Mục lục
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mã Thiên Hoa bước tới kéo ghế cho ‘Lỗ Hào’ ngồi xuống. Sau khi trà nước dâng lên đầy đủ, Triệu Mỹ Hằng lại nói:

“Lỗ Hào tiên sinh, chuyện hôm trước các ngươi đề cập, có phải là sự thật?”

Nữ nhân này tác phong không rườm rà, vừa bắt đầu liền đi thẳng vào vấn đề. Cái này nghệ thuật đàm phán, gọi là phủ đầu tâm lý.

Vân Chính Thiên về mặt này cũng có chút kinh nghiệm, đối phương xuất chiêu hắn cũng không có lúng túng, thanh âm không nhanh không chậm trả lời:

“Lỗ gia chúng ta từ trước đến nay, tuyệt không nói chuyện cười. Nếu như Mỹ Hằng phu nhân chấp nhận điều kiện lúc trước, vậy thì sẽ dễ nói chuyện hơn.”

Triệu Mỹ Hằng đem tàn thuốc gạt xuống, sau đó lại nâng lên tách trà của mình nhấp một ngụm, hờ hững nói:

“Hài cốt Ma Thần ư? Cái này có gì khiến Lỗ gia quan tâm như vậy?”

Hài cốt Ma Thần là vật sở hữu tư nhân của Hình gia, tuy cái này không phải quá bí mật nhưng không ai nguyện ý đi tranh giành với cái Hình Luân thành gia tộc làm chủ. Cho dù có là Lỗ gia đi chăng nữa cũng không dám có chút tham lam chi tâm. Nên chỉ có thể mượn việc đầu tư tu sửa hắc cấp giáp máy để có cơ hội tiếp cận hài cốt Ma Thần.

Vân Chính Thiên không vội trả lời, từ trong người lấy ra một cái giới chỉ, đặt xuống đối diện Triệu Mỹ Hằng, cười nói:

“Trong đây là hai trăm triệu kim hồn tệ. Xem như đưa trước một phần ba, sau khi ta nhìn qua hài cốt Ma Thần, bốn trăm triệu phần còn lại phu nhân sẽ cầm trong tay.”

Đối phương nhanh như vậy lấy tiền ra nói chuyện, xem chừng hài cốt Ma Thần kia có chỗ kỳ bí mà Hình gia không biết. Triệu Mỹ Hằng nhất thời trầm tư, Vân Chính Thiên cũng không có hối thúc.

Một lát sau, nàng lại nói:

“Hình gia chúng ta vốn dĩ không cần các ngươi Lỗ gia giúp đỡ, cũng có thể tu sửa hắc cấp giáp máy kia. Nếu như còn không nói ra lý do tại sao các ngươi muốn nhìn thấy hài cốt Ma Thần, vậy thì đàm phán hôm nay không xong rồi.”

Vân Chính Thiên hàng lông mày khẽ nhướng lên, lập tức thu lại giới chỉ chứa hai trăm triệu kim hồn tệ bên trong, thản nhiên nói:

“Nếu Mỹ Hằng phu nhân đã cứng nhắc như vậy, tiểu sinh cũng đành ngậm ngùi ra về mà thôi. Vốn dĩ muốn tỏ chút thành ý, giúp đỡ quí gia tộc một phần nào đó để tu sửa hắc cấp giáp máy. Chỉ cần Hình gia nắm trong tay vũ khí này, tương lai địa vị tự nhiên tăng vọt. Chấp nhận ta điều kiện, đồng nghĩa với việc chỉ trả giá một nữa mà thôi. Đổi lại ta chỉ muốn gặp gỡ hài cốt Ma Thần, chủ yếu là muốn hướng vị tiền bối này cúng bái một chút.”

Triêu Mỹ Hằng tay phải chống lên gò má, ngón tay gõ gõ thái dương suy nghĩ. Hình gia nàng đúng thật có thể bỏ ra đại lượng tài nguyên để tu sửa hắc cấp giáp máy, nhưng nếu như có Lỗ gia xuất ra sáu trăm triệu kim hồn tệ, xem như đã tiết kiệm được một nữa rồi.

Vả lại bộ hài cốt Ma Thần kia, nàng cùng phu quân nhiều năm nghiên cứu, rốt cuộc vẫn không thu lại chút thành tựu nào. Tự trong thâm tâm luôn nghĩ Lỗ gia không thể tìm được chỗ tốt nào trên bộ hài cốt kia. Chẳng qua nàng thật sự không tin tưởng Lỗ Hào, chấp nhận bỏ ra sáu trăm triệu kim hồn tệ chỉ để thắp hương cho một bộ hài cốt.

Mặc kệ ngươi có mưu kế gì, tại trong Hình gia trang bẫy rập như mưa. Chỉ cần làm chuyện xằng bậy, ta nắm chắc có thể đem ngươi cái này tuấn lãng nam nhân chôn thây trong đó. Triệu Mỹ Hằng trong lòng suy nghĩ, một vẻ nanh ác hiện rõ trên mặt. Người ta đã muốn dâng lên sáu trăm triệu, vậy thì nàng quyết định thành toàn cho hắn.

