Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cầm lấy viên huyết châu trên tay, Vân Chính Thiên tinh thần khẽ động, một lát sau hắn kinh ngạc phát hiện, bên trong viên huyết châu này áp súc một lượng lớn máu huyết, vừa vặn đủ một bình máu. Xem ra nơi này bọn họ số lượng máu đều qui đổi thành huyết châu.

“Lúc nãy quên hỏi Lăng nhi mấy cái việc này.”

Trong lòng có chút tiếc nuối, bây giờ phải tự mình tìm hiểu thôi. Cất viên huyết châu vào giới chỉ, Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn tên gầy guộc, nói:

“Ngươi dẫn đường đi, tiện thể nói cho ta nghe một chút cớ sự, tại sao muốn giết hắn.”

Tên gầy guộc nghe vậy, trong đáy mắt bỗng xuất hiện vẻ ngây ngốc, hắn nhỏ nhẹ đáp lại:

“Tiểu hiệp ngươi đừng hỏi mấy câu hiển nhiên như vậy, ở đây ghét ai chỉ cần giết đi, không lẽ ngươi chưa từng giết người.”

“Ồ.” Vân Chính Thiên nội tâm thoáng dao động, Huyết Đô rõ ràng không có luật lệ, không vừa mắt ai liên có thể ra tay giết chết, hoặc đánh không lại liền thuê cao thủ ra tay.

“Tiểu hiệp, ngươi giết hắn xong, máu trong người hắn một nữa đều cho ngươi, được chứ?”

Tên gầy guộc vừa đi vừa nói.

Vân Chính Thiên mỉm cười đáp:

“Đều cho ngươi hết, chỉ cần ngươi nói cho ta nghe phương thức áp chế máu tươi thành viên huyết châu này là được.”

Lần này lại tới lượt tên gầy guộc kinh ngạc, hắn dừng chân đưa mắt nhìn Vân Chính Thiên một lượt từ trên xuống dưới. Gương mặt tỏ vẻ nghi hoặc hỏi:

“Ngươi là người mới?”

Vân Chính Thiên không giấu giếm gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

“Ai da, sao ngươi không nói sớm, ta còn tưởng ngươi vừa tham gia thi đấu bên trong đấu trường ra. Thôi thôi không thuê nữa, trả lại ta viên huyết châu.”

Tên gầy guộc một tay vỗ mạnh vào trán. Thì ra hắn tưởng Vân Chính Thiên là Huyết giả đấu sĩ, cho nên vừa nãy mới lên tiếng mời gọi. Không ngờ lại mời trúng một tên chân ướt chân ráo vừa tới Huyết Đô.

“Nhiệm vụ đã nhận há có thể từ bỏ, ngươi cứ tin ta.” Vân Chính Thiên mỉm cười nói, gương mặt thập phần bình tĩnh.

Tên gầy guộc bất đắc dĩ nói:

“Không phải ta không muốn nhờ ngươi giúp, mà người ta muốn giết hắn không phải kẻ tầm thường. Hắn là Huyết giả đấu sĩ cấp một a. Ngươi mới tới mà dây vào hắn, có khi lại thiệt thân.”

Vân Chính Thiên thoáng trầm ngâm một chút, sau đó lấy ra viên huyết châu kia quẳng lại cho hắn, cười nói:

“Viên huyết châu này ta không nhận nữa, nhưng ta vẫn giúp ngươi giết hắn. Phân nữa máu tươi trong người hắn sẽ là của ta, được chứ?”

Tên gầy guộc nghe vậy nội tâm thoáng chấn động, thiếu niên trước mặt tuổi tuy không lớn nhưng bá khí phải nói vô cùng cường hoành. Hắn lời nói lại tràn ngập tự tin, không lẽ hắn thực sự có năng lực giết chết một tên Huyết giả đấu sĩ cấp một.

Vả lại hắn cũng đã trả lại viên huyết châu, xem như làm không công rồi. Một nữa máu tươi kia coi như phần thưởng cho hắn đi, nếu hắn có bổn sự này.

Tên gầy guộc suy nghĩ, một lát sau gật đầu nói:

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lần đầu đến với nơi xa lạ này, Vân Chính Thiên luôn trong tâm thái thận trọng tới mức tối đa. Vừa hay tên gầy guộc này lại đem tới cho hắn một cơ hội thử nghiệm. Đối phương là Huyết giả đấu sĩ cấp một, đại biểu hắn sinh hoạt ở Huyết Đô đã được một thời gian. Coi như đem hắn làm vật tế phẩm trước khi tham gia đại đấu trường.

