Nghe Viên Lữ Quân nói vậy, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, đáp:
“Ngươi đoán sai rồi, đây là ta ngoại phụ hồn kỹ.”
Ngoại phụ hồn kỹ? Đây là cái khái niệm gì vậy.
Viên Lữ Quân đứng ở trên đại môn vẻ mặt bán tin bán nghi, hắn tự nhiên chưa từng nghe qua cái gì gọi là ngoại phụ hồn kỹ, bất quá uy lực của hồn kỹ vừa rồi quả thật ngoài sức tưởng tượng, có thể đem so sánh với uy lực mà võ hồn dung hợp kỹ có thể làm ra.
Vừa rồi chính là hơn năm mươi con ngàn năm hồn thú, căn bản phần lớn trong số đó còn chưa có cơ hội để triển khai công kích, vậy mà đã bị đối phương miểu sát toàn bộ. Ngay cả hồn thú am hiểu phòng ngự cũng không cản được kiếm linh sắc bén kia.
Cái gọi là kiếm linh chính là kiếm ý chi linh, kiếm ý một khi tu luyện đạt tới trình độ nhất định sẽ sản sinh linh trí. Làm cho công kích hồn kỹ của Vân Chính Thiên lực sát thương trên diện rộng tăng lên.
Mà sở hữu kiếm linh là hắn đã đặt xuống cơ sở vững vàng để đúc kiếm hồn rồi. Thế nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa có cách nào thành công đúc ra kiếm hồn, tự nhiên có nguyên sâu xa bên trong.
Không phải thiên phú của hắn không đủ, mà là do võ hồn của hắn quá mạnh mẽ. Phải biết Vân Chính Thiên võ hồn không phải đơn giản khí võ hồn như Phá Hồn Thương hay Thiết Quang Đao kia chỉ cần nắm giữ áo nghĩa võ hồn là có thể đúc được kỳ hồn.
Thất Diện Kiếm võ hồn là một loại thần bí nhất võ hồn, hiện tại đang sở hữu năm loại thuộc tính khác nhau, mà mỗi loại thuộc tính này phẩm chất lại không thấp. Cho nên muốn đúc ra Thất Diện Kiếm kiếm hồn, đồng nghĩa phải thành công nắm giữ băng hồn, hỏa hồn, quang minh hồn, thôn phệ hồn, hắc ám hồn trước đã.
Mà những thứ này kỳ hồn muốn ngưng luyện ra độ khó như thế nào không cần nói cũng biết.
Theo như Vân Chính Thiên phán đoán, nếu hắn không đạt tới Siêu Cấp đấu la thực lực, kiếm hồn của Thất Diện Kiếm võ hồn là không có khả năng đúc ra đấy. Vì tình thế bắt buộc, hắn đã chuyển sang Hồn Kiếm võ hồn.
Hết cách rồi, Hồn Kiếm võ hồn dù sao đối với chưởng khống linh hồn lực lượng am hiểu hơn nhiều. Vả lại thuộc tính của nó cũng chỉ có một, đó là linh hồn thuộc tính, rất thích hợp trở thành võ hồn đầu tiên của Vân Chính Thiên đúc ra được kỳ hồn.
Mặc dù muốn đạt tới cái đẳng cấp đó còn cách một đường, nhưng hiện tại kiếm linh cũng đã luyện ra, tin chắc không lâu nữa hắn sẽ thành thục nắm giữ kiếm hồn lực lượng.
Ánh mắt ngưng trọng nhìn sát khí lan tỏa trên người tên thanh niên bên dưới kia, Viên Lữ Quân bậc này nhân vật cũng phải rùng mình một cái. Hắn nội tâm đang có một cái đại nghi vấn.
Tên Minh Chủ kia và thiếu nữ đi chung đồng thời sở hữu nồng nặc tà hồn lực đặc trưng như vậy, lý nào lại không phải là tà hồn sư. Nếu nói hai f45dSb9 người bọn họ là tà hồn sư, cũng không ai sẽ có ý định phản bác đấy. Bất quá hắn hiện tại cũng không có rãnh hơi đi tìm hiểu. Trước mắt cặp nam nữ này, chính là đến để công chiếm hắn Hắc Môn a.
Còn nữa, cái mà hắn gọi là ngoại phụ hồn kỹ kia, rốt cuộc là cái gì.
Ngoại phụ hồn kỹ cái danh tự này là do Vân Chính Thiên tự đặt ra, có ý nghĩa đây không phải chân chính lực lượng mà một mình hắn có thể triển khai được, cần phải có ngoại vật hỗ trợ. Chính là cái Thiên Ma Kiếm Trận hồn kỹ khủng bố vừa rồi, nếu như không có Ân Minh Tuyết bên cạnh, căn bản vô pháp tái hiện.