“Hử?”

Triệu Mỹ Hằng trong lòng đã có quyết định, bất quá ngay lúc nàng chuẩn bị mở miệng đáp ứng, thì đột nhiên từ trên không trung không hề báo trước, vọt xuống một cỗ cường hoành áp lực. Đen kịt hắc hỏa trường thương tại trong không trung hư huyễn mà ra, gần như ngay lập tức phóng xuống vị trí Vân Chính Thiên cùng Triệu Mỹ Hằng đang đàm phán.

“Tránh mau!” Vân Chính Thiên hét lớn, sau đó bật ngược về phía sau, che chắn cho tam nữ của mình.

Còn về phần Triệu Mỹ Hằng, nàng ta phản xạ cũng không chậm. Hai cánh tay nhấc lên một cỗ vô hình lực lượng, đem xung quanh thuộc hạ tạo thành lá chắn người, rõ ràng dự định dùng những tên này để che chắn cho bản thân mình.

Oành ——.

Hắc hỏa trường thương rơi xuống, kịch liệt tiếng nổ vang lên. Cái bàn gỗ nhanh chóng hóa thành tro bụi, chấn lực tàn sát ra xung quanh đem Vân Chính Thiên phần lưng đốt cháy một mảng.

Triệu Mỹ Hằng bên kia, lá chắn người của nàng dưới công kích này chẳng có chút ý nghĩa nào, từng người từng người hóa thành đuốc sống, dưới chấn lực kinh khủng kia dĩ nhiên bị đánh thành thịt vụn. Bản thân nàng cũng bị chấn ngã về phía sau lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, thần sắc ngưng trọng hiện ra vô cùng dữ tợn.

Hình Thiên Các đàm phán ngày hôm nay, vốn chỉ có Lỗ gia và Hình gia lưỡng đại gia tộc là biết được. Ngang nhiên có người tập kích là chuyện bất khả tư nghị. May mắn hai người đều là cao giai hồn sư, đối phương ra tay mặc dù rất mạnh nhưng vẫn không thể nhất kích tất sát được. Bất quá làm bị thương thì vẫn nằm trong khả năng a.

Trong lúc song phương còn đang chuẩn bị đón đỡ kế tục công kích, thì phát giác kẻ đánh lén đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Xem ra một kích không thành công làm hắn không dám ngông cuồng tiếp tục hành động, liền tranh thủ thế hỗn loạn mà trốn đi.

Vân Chính Thiên, Triệu Mỹ Hằng lập tức bốn mắt rực lửa nhìn nhau.

“Triệu Mỹ Hằng, các ngươi có ý gì?”

Triệu Mỹ Hằng quát lạnh:

“Là ta hỏi Lỗ Hào ngươi muốn làm gì. Bí mật sai người ám toán ta?”

Ầm!

Một chưởng đột nhiên vỗ ra, oanh nện vào vách tường kế bên vỡ thành vô số mảnh gạch vụn.

“Hình Thiên Các là của ngươi, Hình Luân thành cũng là của ngươi. Chúng ta tại đây bí mật đàm phán lại có người biết trước mà phục kích. Cái này truy cứu trách nhiệm, không phải ngươi không lẽ đổ lên đầu ta?”

Vân Chính Thiên thịnh nộ quát lên, gân xanh nổi đầy mặt. Thích khách một kích vừa rồi, tuy chỉ giết đi mấy cái thường nhân nhưng cũng làm cho Lỗ gia thiếu chủ bị thương một chút. Tuy rằng vết thương này không tính là cái gì, nhưng thân là chủ nhà không làm tốt công tác bảo an, xem như không còn gì để nói.

Đối phương lời nói đạo lý khiến Triệu Mỹ Hằng nhất thời không biết đối đáp làm sao. Trong lòng bắt buộc áp xuống lửa giận, nàng trầm giọng nói: “Ta sẽ xử lý chuyện này. Còn chuyện hợp tác giữa chúng ta...”

Nàng còn chưa nói hết câu, Vân Chính Thiên đã phất tay áo xoay người rời đi.

“Lỗ tiên sinh. Chờ đã!” Triệu Mỹ Hằng gấp giọng nói theo.

“Chờ? Chờ ngươi lỡ có người lại tới tập kích ta, các ngươi có bảo vệ được không? Ngươi xem đi, vừa rồi công kích làm cho lưng của ta bị thương. Đối phương rõ ràng là cao thủ. Ta còn ở đây chờ, không chừng cả mạng cũng mất. Hài cốt Ma Thần kia ta quả thực có hứng thú diện kiến, nhưng chung qui phải có mạng mới được. Bây giờ thì không cần nữa, hủy bỏ đi.”

Vân Chính Thiên ngữ điệu đanh thép nói.