Tên gầy guộc dẫn Vân Chính Thiên đi tới một vùng đất có phần hẻo lánh, dân cư nhà cửa cũng thưa thớt, khắp nơi tràn ngập mùi tử khí, đúng là nơi thích hợp để giết người mà không muốn ai biết.

Vân Chính Thiên cũng không sợ tên gầy guộc dẫn hắn vào bẫy, bởi vì hắn từ trên người tên này không cảm nhận được một tia nguy hiểm nào. Vân Chính Thiên đối với sát khí thập phần quen thuộc, cộng với tinh thần lực của hắn, muốn ở trước mặt hắn làm vài ba thủ thuật che dấu coi như vô nghĩa.

Bước chân dần chậm lại, tên gầy guộc cẩn trọng quan sát bốn phía, sau đó hắn nhìn Vân Chính Thiên dò hỏi:

“Ngươi có đem vũ khí theo không?”

Chưa đợi Vân Chính Thiên trả lời, hắn ngồi xuống mặt đất dào đào bới bới, dưới lớp cát màu đỏ, hắn lôi lên một cái bao màu đen. Bên trong bao có khá nhiều vũ khí, từ dao nhỏ cho đến chùy, đoản kiếm các loại.

Bầy ra trước mặt, tên gầy guộc tiếp lời:

“Ngươi tùy tiện lấy đi.”

Sau đó tên gầy guộc cũng tự lấy cho mình hai con dao nhỏ giấu vào trong người. Vân Chính Thiên thấy vậy lắc đầu từ chối nói:

“Ngươi cất đi, ta có vũ khí rồi.”

“Vũ khí của ngươi đâu, ta nãy giờ không thấy, hay là ngươi sử dụng ám khí.”

Tên gầy guộc ánh mắt có phần tò mò nhìn Vân Chính Thiên. Bất quá trái với dự liệu của hắn, Vân Chính Thiên lại lắc đầu, sau đó đi tới một gốc cây liễu bên đường, trực tiếp lấy xuống một cành liễu dài, cười nói:

“Đây là vũ khí của ta.”

Tên gầy guộc thấy vậy, trong lòng bất giác có chút mắc cười tên này không phải có vấn đề về thần kinh chứ, cành liễu mỏng manh như vậy làm sao có thể giết người. Cho rằng Vân Chính Thiên đùa giỡn, hắn cười nói:

“Ngươi hài hước quá, tiểu hiệp, chọn vũ khí lẹ đi, thời gian không còn sớm.”

Vân Chính Thiên bất ngờ nhìn hắn nói:

“Ngươi bị đui à, vũ khí của ta nè.”

Tên gầy guộc còn đang tính mở miệng nói gì đó, đột nhiên ở phía trước hai người bọn hắn có ba đạo thân ảnh cao lớn xuất hiện, tên đi giữa dáng người vạm vỡ, gương mặt bặm trợn, râu ria xồm soàm, sát khí trên người hắn vô cùng nồng nặc.

Hai tên đi bên cạnh dáng người phổ thông, bgương mặt âm trầm, tròng mắt lạnh lẽo. Cả ba tên đều hướng về phía tên gầy guộc mà đi tới.

“A Bính, ngươi còn không mau trả nợ, hôm nay liền lấy mạng ra trả đi.”

Tên đi giữa vừa nhìn thấy tên gầy guộc, lập tức gầm lên. A Bính hai mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, sau đó quay đầu nhìn Vân Chính Thiên gấp gáp nói:

“Là bọn hắn, tiểu hiệp ngươi mau cứu ta.”

Vân Chính Thiên gương mặt nghi hoặc nhìn lại tên A Bính, nói:

“Ngươi không phải nói một người sao, bây giờ lòi ra ba tên.”

A Bính giọng run rẩy đáp:

“Ta cũng không biết, bình thường hắn chỉ đi có một mình thôi.”

Vân Chính Thiên có chút bực mình nhưng không có trách gì thêm, trực tiếp đi ra chắn trước mặt A Bính. Tên vạm vỡ đi chính giữa bắt gặp thiếu niên tóc trắng, hai mắt hắn đột nhiên âm trầm, nói:

“Tiểu tử, ngươi là ai, tại sao nhúng tay vào việc của ta.”

Vân Chính Thiên ngạo nghễ cười nói:

“A Bính đây cho ta một viên huyết châu, để đổi lấy mạng của ngươi a.”

Cả ba tên vừa nghe Vân Chính Thiên nói, nhất thời lông tóc trên người dựng ngược, lông mày động dạng nhướng lên, nộ hỏa trong người muốn phát tác. Bất quá bọn hắn vẫn không có vội vàng động thủ, vạn nhất Vân Chính Thiên là cao thủ thì lại ăn không ít khổ, tốt nhất là dò xét một chút.

Vân Chính Thiên trông thấy bọn chúng không có gấp công, trong lòng thầm tán thưởng, ở Huyết Đô này xem ra khó lường, ngay cả một tên Huyết giả đấu sĩ cấp một cũng có tâm lý bình tĩnh như vậy.

“Ngông cuồng tiểu tử, niệm tình ngươi là người mới ở đây, ta không chấp nhất. Tên A Bính sua lưng ngươi thiếu nợ bọn ta năm viên huyết châu, nếu ngươi muốn giúp hắn, vậy thì lấy máu ra mà trả.”

Tên vạm vỡ ngữ điệu không chút nhúng nhường, hắn cười lạnh nói.

Vân Chính Thiên nghe vậy, ánh mắt lườm sang A Bính sau lưng, mỉa mai nói:

“Ngươi thiếu nợ người ta năm viên huyết châu, vậy mà chỉ trả cho ta có một viên, xem ra cũng không phải dạng tốt lành gì.”

A Bính nghe vậy cũng trầm mặc không đáp. Vân Chính Thiên lại liếc nhìn đám người bên kia, thản nhiên nói:

“Đáng tiếc ta đã nhận tiền công rồi, không thể không làm, các ngươi ai lên trước.”

Cơ mặt tên vạm vỡ có chút co giựt, hắn vạn lần không ngờ tên thiếu niên gương mặt non choẹt có chút đẹp trai trước mặt, lại không sợ trời không sợ đất như vậy. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đã như vậy, ta sẽ cho tiểu tử vô tri ngươi biết, đùa giỡn với tử thần sẽ có kết cục gì.”

Vừa dứt lời, hai tên bên cạnh rút ra hai thanh đao, trực tiếp xông tới, trên người bọn hắn sát khí tỏa ra nồng nặc. Bọn hắn phân biệt theo hai hướng khác nhau mà xông lên, một tên duy trì phương thẳng xuyên tới, một bên đánh một vòng cung từ bên trái đánh qua.

Phi thường phối hợp ăn ý, xem ra bọn chúng không phải lũ tầm thường mà là sát thủ được đào tạo bài bản.

Vân Chính Thiên ánh mắt bình tĩnh, hắn cành liễu giơ lên, lắc người một cái trực tiếp xuất hiện ở trước mặt tên sát thủ đang xông tới theo phương thẳng.

“Cành liễu? Khặc khặc tiểu tử ngươi điên rồi.” Tên vạm vỡ ở phía sau cười lớn, đối với hắn Vân Chính Thiên không phải đang chiến đấu nữa, mà là nạp mạng a.

Vân Chính Thiên tốc độ nhanh như chớp, thoáng cái đã tiếp cận tên sát thủ, ánh mắt hắn có chút bất ngờ nhưng không có nữa điểm hoảng sợ, cự đao từ trên cao chém xuống, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Vân Chính Thiên mà chém.

Ngay lúc này, đồng tử Vân Chính Thiên đột nhiên lóe sáng, cành liễu trong tay hắn vốn dĩ vô cùng mảnh mai, đang rũ xuống lại trở nên cứng cáp lạ thường, một cỗ khí tức sắc bén tỏa ra xung quanh.

Nhanh như chớp một vệt kim quang lóe lên. Tên sát thủ cự đao còn chưa kịp chém xuống, hắn lập tức cảm nhận được một chút đau nhói nơi cổ họng. Đồng tử từ từ di chuyển xuống, hắn kinh hoảng phát hiện, cổ họng của mình đã bị cành liễu của Vân Chính Thiên xuyên thủng, từ chỗ vết thương máu tươi bắt đầu tuôn ra.

Vân Chính Thiên gương mặt không hề biến sắc, cành liễu trên tay hắn từ từ rút ra, kéo theo phía sau một trận máu tươi phun thẳng ra ngoài. Tên sát thủ thứ hai đang lao tới cũng đình chỉ hành động, đưa mắt nhìn một màn vốn không thể xảy ra được.

Tên sát thủ bị cành liễu xuyên thủng cổ họng, tứ chi lập tức bủn rủn, cự đao trên tay cũng buông ra. Hắn trực tiếp quì xuống sau đó ngã sấp mặt, không còn cử động, trực tiếp vong mạng.

Vân Chính Thiên ung dung phất nhẹ cành liễu trên tay, máu tươi tạo thành một đường thẳng dính trên mặt đất, sau đó hắn quay sang nhìn tên sát thủ còn lại, ánh mắt cười cợt nói:

“Tới lượt ngươi a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK