Vân Chính Thiên hai mắt tập trung quan sát, bốn phía không hề có động tĩnh, không biết đầu Độc Nhãn Cự Nhân kia đã chạy đi đâu. Đối mặt với hồn thú mạnh mẽ như vậy, hắn không dám chủ quan một chút nào.
Liếc nhìn Phượng Hoàng Tứ Dực một cái, Vân Chính Thiên trong lòng thầm than
“Vốn xinh đẹp nhất chủng loại, bây giờ rơi vào bộ dáng như vậy, cũng có chút đau xót“.
Địa Cầu của hắn, nơi Vân Chính Thiên sống ở kiếp trước vốn không tồn tại Phượng Hoàng, mà hình ảnh Phượng Hoàng chính là một loại tín ngưỡng a, loài này ở Địa Cầu chỉ có trong truyền thuyết, hiện tại một đầu hàng thật giá thật Phượng Hoàng đang ở trước mặt, lại lâm vào cảnh bi thảm như vậy, rất đáng thương.
Phượng Hoàng Tứ Dực hai mắt kiêng kỵ nhìn về phía hắn, bản năng của nó mách bảo, người trước mắt tuyệt đối không tầm thường, bất quá với cơ thể đầy thương tích như vậy, nó hoàn toàn không có cách nào đem người trước mắt gạt bở đi.
“Hót … Hót ….” Nhỏ nhẹ tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên, tiếng hót đã không còn sự uy nghiêm nào, mà tiếng hót này như báo hiệu cho Vân Chính Thiên một điều, cho dù nó có ngã xuống, thì muốn hấp thu hoàn hồn của nó cũng không dễ dàng.
Vân Chính Thiên khẽ vuốt vuốt mái tóc trắng của hắn, hai mắt có phần mông lung nhìn về Phượng Hoàng Tứ Dực, sau đó hắn khẽ thở ra một hơi dài, hướng Phượng Hoàng nói.
“Hôm nay xem như ta vô duyên với hồn hoàn của ngươi rồi” dứt lời Vân Chính Thiên lập tức quay lưng rời khỏi
Phượng Hoàng Tứ Dực nằm trên mặt đất ánh mắt cũng tràn ngập kinh ngạc dáng vẻ, nó vạn lần không ngờ tới nhân loại vẫn có người này tồn tại. Hành động của hắn khác gì tha cho Phượng Hoàng một mạng, mà Phượng Hoàng giống loài tôn quí này, chỉ cần có ơn với nó, nó sẽ khắc cốt ghi tâm.
“Hống” một tiếng gầm to lớn đột nhiên vang lên, từ phía sau lưng, cự trảo hung hăng hướng vị trí Phượng Hoàng Tứ Dực mà vỗ xuống, hai mắt Phượng Hoàng lúc này tràn ngập hoảng sợ.
Vân Chính Thiên vốn là vừa quay lưng bước đi cũng bị tiếng hống này làm cho dựng cả tóc gáy, đây không phải là thanh âm của Độc Nhãn Cự Nhân hay sao. Hắn quay đầu lại trực tiếp bắt gặp thân ảnh to lớn của Độc Nhãn Cự Nhân.
“Khốn kiếp, nó vẫn chưa bỏ qua”
Phượng Hoàng Tứ Dực toàn thân trọng thương, mắt thấy cự trảo vung xuống, lập tức muốn vỗ cánh tránh đi nhưng bản thân vô lực, trong giây phút cận kề sinh tử, Phượng Hoàng nhắm đôi mắt lại, chấp nhận buông xuôi. Thân là hồn thú cao cấp, huyết mạch cao quí chảy xuôi trong thể nội, mà bây giờ lại tán thân trong bụng Độc Nhãn Cự Nhân. Thực không cam lòng.
Rừng rậm là vậy, mạnh được yếu thua, kẻ yếu ngay cả quyền chết cũng không được lựa chọn.
“Con mẹ nó ngươi bỏ tay ra cho ta”
Vân Chính Thiên rống lên một tiếng giận dữ, hắn lúc này đã thực sự nộ hỏa xung thiên, bản thân cực khổ cãi lệnh đội trưởng đuổi theo Phượng Hoàng Tứ Dực, trở về không biết sẽ bị trách phạt cái gì, cuối cùng lại quyết định tha cho Phượng Hoàng, bây giờ ngươi lại truy sát, Vân Chính Thiên ta tuyệt đối không bỏ qua.
Đạp mạnh một cước, Vân Chính Thiên lao thẳng lên che chắn cho Phượng Hoàng, võ hồn lập tức phóng thích, Hắc Kiếm nhanh chóng đỡ lấy cự thủ của Độc Nhãn Cự Nhân.
“ẦM ——”.
Độc Nhãn Cự Nhân tu vi lên tới tám ngàn năm, sức tấn công và phòng ngự của nó không phải thứ mà Vân Chính Thiên bây giờ có thể dễ dàng đỡ được.