Triệu Mỹ Hằng trong lòng kêu khổ, rõ ràng đàm phán đã muốn xong, nàng chỉ cần nói một câu là được. Vậy mà không biết ở đâu xuất hiện một cái thích khách như vậy, đem chuyện tốt của nàng triệt để phá hỏng.

Đến nước này, còn không nhấn nhường chỉ sợ giao dịch sẽ thật sự hủy bỏ a. Triệu Mỹ Hằng hạ giọng nói:

“Lỗ tiên sinh, xin ngài bớt nóng. Chuyện này ta cam đoan với ngài không phải Hình gia chúng ta ra tay. Tuy hiện thời không biết kẻ này là ai, nhưng ta lấy danh dự Hình gia ra đảm bảo, sẽ truy bắt được hắn giao cho ngài xử trí. Thú thực với ngài, trước khi tao ngộ tập kích bất ngờ, ta vốn chuẩn bị lên tiếng đáp ứng. Hy vọng chút chuyện này không làm mối quan hệ chúng ta rạn nứt, hơn hết là giao dịch lần này cũng nên thông qua a.”

Vân Chính Thiên nghe xong, vẫn một mặt bất mãn. Triệu Mỹ Hằng nhìn về phần lưng áo bị cháy xém kia, trong lòng ngao ngán thở dài một cái. Vết thương tuy nhẹ, nhưng trực tiếp đánh mất mặt mũi Lỗ gia thiếu chủ, chẳng trách đối phương trở mặt. Cũng một phần là do Hình gia nàng bỏ lơi phòng ngự a.

“Được rồi! Lỗ tiên sinh. Hai trăm triệu kim hồn tệ cũng không cần ứng trước nữa. Ngài sau khi diện kiến hài cốt Ma Thần rồi đưa cho chúng ta một lượt là được. Coi như đây là thành ý Hình gia đưa ra, hy vọng ngài nể mặt Mỹ Hằng một lần mà bỏ qua.”

Nghe được một câu này, Vân Chính Thiên gương mặt vẫn còn vẻ sắc lạnh nhưng bên trong đã nở một nụ cười thỏa mãn. Hắn là đang đợi một câu này của Triệu Mỹ Hằng.

“Hừm, Mỹ Hằng phu nhân thật có tài ăn nói. Xem như lần này ta xúi quẩy, hy vọng Hình gia có thể ra mặt giúp ta, nếu không chuyện này truyền ra ngoài, nói ta vô lực phòng vệ dẫn đến bị thương, thật sự mất mặt.”

Vân Chính Thiên trầm mặc một chút, vẫn là nói lên.

Triệu Mỹ Hằng gương mặt nhât thời giãn ra, cười duyên nói: “Lỗ tiên sinh ngài cứ yên tâm. Ta sẽ cấp cho ngài một cái công đạo sớm thôi. Vậy hôm nay giao dịch này...”

Vân Chính Thiên chủ động bước tới, đưa ra bàn tay của mình: “Hợp tác vui vẻ.”

“Được, hợp tác vui vẻ.” Triệu Mỹ Hằng mỉm cười, cũng đưa tay ra bắt lấy.

Đàm phán kết thúc, Vân Chính Thiên dẫn theo tam nữ rời khỏi Hình Thiên Các, theo sau Hình tổng quản đi tới nhà trọ đã được Hình gia sắp xếp sẵn để nghỉ ngơi. Hình gia từ trước đến nay đều không tiếp khách ở trong Hình gia trang, cho dù là Lỗ gia loại này quí khách cũng không ngoại lệ, chỉ có điều bọn hắn được đang hưởng chính là là cao cấp nhất đãi ngộ.

Đến trước cửa, Hình gia tổng quản cung kính quay lại nói:

“Lỗ tiên sinh. Phu nhân có nói, chỉ cần ngài yêu cầu, Hình gia trị liệu hồn sư sẽ tới vì ngài thăm khám.”

Mã Thiên Hoa ở phía sau nói: “Đa tạ ý tốt Hình gia. Chúng ta công tử tự có cách.”

Hình gia tổng quản nghe vậy, cũng không nhiều lời, vội nói:

“Vậy thì tiểu nhân không phiền mọi người nghỉ ngơi. Khi nào phu nhân sắp xếp xong, sẽ có người tới thông báo. Tiểu nhân cáo từ.”

Tổng quản rời đi rồi, Vân Chính Thiên cùng tam nữ nhanh chóng tiến vào bên trong nhà. Cái này nhà trọ có thể gọi là biệt thự cũng được. Bởi vì diện tích cực kỳ rộng rãi, có hậu hoa viên, đài phun nước kết hợp với lối kiến trúc đặc thù xa hoa của Hình Luân thành không lẫn vào đâu được. Đây là nơi Hình gia thường dùng để chiêu đãi khách quí bậc nhất. Tạm thời Vân Chính Thiên cùng tam nữ được sắp xếp nghỉ ngơi ở trong này.

...

Banhbaothit

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK