Huyết Đế trọng nhất chính là mặt mũi. Vân Chính Thiên năm lần bảy lượt xúc phạm và hắn vẫn bình tĩnh như vậy, đã là chuyện ngàn năm có một. Vậy mà bây giờ hắn biểu hiện ưu tú như vậy, vô tình đã chiếm được sự ủng hộ của đám đông, theo đà này một lát Huyết Đế có làm khó hắn đi chăng nữa, đám đông nhất định sẽ lên tiếng bênh vực.
Đến lúc đó Huyết Đế chắc chắn sẽ nộ hỏa xung thiên, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không khuyên can được.
"Thiên, tất cả đều do ngươi mà ra, một lát có mệnh hệ gì chỉ có thể tự trách mình."
Nàng thở dài ngao ngán nói.
Vân Chính Thiên ở bên dưới, hơi thở có chút dồn dập. Đối mặt với vạn năm hồn thú bây giờ, là quá sức miễn cưỡng. Toàn bộ thủ đoạn gần như đem thi triển ra bằng hết, thế nhưng chỉ có thể đem Kim Hắc Ma Thần Hổ miễn cưỡng cầm cự.
Muốn chém giết đầu hồn thú này, thực lực Vân Chính Thiên bây giờ còn xa không đủ.
Kim Hắc Ma Thần Hổ sau một hồi án binh hồi khí, nó lúc này duỗi người một cái, đầu hổ lắc lắc tống khứ ngoại vật bám trên cơ thể ra. Nhe nanh nhìn Vân Chính Thiên gầm gầm gừ gừ. Xem ra nó vẫn còn sung mãn lắm, so với Vân Chính Thiên gương mặt tái nhợt bên kia thì dễ nhìn hơn nhiều.
"Giết hắn đi."
Huyết Đế ngồi trên vương tọa, khẽ nói. Tức thì Kim Hắc Ma Thần Hổ thân ảnh hư huyễn xông lên. Thời gian chiến đấu càng dài, áp chế huyết thống càng mất đi hiệu quả. Bây giờ Kim Hắc Ma Thần Hổ mới có thể thỏa sức mà thi triển năng lực thực sự của mình.
Vân Chính Thiên ánh mắt ngưng trọng, trong mắt lóe lên một tia kim sắc. Quang Minh Thánh Kiếm lập tức xuất hiện, một kiếm như muốn bổ đôi thiên địa ra làm hai, hung hăng hướng Kim Hắc Ma Thần Hổ mà chém tới.
Bất quá Kim Hắc Ma Thần Hổ khôi phục thực lực, tốc độ thập phần quỉ dị, trong một tia sát na tránh né được một kiếm này, ngay sau đó nó đánh một vòng, từ bên hông một trảo cực mạnh đánh ra.
Vân Chính Thiên trong mắt lộ rõ vẻ hoang mang, tốc độ Kim Hắc Ma Thần Hổ đột ngột tăng lên, nhất thời hắn trở tay không kịp, ngay khi hổ trảo vỗ vào hông, một trận đau đớn kịch liệt truyền khắp cơ thể. Thân thể hắn bị đánh ngã sấp mặt xuống đất lê lết một đường dài hơn năm mươi mét mới dừng lại.
Máu nóng từ cổ họng nhanh chóng trào ra, y phục do ma sát với sân thi đấu mà trở nên rách nát. Vẻ kinh sợ hiện hữu trên gương mặt đầy máu của hắn. Kim Hắc Ma Thần Hổ năng lực thực sự không ngờ lại mạnh đến như vậy.
Chênh lệch tu vi đã không còn cách nào bù đắp được.
Một trảo vừa rồi đem một bên hông của hắn cào nát, máu thịt bầy nhầy. Vân Chính Thiên cố gắng nhịn đau, đem hồn lực phong ấn kinh mạch chỗ bị thương, tạm thời cầm máu lại.
Kim Hắc Ma Thần Hổ không bỏ qua cơ hội tốt, nó tứ chi giẫm mạnh, thân thể một lần nữa phóng lên cao, nhanh như chớp mắt giáng thẳng xuống vị trí Vân Chính Thiên đang nằm.
"Chết tiệt."
Vân Chính Thiên nghiến răng, lập tức Hỏa Phượng Dực triển khai, đem hết sức bình sinh tránh đi càng xa càng tốt. Kim Hắc Ma Thần Hổ thân thể vừa giáng xuống, tức thì đại địa một trận run rẩy kịch liệt, lấy vị trí cự hổ làm hạch tâm, xung lực từ bốn phương tám hướng khuếch tán ra, bạo vũ tàn sát bừa bãi, đem Vân Chính Thiên người đầy máu còn chưa kịp lui khỏi phạm vi oanh kích, trực tiếp đánh bay đi.
"ẦM."
Cả người nện thẳng xuống đất, hắn lần này không còn hơi sức mà gượng dậy nữa. Kim Hắc Ma Thần Hổ sau khi liên tiếp đắc thủ, nó lập tức lại gần Vân Chính Thiên, ánh mắt không giấu được sự đắc ý.
Trận chiến này, Kim Hắc Ma Thần Hổ rõ ràng đã chiến thắng.
Trên khán đài, vạn cư dân Huyết Đô ánh mắt âm trầm, đối với tình hình trên sân thi đấu có chút tiếc nuối. Thiên bày ra bản thân thực lực ưu tú như vậy xứng đáng nhận được nhiều hơn, chỉ trách Huyết Đế nhìn hắn không vừa mắt.
Vân Chính Thiên nằm ở trên mặt đất, trơ mắt nhìn Kim Hắc Ma Thần Hổ tiến tới trước mặt. Phản phất thời gian như chậm lại, trước mắt chính là thời khắc sinh tử của hắn, chỉ cần Kim Hắc Ma Thần Hổ một trảo vỗ xuống, Vân Chính Thiên sẽ mất mạng.
Bất quá Vân Chính Thiên không có dấu hiệu của sự tuyệt vọng, trên tay Hắc Kiếm bỗng nhiên hiện ra, dùng một chút hơi tàn còn xót lại chém lên. Đối với đòn này của hắn chỉ là giãy chết, Kim Hắc Ma Thần Hổ tất nhiên không để vào mắt, nó cũng không có tránh né, một chân đưa lên đem cánh tay của hắn hung hăng giẫm xuống.
"A A A."
Đau đớn cùng cực cảm giác truyền lên đại não, hắn mắt bắt đầu mờ dần, có chút không kiểm soát được ý thức nữa.
Kim Hắc Ma Thần Hổ một chân vừa giẫm lên tay hắn, sau đó nhấn xuống, vừa nhấn vừa xoáy mạnh, Vân Chính Thiên tiếng hét vang vọng đại đấu trường. Trên khán đài một số nữ tử không chịu được cảnh tra tấn mà quay mặt đi.
Đại sứ giả ở trên đài cao cũng vô phương giúp đỡ, nàng hai mắt tiếc nuối nhìn thiếu niên bên dưới, lại xoay nhìn Huyết Đế sau lưng. Bất quá hắn hai mắt vẫn vô cảm, tựa như sinh mạng của Thiên sắp trôi qua hoàn toàn không có một chút quan hệ nào.
Kim Hắc Ma Thần Hổ dường như tra tấn con mồi đã đủ vui, nó miệng lớn há ra, chuẩn bị đem Vân Chính Thiên đỉnh đầu cắn xuống. Vân Chính Thiên thực sự không tránh được cái chết.
"Tới đi súc sinh." Vân Chính Thiên trong thời khắc sinh tử cận kề, tinh thần vẫn vô cùng bất khuất, không hề cúi đầu hay sợ hãi. Hắn nội tâm đã chuẩn bị cho việc này ngay từ khi tham gia thi đấu tại Huyết Đô.
Tuy thời gian ngắn ngủi nhưng kiếp này hắn rất mãn nguyện. Tình thân, bằng hữu, tri kỷ hắn đều có được. Chỉ tiếc thời gian ngắn ngủi khiến hắn có chút tiếc hận. Hắn còn nợ một lời giải thích với Mã Thiên Hoa, hắn còn chưa phụng dưỡng cha mẹ được một ngày.
Hắn... còn nợ Vĩnh Lăng một đoạn ân tình.
"Xin lỗi ngươi, Lăng nhi, không thể dẫn ngươi rời khỏi Huyết Đô được rồi."
Vân Chính Thiên bùi ngùi than thở, đây cũng chính là lời cuối mà hắn thốt ra, sau đó Kim Hắc Ma Thần Hổ hung hăng cắn xuống. Vân Chính Thiên lúc này, hai mắt nhắm lại, hắn sẵn sàng đón nhận cái chết.
"Buông hắn ra."
"Bốp."
Ngay lúc Kim Hắc Ma Thần Hổ đang chuẩn bị kết liễu đối thủ, tức thì đầu bị vật lạ ném vào. Mặc dù dị vật không làm nó bị thương, nhưng đã kẽo dài được chút sinh mạng bé nhỏ bên dưới.
"Đúng vậy, cút đi súc sinh."
Trên khán đài một trận la hét, dị vật từ trên đó như mưa quăng xuống, tất cả đều nhắm vào Kim Hắc Ma Thần Hổ thân thể to lớn kia.
"Cút đi."
"Cút đi."
"HỐNG."
Kim Hắc Ma Thần Hổ tức giận gầm vang, lập tức một cỗ mạnh mẽ kình lực đem toàn bộ dị vật kia chấn nát thành bột phấn, hai mắt sáng quắt lại nhìn Vân Chính Thiên, cứ như hắn là ngọn nguồn của trận công kích này.
Huyết Đế trên kia không khỏi giật mình mà đứng thẳng dậy, từng thanh âm la hét truyền thẳng vào trong tai của hắn, nhất thời gương mặt đen tối càng xám như tro.
"Một lũ không hiểu chuyện."
Nghiến răng nói, Huyết Đế áo bào lập tức vung lên, tức thì Kim Hắc Ma Thần Hổ dưới kia đột nhiên buông tha cho Vân Chính Thiên, lui lại phía sau hơn mười mét.
Huyết Đế lắc một cái, thân ảnh trực tiếp xuất hiện trước mặt Vân Chính Thiên.
Ngay khi một màn này xảy ra, cư dân Huyết Đô một trận kinh ngạc, bọn hắn lập tức khép nép lại, tiếng chửi bới la hét nhỏ dần sau đó nhanh chóng biến mất.
Huyết Đế đưa mắt vô cảm nhìn thiếu niên bê bết máu nằm bẹp dí trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng đáng thương kia, hắn cười khỉnh nói:
"Ngươi thua rồi, còn không mau cúi đầu xưng thần trước ta."
Không ngờ vào giây phút quyết định, Huyết Đế lại một lần nữa ban cho hắn một cơ hội sống sót. Có lẽ làm như vậy chỉ để yên ổn lòng cư dân đang điên cuồng kia, nhưng rốt cuộc vẫn đem Vân Chính Thiên từ quỉ môn quan kéo về.
Vân Chính Thiên ý thức mơ hồ, nhưng vẫn nghe rõ được thanh âm của Huyết Đế truyền tới. Hắn cố gắng mở mắt nhìn thẳng vào mặt tên trung niên trước mặt, ngữ điệu không chút nhấn nhường đáp:
"Thần của ngươi, ta không dám làm, ngươi tuyển người khác đi."
Huyết Đế nghe vậy, hai mắt tràn ngập tơ máu, bất quá hắn ngay lập tức giữ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
"Bổn đế năm lần bảy lượt tha cho ngươi, vậy ngươi không biết trân trọng, được rồi, vậy thì ta sẽ đem người thương của ngươi ra xử trước."
Huyết Đế vừa dứt lời. Vân Chính Thiên hai mắt cả kinh, hắn quát lên:
"Ngươi... muốn làm cái gì?"
"Hắc hắc, đem nàng ra đây."
Huyết Đế cười vang, sau đó có hai tên sứ giả, kéo theo một nữ tử, đến gần Huyết Đế hai người liền đẩy xuống. Vân Chính Thiên nhất thời kinh hoàng, bởi vì người vừa được đem tới, còn ai khác ngoài Vĩnh Lăng.
"Lăng nhi." Vân Chính Thiên quát lên.
"Thiên." Vĩnh Lăng hai hàng nước mắt trào ra, lập tức chạy tới bên cạnh hắn, đem hắn thân thể rách nát ôm vào trong lòng. Cảnh tượng có chút chua xót, một đôi nam nữ bị Huyết Đế đem ra trước mọi người, mặc dù có chút tức giận nhưng không ai dám làm gì.
"Hắn làm sao lại bắt ngươi." Vân Chính Thiên thanh âm run rẩy nói. Điều hắn lo lắng nhất không lẽ lại xảy ra, Vĩnh Lăng bị Huyết Đế phát hiện cấu kết với hắn.
Vĩnh Lăng không nói, cứ vùi đầu vào người hắn mà khóc.
Huyết Đế thấy tình cảnh này, lại lấy làm vui mừng, hắn cười cợt nói:
"Sao ngươi không hỏi nàng, tại sao vẫn bình an vô sự nếu như thực sự phản bội ta?"
Vân Chính Thiên ánh mắt ngây ngốc, hắn lập tức lắc lắc đầu, run rẩy nhìn Vĩnh Lăng đang khóc trong ngực, nói:
"Lăng nhi, hắn nói như vậy là sao?"
Vĩnh Lăng thoáng nín lại, nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ áy náy. Đổi lại Vân Chính Thiên có chút không tin được trong đáy mặt, hắn đã sống đủ lâu để biết được, ánh mắt của nàng là đang cầu xin sự tha thứ, bất giác hắc có chút dở khóc dở cười nói:
"Không đúng, ta không tin. Ngươi nói rõ cho ta nghe."
"Ngươi không tin không được, bởi vì đây là sự thật. Căn bản quần đấu thể loại được Huyết Đế đại nhân tổ chức, chủ yếu là để giúp ngươi kích phát toàn bộ tiềm năng trong cơ thể. Để sau này có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Huyết Đế đại nhân. Ngươi vẫn không hiểu sao, ngươi nhớ lại xem, người mang tới cho ngươi tin tức về loại thi đấu này là ai?"
Đại sứ giả thanh âm từ phía sau truyền tới, nàng thân ảnh băng qua Huyết Đế, trực tiếp cúi xuống trước mặt Vân Chính Thiên, một tay xoa đầu Vĩnh Lăng nói.
"Ngươi căn bản từ đầu đã rơi vào thiên la địa võng do Huyết Đế giăng ra, mà nhân tố quyết định mọi thứ, chính là người đang bên cạnh ngươi bây giờ a."
Đại sứ giả từng lời từng chữ truyền vào tai của hắn, Vân Chính Thiên trong chốc lát như mất đi toàn bộ suy nghĩ, một cõi mông lung tràn ngập đại não. Hắn nội tâm vẫn gào thét đây không phải là sự thật, Lăng nhi thật sự lại lừa dối hắn.
..........