Thiên Ma Kiếm Trận, chính là hắn Linh Hồn Kiếm va chạm với Sát Thiên Ma Kiếm của Ân Minh Tuyết sau đó mà ra. Hai thanh kiếm này đã cùng nhau dẫn động ma lực trong cơ thể bọn hắn tiến hành một loại trạng thái tựa như câu thông, mà chủ yếu vẫn là Vân Chính Thiên làm chủ.
Ma lực cả hai sau khi câu thông với nhau, đạt tới trình độ hòa hợp trăm phần trăm lại đem đi kết hợp với kiếm linh, rốt cuộc sinh ra Thiên Ma Kiếm Trận vừa rồi.
Bất quá, tại sao nói phải có Ân Minh Tuyết mới có thể thi triển được Thiên Ma Kiếm Trận.
Điều này hiện tại hắn cũng không rõ, chỉ biết trong một lần cùng Ân Minh Tuyết luyện tập, hắn Linh Hồn Kiếm cùng Sát Thiên Ma Kiếm của nàng chạm vào, vậy mà đã phóng thích kinh khủng kiếm ý lỡ tay đem một tòa đình viện to lớn cắt phăng đi một nữa. May mắn lúc đó trong đình viện không có ai, nếu không hậu quả thật thảm khốc.
Sau khi đột nhiên chứng kiến cái hồn kỹ này, Vân Chính Thiên đối với nó bay lên tính tò mò, bất quá sau vài lần thực nghiệm, hắn rút ra kết luận. Không có Sát Thiên Ma Kiếm của Ân Minh Tuyết, cái Thiên Ma Kiếm Trận này hình như không thể tồn tại được a.
Vân Chính Thiên đối với mới mẻ kỹ năng này, đã làm ra một hồi nghiêm túc nhận định. Hắn nói chính Ân Minh Tuyết sở hữu ma lực đối với hắn sản sinh câu thông cùng cộng hưởng. Có thể là do ma lực của hắn mang thuộc tính dương, kết hợp với ma lực thuộc tính âm của nàng, âm dương điều hòa đến trình độ ổn định. Dù sao ma lực bổn nguyên của Ân Minh Tuyết cũng do hắn truyền sang, vì thế lập luận này cũng có chút đạo lý.
Thiên Ma Kiếm Trận loại này hồn kỹ, dùng để khắc chế địch thủ số lượng đông quả nhiên có chút hữu dụng a. Cho nên dưới kiếm linh phóng xuất kia, hơn năm mươi đầu hồn thú tu vi ngàn năm bị đồ sát toàn bộ. Chỉ có điều tiêu hao cũng là cực lớn, không liên tục duy trì trong thời gian dài a.
Viên Lữ Quân trên kia nói cái này là võ hồn dung hợp kỹ, căn bản là không chính xác bởi vì nó không phải do võ hồn hai người kết hợp mà ra. Mà chỉ đơn thuần là do ma lực câu thông cộng hưởng. Vân Chính Thiên tạm gọi loại này là ngoại phụ hồn kỹ.
“Hừm.” Viên Lữ Quân mặt mày ngưng trọng, đối phương chỉ mới xuất ra hai người mà đã dễ dàng đem hơn năm mươi hồn thú chém giết như vậy, cho dù hồn thú số lượng bên trong còn nhiều, nhưng căn bản hắn cũng chịu không thấu tiêu hao vừa rồi. Chưa nói đếu những hồn thú may mắn còn sống trước mặt Vân Chính Thiên kia, đấu chi dường như là thứ xa xỉ.
“Không cần thám thính nữa, các ngươi đồng loạt tiến công đi.” Vân Chính Thiên thản nhiên nói.
Viên Lữ Quân nghe vậy, một mặt trở nên độc ác vô cùng. Hắn trầm giọng hô lên:
“Hắc Môn cửa lớn mở ra. Toàn bộ tà hồn sư, hồn thú đồng loạt công kích.”
Nói rồi hắn âm độc liếc nhìn Vân Chính Thiên: “Ta không tin ngươi cừ đến như vậy, cho dù là ba đầu sáu tay cũng không thể lấy sức hai người các ngươi công phá Hắc Môn của ta được.”
Vân Chính Thiên nhếch miệng nói: “Thử một cái là biết.”
Bàng bạc ma lực trong người hắn thẩm thấu mà ra, hóa thành một lớp hắc sắc hào quang bao phủ lấy hắn bề ngoài. Ma lực đã gần như hữu hình hữu chất, không nghĩ tới hắn một tháng gần đây, vậy mà đối với ma lực chưởng khống đã đạt tới cấp số vi diệu như vậy.
Kỳ thực một tháng qua nếu không có Ân Minh Tuyền cùng hắn tu luyện thì có lẽ tăng lên cũng không nhiều như vậy. Vân Chính Thiên cũng vô tình phát hiện một chuyện ly kỳ, bản thân ở trong ma hóa trạng thái nếu có thể chiến đấu bên cạnh Ân Minh Tuyết, thực lực của hắn chí ít tăng lên mười phần trăm, tốc độ ma lực vận chuyển trong cơ thể cũng tăng lên gấp đôi. Cái này phần trăm con số còn nhỏ là do Ân Minh Tuyết tu vi còn quá thấp, nếu sau này nàng cũng tu luyện tới tương đương trình độ, không biết sẽ sinh ra hiệu quả thế nào.
Hai người bọn họ, cứ như sinh ra là để dành cho nhau vậy.
Vân Chính Thiên mặt dù không nói, nhưng hắn mỗi lần ma hóa, đều cảm thấy bản thân tình cảm đối với Ân Minh Tuyết ngày một bày ra rõ rệt. Từng cử chỉ của nàng như tấn công vào tâm khảm của hắn, mỗi một lời nàng nói ra đều hàm chứa ma mị quyễn rũ chi lực, làm hắn không cách nào khống chế được bản thân sắc niệm được nữa rồi.
Bất quá, cảm xúc này chỉ tồn tại khi hắn ma hóa thôi, còn khi trở lại bản thể, hắn vẫn có thể áp chế sắc niệm kia gần như tuyệt đối.
Tuy biết chuyện này càng để lâu càng tạo ra cục diện khó xử, nhưng hắn hiện tại vô năng vi lực, không biết làm cách nào.
Mã Thiên Hoa gần đây tin tức cũng đã truyền đến, nàng thành công đột phá Hồn Thánh bình cảnh, đang chuẩn bị phục dụng Thập Thủ Liệt Dương Xà nội đan. Một khi nàng xuất quan, cũng là lúc cùng với mấy người kia đi tới Thiên Minh Thần Triều.
Bao lão, Đế lão quỷ vốn nghĩ Vân Chính Thiên sẽ không nhanh như vậy ngắn ngủi hơn một năm đã đem Lưỡi Quỷ đại đạo nhấc lên một trận, cho nên kế hoạch đặc huấn kia thời gian cũng phải rút ngắn lại rất nhiều. Trước mắt chỉ cần Mã Thiên Hoa làm xong, thì nàng sẽ cùng Can Hữu Long, Đường Minh và Vô Viêm Phong đi tới chỗ này chiến tuyến.
Vân Chính Thiên thật sự không dám nghĩ tới đối mặt Mã Thiên Hoa sẽ sinh ra cái gì tình huống nữa.
“Chính Thiên ca ca.”
Ân Minh Tuyết thanh âm phá vỡ suy nghĩ của hắn, trên gương mặt xinh đẹp của nàng nở ra một nụ cười, nàng khẽ nói:
“Huynh suy nghĩ cái gì thế? Đến lúc kêu bọn họ xuất hiện rồi.”
Vân Chính Thiên cười khổ một cái, tay áo đột nhiên phất lên, tức thì sau lưng hai người bọn hắn lập tức xuất hiện không ít hơn trăm đạo nhân ảnh. Dẫn đầu là Lương Thế Nhân, Kim Ngân Thiết tam đại hộ pháp, Đại Kình Hắc Sơn đám thống lĩnh, ngoài ra còn một gương mặt đã lâu không thấy xuất hiện.
Chính là Ngạo Thiên Long.
Ngạo Thiên Long bề ngoài như cũ vạm vỡ, sau khi phục hồi lại có cảm giác từng đường nét cơ bắp của hắn càng lộ ra rõ rệt. Trên người lại hoàn toàn không cảm thấy một chút ba động hồn lực nào, thật sự làm người khác cảm thấy một cỗ thâm sâu khó dò.
Theo sau chủ lực Thiên Minh Thần Triều là hàng trăm binh sĩ, giáp trụ chỉnh tề, tay siết chặt vũ khí. Chuẩn bị gia nhập vào trận chiến vĩ đại để thống nhất Lưỡi Quỷ đại đạo.
Quân âm hùng hồn vang vọng, làm cho những đầu hồn thú vừa xông ra trước tiên cũng sợ vỡ cả mật. Lấy bọn chúng hiểu biết về các bộ lạc du mục trên Lưỡi Quỷ đại đạo trong quá khữ, dĩ nhiên không thể đạt tới trình độ quân ngũ có trật tự như thế này được. Xui xẻo cho bọn chúng Thiên Minh Thần Triều là có được Lương Thế Nhân cùng Đinh Hương hai cái chiến lược gia đại tài.
Đem một đám đạo tặc thuần hóa thành người tốt còn được chứ đừng nói huấn luyện ra một đám thiện chiến tinh anh. Chuyện này nói ra dễ như trở bàn tay mà thôi.
Vân Chính Thiên thần sắc lạnh lùng nhìn lên Viên Lữ Quân ở trên cao, miệng cười giễu cợt:
“Cái con rùa đen rút đầu ngươi. Bây giờ xuống đây đánh với ta, hoặc ta lên đó đánh với ngươi. Chọn một cái đi.”
...