Tê buốt cảm giác truyền thẳng lên đại não, Vân Chính Thiên cả thân hình bị đánh văng ra xa va vào thân cây đại thụ đàn hồi ngược lại mới miễn cưỡng định thân. Độc Nhãn Cự Nhân cảm thấy bị quấy rầy, nó rít lên một tiếng rồi xong tới vị trí nhân loại ngu xuẩn ban nãy.
Là một quyền thô ráp đánh tới. Quyền còn chưa đánh tới, Vân Chính Thiên đã cảm nhận được uy áp từ quyền kình truyền lại, hắn không dám chậm trễ lách sang một bên né tránh. “Ầm” thân cây đại thụ bị một quyền đánh gãy đôi ngã ra phía sau.
Nhân lúc Vân Chính Thiên còn đang chật vật, Độc Nhãn Cự Nhân quyết định truy sát, một cước lăng lệ mang theo bá đạo khí thế quét ngang qua. Trong đồng tử Vân Chính Thiên bay giờ chỉ toàn là hình ảnh một cước này đang cấp tốc phóng lớn tới.
“Chết tiệt” mắng lên một tiếng, Hắc Kiếm lần nữa đưa lên thủ hộ trước người, Dịch Cân Kinh trong thể nội cũng điên cuồng vận chuyển với tốc độ nhanh nhất.
Đừng nói Vân Chính Thiên hiện tại chỉ mới có một hoàn, cho dù hắn có đạt tới tu vi như Tiếu Phong, cũng khó lòng đơn đả độc đấu với Độc Nhãn Cự Nhân. Nó lại vừa ăn tươi nuốt sống đại não Long Mã Thú, mà đại não chính là vật đại bổ, Độc Nhãn Cự Nhân bây giờ khí huyết cường thịnh hơn bao giờ hết.
“OANH ——” một cước không nhân từ thẳng vào người Vân Chính Thiên mà đánh tới, sau một tiếng rên đau đớn, cả người hắn lần nữa bị bắn văng xa, một ngụm máu tươi trực tiếp từ yết hầu dâng lên cuốn họng, cuối cùng nôn ra ngoài.
Hiển nhiên một đòn này, đã làm Vân Chính Thiên bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng hoàn toàn bị chấn động, hắn mờ hồ cảm thấy có xuất huyết nội tạng, trung khu thần kinh tê buốt.
“Khụ … khụ….”
Sắc mặt hắn vô cùng ngưng trọng, thân thể run rẩy không cách nào kiểm soát được. Cũng may cường độ thân thể của hắn tương đối mạnh mẽ, nhất thời chống đỡ, nếu không một cước này đã lấy đi mạng sống của hắn.
Độc Nhãn Cự Nhân chưa dừng lại ở đó, thể trạng to lớn nhưng tốc độ lại vô cùng mau lẹ, mắt thấy Vân Chính Thiên vẫn chưa gục, thân cao sáu mét của nó búng lên trên không, một tay giơ lên cao chuẩn bị đánh xuống, con mắt nó toát lên một tia sát khí, rõ ràng muốn một quyền này đánh chết Vân Chính Thiên.
Tứ phương thiên địa nguyên lực gào thét, lấy nắm đấm của Độc Nhãn Cự Nhân làm trung tâm, không ngừng ngưng tụ lại thành một cái óng ánh hắc sắc, phủ lên toàn bộ cơ thể của nó.
Một quyền này, chân chính sát chiêu mạnh nhất của Độc Nhãn Cự Nhân, Kình Thiên Quyền.
Vân Chính Thiên hai mắt lộ rõ sợ hoảng sợ, áp lực đè nặng lên cơ thể khiến hắn không thể di chuyển, trong sát na hắn cảm thấy sinh mệnh lực dường như chuẩn bị chấm hết.
“Hót”
“VÙ … VÙ …”
Mà ngay lúc Độc Nhãn Cự Nhân chuẩn bị ra đòn, bất thình lình một cỗ phong bạo hỏa diễm từ phía sau bắn tới, trong nháy mắt bao trùm Độc Nhãn Cự Nhân ở bên trong.
“Là nó …” Vân Chính Thiên thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phía đầu hồn thú vừa xuất chiêu.
Là Phượng Hoàng Tứ Dực vừa ra chiêu cản trở Độc Nhãn Cự Nhân.
Phượng Hoàng Tứ Dực bản năng cầu sinh cực kỳ mạnh mẽ, trong giây phút cuối lại ngưng tụ toàn bộ năng lượng, đánh ra hồn kỹ này, mặc dù lực sát thương không bằng so với thời kỳ toàn thịnh, nhưng giam lỏng Độc Nhãn Cự Nhân bên trong một khoảng thời gian vẫn làm được.
Một tiếng đinh tai nhức óc phượng hót vang lên, mà vị trí tiếng hót này vọng tới ngay vị trí của hắn. Vân Chính Thiên khẽ nhíu mày, ngay sau đó chợt hiểu, khả năng phán đoán của hắn vẫn là quá nhạy đi, ngay lập tức hồn hoàn màu tím sau lưng bỗng lóe lên.
Băng vụ xuất hiện tràn ngập khu vực, nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống.
Băng Đế Kiếm hiện.
Vân Chính Thiên không do dự, dùng hết năng lượng hiện tại phóng người lên cao, đến khi ngang tầm với Độc Nhãn Cự Nhân đang bị giam trong hỏa diễm, tức thì Băng Đế Kiếm hung hăng chém xuống.
Thiên Hạ Băng Cực Vô Song cùng kiếm ý dung hợp.
Một kiếm này nếu trong thời kỳ toàn thịnh, Vân Chính Thiên tin chắc có thể đả thương được Độc Nhãn Cự Nhân một chút, dù sao lực phòng ngự của nó so với Kim Huyết Cực Ma Viên hôm trước vẫn xa xa không bằng.
Bất quá hiện tại hắn như đèn sắp cạn dầu, có thể đánh ra một chiêu kết hợp này, chính là dùng ý niệm kiên định của hắn mà triển khai.
Ngay khi băng quang va chạm với hỏa diễm đang thiêu đốt Cự Nhân bên trong. Tức thì một màn kinh diễm tuyệt sắc diễn ra.
Trong thiên địa đột nhiên xuất hiện dị tượng, một băng một hỏa tưởng như đang đối đầu với nhau thì lúc này lại quấn lấy nhau không rời nữa bước, từ từ hai đại nguyên tố dung hòa lại làm một, đem Độc Nhãn Cự Nhân vây khốn ở bên trong vô cùng chật vật.
“Hống” Độc Nhãn rống lên từng tiếng hung dữ, cả người nó điên cuồng tấn công nhưng không cách nào đánh tan được thế công kinh khủng này. Mà cứ mỗi một quyền Cự Nhân đánh vào lồng giam, xung quanh bốn phía, hai đại nguyên tố phóng ra tàn sát bừa bãi, một mảnh lớn rừng rậm một nữa bị thiêu đốt, một nữa bị đóng băng, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Không tới một phút sau, Độc Nhãn Cự Nhân không còn khả năng phản kháng, thân thể nhiều diều đứt dây rơi xuống đất, bên ngoài vẫn bao phủ bởi một lớp băng phong, bên trong lại có hỏa diễm ngưng tụ. Một băng một hỏa không ngừng bổ sung cho nhau, đem Độc Nhãn Cự Nhân hoàn toàn phong ấn lại.
Vân Chính Thiên hoàn toàn ngây người ra, không hiểu tại sao chuyện này lại có thể xảy ra cho được, Băng Hỏa vốn là hai nguyên tố rất kỵ nhau, nhưng bây giờ lại có thể dung hợp lại, tạo thành một cái Băng Hỏa Tù Lung, mạnh mẽ như Độc Nhãn Cự Nhân cũng không cách nào phá toái.
Bất quá Độc Nhãn Cự Nhân bị phong ấn thời gian cũng không quá lâu, với tu vi của nó sớm muộn cũng thoát thân được.
Ở bên kia Phượng Hoàng Tứ Dực cũng không có khẩn trương rút lui, ngược lại nó lại đi về phía hắn. Vân Chính Thiên cũng lặng yên quan sát đầu hồn thú xinh đẹp này.
“Vết thương của nó quá nặng, xem ra không thể sống sót được”
Kỳ thực trong trận chiến vừa rồi, nếu như không phải trong thời khắc quyết định Phượng Hoàng tung đòn giải vây, có lẽ Vân Chính Thiên thực sự đã nằm xuống tại nơi này. Hồn thú này đã trả lại hắn ân tha mạng, lúc này nhìn sinh mạng nó sắp trôi qua, nhất thời trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Thân thể Phượng Hoàng tiều tụy, màu lông đỏ đang dần biến thành màu xám tro, ba cánh rũ xuống không còn sức sống. Đột nhiên nó nhìn về Vân Chính Thiên một hồi lâu, sau đó một giọt nước mắt Phượng Hoàng bỗng rơi xuống.
Chuyện này …
Nguyên bản Phượng Hoàng Tứ Dực chiều cao vượt hơn một mét, đột nhiên cả cơ thể nó phát ra một tầng ánh sáng mãnh liệt, vô số điểm sáng xuất hiện trên người sau đó như có lực hút từ từ bay về phía Vân Chính Thiên, lượn lờ trước mặt hắn một lá, sau đó không do dự truyền thẳng vào trong người hắn.
Vân Chính Thiên cũng vô cùng hoảng sợ, tình huống này hắn chưa từng trải qua, bất quá dưới ánh sáng của Phượng Hoàng truyền vào, Vân Chính Thiên cảm thấy hồn lực của hắn tăng mạnh.
Là hiến tế?
“Ngươi … đồng ý trở thành hồn hoàn của ta?” Vân Chính Thiên lắp bắp kinh hãi nói.
Trong mảnh rừng rậm này, có một tiếng Phượng hót mạnh mẽ vang vọng cả không gian.
——————————————————
Cầu Thanks - Cầu góp ý a.