳ thực là một người thù rất dai a, vì cảm thấy Ám Ma Tà Thần Hổ coi thường cùng sỉ nhục mình, cứ mỗi lần tác chiến nàng đều chủ động đi đối phó nó. Mặc dù chưa từng thắng thế lấy một lần, nhưng nguyên tố chân ý trên người Ám Ma Tà Thần Hổ cũng thuộc về nàng không ít. Đặc biệt là cái kia tà ác thuộc tính chân ý, cả đội năm người cũng chỉ có nàng và Vân Chính Thiên mới có thể tiếp nhận.
Kỳ thực nàng vẫn còn giấu giếm chưa có nói ra cho Vân Chính Thiên biết, nàng võ hồn đúng là thần chi võ hồn, nhưng không thuộc Thần Giới mà là thuộc về Ma Giới, lại có kiếp trước ký ức lưu lại, biết được vô số quan trọng tình báo. Nhưng bây giờ chưa phải thời điểm cần phải nói ra, cho nên nàng vẫn một mực ẩn giấu ở trong lòng.
Can Hữu Long cùng Lương Thế Nhân song song mà đứng, cả hai lúc này khí thế dào dạt, trong mắt tràn ngập tinh quang. Ngoại trừ Vân Chính Thiên ra, hấp thu được nhiều nguyên tố chân ý kế đến phải kể đến hai tên này. Bởi vì cả hai tính lưu động khi thực chiến quá cao, Vân Chính Thiên không khách khí bố trí cho bọn hắn rất nhiều chiến thuật, lần lượt đối phó từ trên xuống dưới năm cái hồn thú, không có đứa nào mà bọn hắn chưa đánh qua.
Can Hữu Long ưu điểm rõ ràng là lực lượng, mà lực lượng thuộc tính chân ý chính là luôn luôn tràn đầy, phàm là vạn năm tu vi hồn thú trở lên, không kể đến thiên phú nắm giữ nguyên tố, chỉ riêng lực lượng thuộc tính cũng đã cực kỳ hùng hậu rồi. Vì vậy Can Hữu Long hấp thụ lực lượng chân ý có thể nói muốn tiêu hóa không xong, phải chủ động buông tha. Hắn lúc này thân đã cao vượt quá hai mét, hai vai lực lưỡng, tấm lưng bồ tượng, cơ ngực săn chắc, tựa như có thể gánh được cả thái sơn. Hắn mặc một bộ làm bằng lông thú may thành chiến phục, không có tay áo, để lộ ra một đôi cánh tay thô ráp, đen nhám, phản phất giống như vẫn ngoại thiên thạch trải qua rèn đúc mà thành, kích thước có thể lấy so sánh với bắp đùi của Vân Chính Thiên. Hơi thở của hắn sặc mùi bạo lực, thế nhưng khí thái lại trầm ngưng khó tả, mang tới một cảm giác thâm sâu khó lường. Nhiều lúc mọi người còn tưởng hắn là viễn cổ bạo lực chủng tộc còn sót lại mà không phải nhân loại đấy a.
Trái ngược với vẻ bạo lực hung hãn của Can Hữu Long thì Lương Thế Nhân có vẻ đạo mạo hơn, hắn trên người khoác một bộ kim sắc chiến giáp, hoàng kim lân phiến trải rộng từ trên xuống dưới, vô cùng đặc sắc. Hắn chiều cao không giống như Can Hữu Long khủng bố như vậy, lại cùng Vân Chính Thiên có điểm tương đồng. Da thịt một mảnh trắng trẻo nhưng lại cực kỳ khỏe khắn, cốt cách dẻo dai, một đầu tóc đen rũ xuống che lấp hai bên gò má. Công bằng mà nói, Lương Thế Nhân cũng sở hữu tuấn tú dung mạo, mang theo một nét phong trần lãng tử, tuy không giống như Vân Chính Thiên luôn luôn lộ ra lạnh lùng phong thái như vậy, nhưng cũng đủ để khiến khác giới nữ nhi động tâm.
Có thể nói Vân Chính Thiên người bạn đầu tiên ở thế giới này, ngoại trừ cha mẹ ra thì chính là Lương Thế Nhân. Từ khi còn nhận thức hắn là Tiểu Mã, cho đến hiện tại phong trần lãng tử Lương Thế Nhân là cả một kỳ tích, hắn vốn là một cô nhi bị vứt ở vệ đường, may mắn được Chu Bá Thước nhân hậu đem về nuôi nấng. Luôn bị người khác xem thường vì hồn lực tuy cao nhưng lại không có lực chiến, bị thiên hạ gán ghép ác ý Tiểu Mã tên. Gặp được Vân Chính Thiên từ trong rừng sâu bước ra chính là bước ngoặt cuộc đời của hắn, võ hồn thành công thức tỉnh lần hai, có được cường đại lực chiến, Tiểu Mã mới danh chính ngôn thuận nói cho mọi người biết, Tiểu Mã chỉ là thiên hạ ác ý đặt tên, hắn tên thật lại là Lương Thế Nhân.
Vân Chính Thiên cũng từng nói, nếu không có hắn dị biệt hào quang, Lương Thế Nhân mới chính là thời đại này nổi bậc nhất người. Nhưng điều này không quan trọng lắm, bởi vì Vân Chính Thiên nguyện vọng chính là bước đến đỉnh cao sức mạnh cùng với những người huynh đệ này. Lương Thế Nhân đối với Vân Chính Thiên, không phải là đi theo bóng lưng của hắn, mà là chân chính ngang hàng tư thái mà đi. Lấy lôi nguyên tố phương hướng làm trọng yếu tu luyện chi lộ, Lương Thế Nhân từng bước từng bước đi tới đỉnh cao.
Vào lúc này cả đội thực lực so với lúc trước có cực lớn tăng trưởng, không phải về cấp bậc hồn lực mà là tâm tính cùng năng lực thực chiến phương diện. Hai cái lý luận này không phải cứ tu vi cao là thông thạo, mà cần phải trải qua vô số chiến đấu dần dần đúc kết mà ra. Thời Không chi thần khảo nghiệm mang tới lợi ích xác thực to lớn.
Nhìn thấy trong mắt đồng bạn toàn bộ đều tràn ngập tự tin, Vân Chính Thiên trong lòng vui vẻ, mỉm cười nói: “Được rồi, hoàn thành khảo nghiệm thôi.”
Một lần nữa tiến nhập đệ ngũ khảo nghiệm, không gian phòng hộ dựng lên, bao bọc lấy một vùng đồi núi rộng lớn, ở bên trong liên tục vang lên ngập trời chém giết thanh âm, vô số kỳ dị hồn kỹ mang theo đủ loại màu sắc luân phiên nở rộ. Khoảng chừng mười lăm phút sau, không gian phòng hộ vỡ nát, để lộ ra bên trong năm đạo thân ảnh, tràn ngập lấp lánh hào quang.
Thời Không chi thần, đệ ngũ khảo rốt cuộc xong rồi.